Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 284

Cũng may bình thường Tần Như Lương cầm kiếm bằng tay phải, mà hắn ta bị thương ở tay trái nên cũng dễ che giấu tai mắt người đời.

Nhưng nếu so chiêu với người lợi hại, hắn ta chỉ có thể dùng một tay, chẳng những sức chiến đấu giảm xuống nhiều mà còn lập tức lộ ra manh mối.

Đại phu đều bó tay hết cách với gân tay của Tần Như Lương.

Đối với chuyện này, Liễu Mi Vũ vừa đau buồn vừa oán hận.

Nàng ta rất muốn đi tố cáo Thẩm Nguyệt, người phụ nữ lòng dạ độc ác kia lại dám ra tay cắt đứt gân mạch của tướng quân!

Nhưng nếu làm như vậy, e rằng sẽ liên lụy thêm những việc khác, bao gồm chuyện Tần Như Lương làm cho Thẩm Nguyệt sinh non, còn cả độc Tỏa Thiên Hầu kia… thậm chí, như Tần Như Lương đã nói, những kẻ coi hắn ta là địch cũng sẽ nhân cơ hội chèn ép hắn ta.

Liễu Mi Vũ hiểu được lợi và hại trong đó, muốn duy trì tình trạng hiện giờ, không ai được nói ra chuyện này.

Bằng không, Tần Như Lương vừa đổ, sẽ không còn người nào có thể che chở nàng ta.


Liễu Mi Vũ không ngờ cuối cùng Thẩm Nguyệt lại bình yên vô sự, mà cái giá của những chuyện này lại dùng cánh tay của Tần Như Lương đến đổi!

Nếu biết trước như thế, nàng ta còn tốn sức diễn màn kịch này hay không?

Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.

Liễu Mi Vũ chỉ hận Thẩm Nguyệt, hận không thể khiến nàng chết không có chỗ chôn. Tất cả những chuyện này đều do chính tay nàng tạo thành!

Tiễn đại phu đi rồi, viện chủ trở nên vô cùng vắng vẻ.

Liễu Mi Vũ rưng rưng nước mắt chăm sóc bên cạnh Tần Như Lương, sắc mặt hắn ta uể oải, lẳng lặng nhìn tay trái được băng bó, thử cố gắng nâng lên.

Liễu Mi Vũ chợt nói: “Tướng quân, nhất định sẽ đỡ thôi, đại phu nói bây giờ không thể cố sức, phải chờ từ từ khôi phục”.


Tần Như Lương cười gượng, lắc đầu: “Nàng biết điều này có nghĩa gì không? Có nghĩa là sau này ta sẽ biến thành một kẻ tàn phế”.

Liễu Mi Vũ tựa vào lồng ngực Tần Như Lương khóc sướt mướt, nói: “Tướng quân còn có Mi Vũ, Mi Vũ có chết cũng không rời khỏi tướng quân. Là công chúa quá độc ác, lại dám ra tay tàn nhẫn với tướng quân như vậy!”

Tần Như Lương nói: “Nàng ta độc ác, ta cũng độc ác. Hôm đó, vì giải độc cho nàng, ta cũng ép nàng ta đến đường cùng”.

“Tướng quân đang tiếc thương công chúa sao?”. Tần Như Lương không nhìn thấy biểu cảm của Liễu Mi Vũ, vẻ mặt của nàng ta không buồn thảm như nước mắt của mình, không hề có chút đau khổ nào, trái lại là điên cuồng ghen ghét và hận thù.

Tần Như Lương nói: “Hễ là người có chút lương tri thì sẽ không nhẫn tâm đi làm loại chuyện không có tính người như vậy”.

Nhưng hắn ta lại vì Liễu Mi Vũ, hết lần này đến lần khác phá bỏ ranh giới cuối cùng của mình.

Bây giờ hắn ta bị phế một cánh tay cũng không vô tội.

“Mi Vũ, sau này đừng chọc vào nàng ta nữa, lần sau còn xảy ra chuyện gì, ta không chắc vẫn còn sức lực và khả năng ứng phó”.

Tần Như Lương cũng cảm thấy bất lực vô cùng, hắn ta hiểu rõ Thẩm Nguyệt nên lại nói: “Sau này chỉ cần nàng không chọc vào nàng ta, nàng ta sẽ không đối phó nàng”.

Bình Luận (0)
Comment