Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 341

Mỗi một phiến lá trong rừng, từng phút vắng lặng trong rừng và cả người phụ nữ đang nằm trên người hắn đều khiến lòng mình xao động.

Tô Vũ nói: “Cũng may ta không phải kẻ thù của cô, nếu là kẻ thù thì chắc sẽ không lăn xuống đây cùng cô đâu”.

Thẩm Nguyệt ở trong lòng hắn hừ một tiếng.

Tô Vũ nhướng mày nói: “Cô thế nào rồi?’

“Đau…”

Tô Vũ nhíu mày: “Đau ở đâu?”

Thẩm Nguyệt chống lên đầu vai đối phương, khó nhọc ngồi dậy: “Mẹ nó, đập vào ngực ta đó, ngực ta đau…”

Vốn dĩ dạo gần đây nàng đã rất khó chịu vì ngực trướng, nhưng lần này lại đau như bị dập vậy.

Thẩm Nguyệt cưỡi trên người hắn, nàng đã không quan tâm đến hoàn cảnh nữa, giơ tay xoa xoa bộ ngực của mình, quả thực đau điếng cả người.


Ấy thế mà Tô Vũ yên phận nằm dưới nàng, tìm cơ hội thích hợp để khuyên răn: “Cô vừa đè ta vừa làm động tác như vậy, có phải không thỏa đáng lắm không?”

Động tác của Thẩm Nguyệt khựng lại, bấy giờ nàng mới ý thực được mình cưỡi lên người Tô Vũ và xoa ngực trước mặt Tô Vũ quả thực không – hề – ổn – tí nào!

Tô Vũ nheo nheo mắt, ánh mắt dần dần hiện ra vẻ gian xảo.

Tới rồi đây tới rồi đây, tên này lại sắp bắt đầu cười nhạo nàng rồi đây.

Thẩm Nguyệt cố ra vẻ mặt dày, dù sao bây giờ nàng ở trên, nàng có ưu thế hơn, nên mới cắn răng phản đòn: “Nếu không phải vì ngươi ép ta quá mức, liệu ta có rơi xuống không?”

“Đúng vậy, là lỗi của ta”, Tô Vũ nghiêm túc nhận lỗi.

Thẩm Nguyệt lại hỏi: “Nếu không bị rơi khỏi vách núi dựng đứng này, ta có bị va đập đau đến thế không?”

Tô Vũ nằm trên đống lá khô, mái tóc đen xõa ra, hắn tỏ ra nham hiểm: “Để bù đắp cho lỗi lầm của mình, hay là ta giúp cô…”


Lời nói thốt ra từ miệng hắn chắc chắn không phải điều gì tốt đẹp, còn chưa đợi hắn nói hết câu, Thẩm Nguyệt đã phủ định: “Không cần!”

“Để bày tỏ sự áy náy của ta, ta sẽ cho phép cô đè ta thêm chút nữa”.

Thẩm Nguyệt cưỡi trên người Tô Vũ, tư thế không thể nào ái muội hơn.

Thẩm Nguyệt bĩu môi, chống một tay bên mặt Tô Vũ, khẽ cúi người xuống, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ xâm phạm.

Đồng tử đen như mực của Tô Vũ như sâu hơn.

Ngay sau đó, một bàn tay khác của nàng mò tới bên cạnh cổ của Tô Vũ, trong tay có thêm một thanh chủy thủ đã rút khỏi vỏ từ lúc nào, đang kề sát vào vạt áo của hắn.

“Cho dù là kẻ địch, cũng có lúc lơ là cảnh giác, để lộ sơ hở”.

Tô Vũ như con cá nằm trên thớt, thế mà hắn chỉ mỉm cười nhẹ bẫng như không: “A Nguyệt, lần này cô thắng rồi. Ta cho cô đánh vài cái, không đánh trả đâu”.

Thẩm Nguyệt đảo mắt nhìn toàn thân Tô Vũ và hỏi: “Nên xuống tay ở chỗ nào đây nhỉ?”

Sau đó nàng phát hiện ra dù mình xuống tay ở đâu cũng không ổn. Đánh vào mặt thì gương mặt kia đẹp trai quá, không ra tay được.

Khi nàng còn đang do dự thì Tô Vũ thình lình nắm chặt lấy cổ tay đang cầm chủy thủ của nàng, ấn nó sang một bên.

Bình Luận (0)
Comment