Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 132

“Còn nữa, ta thấy ngươi rất quan tâm đến đứa trẻ trong bụng ta, nhưng đứa trẻ này còn không phải của ngươi, ngươi làm gì lại nhàn rỗi như vậy? Ngươi dẫn ta về phủ tướng quân để ta an tâm dưỡng thai, rõ ràng là ngươi vô cùng coi trọng đứa trẻ này. Dù sao thân phận của ta cũng đặc biệt, nếu như có người muốn dùng đứa trẻ này khôi phục lại triều đại trước thì cũng dễ hiểu phải không?”

Liên Thanh Châu sửng sốt, kinh hãi nói: “Sao công chúa lại nghĩ đến mức đó chứ?”

Thẩm Nguyệt cười nói: “Ta nghe nói trước kia phụ thân của người làm quan trong triều, lúc đó cha ta mới là hoàng đế phải không? Vậy cũng có thể nói cha ngươi là quan lại tiền triều. Hơn nữa trước đây ngươi còn nói có rất nhiều chuyện sau này ta mới hiểu được”.

Liên Thanh Châu không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nói: “Vậy thì hãy nói tiếp chuyện này khi công chúa đã hoàn toàn hiểu rõ”.

Thẩm Nguyệt nói: “Những chuyện trước kia ta đều đã quên, bây giờ ta còn phải vất vả bảo vệ đứa trẻ này”.

“Quan lại tiền triều phần lớn chắc chắn đều là lão nhân, hơn phân nửa đều đã nhập thổ vi an, sao lại còn không chịu an phận? Sau này nếu như còn tạo ra cục diện rối lắm, chẳng lẽ còn trông cậy ta đến thu dọn hay sao?”

“Nếu như sau lưng của ngươi có lão già nào đó giật dây thì ngươi phải nói cho lão ta biết ta và con của ta sẽ không bao giờ làm con rối cho kẻ khác giật dây. Hãy bỏ suy nghĩ đó trong đầu càng sớm càng tốt đi”.

Khóe miệng Liên Thanh Châu giật giật, một lúc sau hắn mới nói: “Công chúa thật sự đã suy nghĩ quá nhiều rồi, không ai muốn lợi dụng công chúa và con của công chúa cả, cho dù quan lại tiền triều đúng là vẫn còn một ít người nhưng bọn họ chỉ muốn bảo vệ công chúa mà thôi. Về phần tại hạ thì công chúa cứ yên tâm, tại hạ chỉ là một thương nhân, không liên quan đến việc triều đình”.


Thẩm Nguyệt nghiêm mặt nói: “Như vậy thì tốt, sau này chúng ta vẫn là bạn bè. Nhưng Tần Như Lương nhận ra ngươi, nếu như hắn ta tố cáo ngươi có cấu kết với tiền triều thì việc ngươi kết bạn với ta rất nguy hiểm”.

“Hắn ta sẽ không làm như vậy đâu”.

“Tại sao?”

“Bởi vì hắn ta nợ ta một mạng”.

“Nếu người khác phát hiện ra thì sao?”

“Ta đã thay đổi khuôn mặt của mình, tất cả những người biết ta trông như thế nào đều đã chết, còn có ai có thể phát hiện?”

Thẩm Nguyệt không biết nàng đã đoán đúng được bao nhiêu, nhưng nàng có thể chắc chắn Liên Thanh Châu này không phải là một kẻ đơn giản.


Trước khi đi, Liên Thanh Châu vẫn đưa nàng ra tận cửa như thường lệ, sau đó hắn còn dựa vào khung cửa gọi: “Công chúa”.

Thẩm Nguyệt quay đầu lại, hắn lại dịu dàng nói.

“Công chúa coi ta là bạn chính là một vinh hạnh lớn của ta, ta sẽ không gây bất lợi gì cho công chúa, bây giờ như vậy, tương lai cũng như vậy. Nếu như công chúa cảm thấy không thể tin tưởng ta mà không đến đây nữa thì ta cũng sẽ không miễn cưỡng”.

Thẩm Nguyệt thản nhiên nói: “Khi nào ta không coi ngươi là bạn nữa thì ta sẽ nói cho ngươi biết”.

Liên Thanh Châu cười rạng rỡ, cúi đầu nói với Thẩm Nguyệt: “Tạ ơn công chúa”.

Sau đó Thẩm Nguyệt mới bước lên kiệu, quay trở lại phủ tướng quân.

Trên đường đi, thấy Thẩm Nguyệt không nói gì, Ngọc Nghiên không khỏi lo lắng hỏi: “Công chúa đang suy nghĩ gì vậy?”

“Ta đang nghĩ”, Thẩm Nguyệt nói, chống khuỷu tay lên cửa sổ rồi chống cằm nói: “Vải của Liên hồ ly thực sự rất ngon”.

Ngọc Nghiên giật giật mí mắt, nói: “Nô tỳ còn tưởng công chúa đang nghĩ đến điều gì không vui”.

Bình Luận (0)
Comment