Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 115

“Công chúa…”, Thẩm Nguyệt đã lặng người ngồi bên cửa sổ lâu lắm rồi, Ngọc Nghiên cất tiếng gọi đầy lo lắng.

Thẩm Nguyệt hoàn hồn, khẽ nhướng mày theo thói quen, quay đầu nhìn Ngọc Nghiên. Ánh nắng ngoài cửa sổ tô điểm cho đôi mắt sâu thẳm nàng, giống như một xoáy nước đang lưu chuyển, thâm sâu khó lường.

Ngọc Nghiên bị ánh mắt của nàng hút vào trong, nhưng chưa đợi nàng ta nói gì, Thẩm Nguyệt đã lên tiếng trước: “Thuốc mỡ trị sẹo lần trước còn thừa chút nào không?”

Ngọc Nghiên vội vàng đáp: “Vẫn còn một ít, nhưng không nhiều”.

Từ sau khi gương mặt của Thẩm Nguyệt khỏi hẳn, phần thuốc mỡ còn thừa lại không được dùng đến. Ngọc Nghiên nghĩ nếu sau này trên da có chút dấu vết gì có thể dùng tiếp.

Thẩm Nguyệt đứng dậy: “Mang tới đây cho ta”.

Ngọc Nghiên vừa quay sang hộp trang điểm lấy thuốc mở vừa hỏi: “Tại sao công chúa đột nhiên hỏi đến thứ này?”

Nhưng chỉ cần thu hút được sự chú ý của Thẩm Nguyệt, bây giờ Thẩm Nguyệt muốn làm gì nàng ta cũng ủng hộ.


Thẩm Nguyệt trải một trang giấy lên bàn, chuẩn bị sẵn bút và mực.

Đợi khi Ngọc Nghiên lấy thuốc mỡ quay lại, nàng ta bóp một ít lên ngón tay của Thẩm Nguyệt, để nàng vừa mân mê đầu ngón tay hít ngửi mùi vị của nó, vừa nhanh chóng viết một đống tên dược liệu lên trang giấy.

May mà trong thuốc mỡ không thêm hương liệu, màu sắc và mùi vị được giữ nguyên, có mùi thơm nồng đượm. Thẩm Nguyệt vừa ngửi đã biết bên trong có những loại dược liệu nào.

Mức độ nhạy cảm với dược liệu của nàng đã vượt quá những gì mà nàng có thể nghĩ đến.

Về phương diện phân biệt vị thuốc này, nàng hơn hẳn trình độ của phần lớn các đại phu.

Thế nhưng viết tới phần sau, tốc độ của nàng chậm đi hẳn, vẫn còn vài loại dược liệu quan trọng mà nhất thời quá khó phân biệt.

Mấy vị thuốc này được dùng rất khéo, nếu không, ai cũng có thể điều chế ra loại thuốc mỡ với công hiệu thần kỳ này rồi.

Sau cùng Thẩm Nguyệt không ngửi ra được, đành dựa vào hệ thống kiến thức y học trong đầu mà thêm vài vị thuốc để thay thế mấy vị thuốc nàng không thể phân biệt được.


Trên trang giấy viết kín tên của các loại dược liệu.

Thẩm Nguyệt đưa đơn thuốc cho Ngọc Nghiên rồi hỏi: “Có biết hết chữ trên đó không?”

Ngọc Nghiên xem qua rồi đáp: “Nô tì nhận ra được”.

“Thế thì đi lấy thuốc đi, những thứ trên đơn thuốc này, không được thiếu bất kỳ loại nào”, Thẩm Nguyệt dặn dò: “Đừng tới dược phòng trong phủ, đơn thuốc cần phải trình báo”.

“Nô tì biết rồi”.

Sau đó Thẩm Nguyệt đưa cho nàng ta một thỏi bạc, Ngọc Nghiên cầm đơn thuốc vội vàng chạy ra ngoài.

Đúng lúc Triệu thị bưng chè ngọt về, thấy Ngọc Nghiên đi ra ngoài mới hỏi: “Ngọc Nghiên đi đâu vậy?”

Thẩm Nguyệt đứng ở cửa, chắp tay sau lưng: “Ta nhớ món bánh táo đỏ và ô mai ở sạp hàng ngoài phố Đông, bảo nàng ta đi mua”.

Thế mà Ngọc Nghiên mua bánh táo đỏ và ô mai quay về còn kèm thêm một bao dược liệu rất to.

Triệu thị biết Thẩm Nguyệt hiểu chút y thuật nên cũng không hỏi nhiều, bản thân mình đề phòng hơn là được.

Bình Luận (0)
Comment