Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 186

Thẩm Nguyệt hít sâu một hơi.

Nàng thấy hắn không cần quay đầu lại, chỉ giơ tay vung kiếm ra là đã chém đứt đầu tên sơn tặc cuối cùng đó.

Mùi máu tanh tràn lan trong khắp không khí, trường hợp kích thích như thế khiến Thẩm Nguyệt hoa mắt chóng mặt, nhưng nàng vẫn cứng rắn chống đỡ, bàn tay nhuộm đỏ máu siết chặt phi tiêu không buông.

Bởi vì nàng không biết rốt cuộc người đàn ông này là ai, bản thân không thể sơ suất.

Tô Vũ nhẹ nhàng tới gần, mỗi bước đi đều mang theo sát khí của Tu La nhưng lại nhẹ bẫng bước đi trên mây, không nhiễm bụi trần.

Lúc này ngọn lửa dưới chân núi đã lan ra xung quanh, nhìn chẳng khác nào một con rồng lửa đang du ngoạn trong đêm tối, dần dần bao vây lấy con đường dưới chân núi.

Lần này có một nhóm người tới nhưng không phải là đồng bọn của đám sơn tặc này.

Chính một chút lơ là này mà chỉ trong tích tắc, Tô Vũ đang đứng trước mặt Thẩm Nguyệt, ánh mắt sâu thẳm của hắn như hận không thể cuốn Thẩm Nguyệt vào vòng xoáy bên trong.


Tô Vũ cao hơn nàng, hắn hơi cúi đầu xuống, giơ ngón tay lên vuốt ve khóe miệng sưng đỏ của Thẩm Nguyệt.

Chắc nàng đã chịu không ít khổ sở, cũng may bây giờ nàng không còn là người phụ nữ để người khác dễ dàng bắt nạt nữa rồi.

Nhưng Tô Vũ vẫn chưa đụng vào mặt nàng đã bị nàng không cảm xúc siết chặt cổ tay, tay áo thoang thoảng mùi máu tanh.

Lúc này Tô Vũ mới nhận ra cả bàn tay nàng dính đầy máu.

“Mặc dù vẻ ngoài của ngươi trông khá ổn nhưng ta không thích hở tí là động tay động chân”, nói rồi Thẩm Nguyệt đã tiến lên một bước, phi tiêu sắc bén trong tay chạm vào trái tim Tô Vũ, chỉ cần nàng hơi dùng sức thì có thể đâm vào trong.

Góc áo hai người đều vung bay quấn chặt vào nhau trong cái nóng của lửa.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt sáng rực nhìn hắn mím môi hỏi: “Ngươi là ai?”

Tô Vũ khẽ cười, khoảnh khắc thế gian tươi đẹp hiếm có, giọng nói dịu dàng động lòng người: “A Nguyệt, quả nhiên cô không nhận ra ta’.


“Bớt nói nhảm! Ta không chấp nhận sự tiếp xúc làm quen

của ngươi”.

Thấy sắc mặt nàng trắng bệch nhưng vẫn cố sức chống chọi, Tô Vũ bèn nói: “Là Liên Thanh Châu bảo ta đến cứu cô”.

Thẩm Nguyệt sửng sốt, trong một giây nàng đã buông lỏng phòng tuyến của mình.

“Cô và đứa bé không sao chứ?”

Thẩm Nguyệt vẫn còn cảnh giác lắc đầu.

Tô Vũ nhỏ giọng nói: “Không sao là tốt, sức chịu đựng đã đến cực hạn rồi phải không?”

“Hả?”

Thẩm Nguyệt ngơ ngác ngẩng đầu lên, nhìn vào gương mặt Tô Vũ ở khoảng cách gần như thế, nàng cảm thấy người xa lạ này lại có một sự quen thuộc khó nói thành lời.

Có lẽ là vì hắn trông khá đẹp mắt, nhìn nhiều thêm một chút là có thể nhớ được khuôn mặt này, thế nên mới cảm thấy quen thuộc như thế nhỉ.

Chỉ là, rõ ràng hắn đang ở gần ngay trước mặt nhưng Thẩm Nguyệt lại thấy dáng vẻ của hắn ngày càng mở nhạt dần, sau đó cả người nhẹ hẫng đi, ngã sang một bên.

Bình Luận (0)
Comment