Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 456

Nàng nhìn phản ứng của Tô Vũ, biết rằng hai quan viên này đã nhận ra Tô Vũ thì chắc chắn sẽ nhận ra Thẩm Nguyệt nàng.

Nếu như để cho bọn họ phát hiện nàng thân là phu nhân tướng quân, Tĩnh Nguyệt công chúa lại dây dưa không rõ với Tô Vũ ở trên đường thì mọi chuyện sẽ trở nên rất tồi tệ.

Tô Vũ bình tĩnh đỡ đầu Thẩm Nguyệt trong lòng gật đầu chào hỏi hai quan viên: “Thật trùng hợp, lại gặp hai vị đại nhân ở đây”.

Hai quan viên kia cảm thấy vô cùng tò mò với nữ nhân được Tô Vũ ôm trong lòng.

Bởi vì trước nay bọn họ chưa từng nghe nói Tô đại học sĩ quá gần nữ sắc, chứ đừng nói đến chuyện ôm ấp nữ nhân trên đường!

Đây đúng là một tin tức lớn.

Có một vị bước đến bên cạnh Tô Vũ, muốn nhìn thấy rõ bộ dáng của nữ nhân trong lòng hắn nhưng không được, chỉ có thể bật cười nói: “Tô đại nhân thật sự thú vị, không ngờ lại đi hẹn hò ở đây”.

“Tô mỗ là người đọc sách, trong lúc đạp tuyết ngắm trăng không tránh khỏi phong hoa tuyết nguyệt”.


“Nữ nhân này hẳn là phải sắc nước hương trời mới có thể lọt vào mắt của Tô đại nhân”.

Tô Vũ thản nhiên nói: “Không đâu, nàng chỉ là một nữ nhân dân dã, Tô Vũ còn chưa tán tỉnh được nàng nên cũng không thể làm gì được”.

Thẩm Nguyệt vùi đầu vào lòng ngực hắn, cảm thấy lồng ngực hắn khẽ rung động khi hắn đang nói. Nàng bất giác phối hợp với Tô Vũ, giả vờ vùng vẫy từ chối vài lần.

Tim nàng đập loạn nhịp, suýt chút nữa đã nhảy ra ngoài.

Nàng đã rất lo lắng.

Rõ ràng Tô Vũ cũng rất lo lắng nhưng hắn vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh nói chuyện với người khác.

Hai quan viên kia vừa nói đến chuyện nữ nhân thì liền tỏ ra kinh nghiệm đầy mình, trong đó có một người nói: “Nữ nhân này có gì mà khó tán tỉnh. Chỉ cần đại nhân cứng rắn một chút, bảo đảm nàng sẽ ngoan ngoãn chịu thua”.


Người còn lại cũng phụ họa nói theo: “Tô đại nhân không ngại để cho ta nhìn thử xem nữ nhân này rốt cuộc là tuyệt sắc giai nhân nơi nào, lại có thể khiến cho Tô đại nhân thần hồn điên đảo”.

Chưa nhìn thấy được bộ dáng của Thẩm Nguyệt thì bọn họ thực sự chưa từ bỏ ý định. Nhưng Tô Vũ làm sao có thể để bọn họ nhìn thấy dễ dàng như vậy.

Tô Vũ lại hỏi: “Xin hỏi hai vị đại nhân, Tô mỗ phải cứng rắn thế nào với nàng đây?”

“Nếu như nàng không cho ngươi ôm thì ngươi cứ dùng sức ôm, nếu như nàng không cho ngươi hôn thì ngươi cứ dùng sức hôn, nếu như nàng không cho ngươi chạm vào thì ngươi cứ dùng sức mà chạm vào”, quan viên kia nở nụ cười khả ố nói.

Thẩm Nguyệt không khỏi thầm mắng, đúng là hạ lưu.

Một quan viên khác nói: “Đúng đúng, nữ nhân đều miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, nàng càng từ chối tức là càng hoan nghênh. Ngoài mặt nàng càng không quan tâm đến ngươi thì trong lòng lại càng quan tâm đến ngươi như vậy”.

“Thì ra là như vậy”, Tô Vũ trầm ngâm nói: “Tô mỗ xin lĩnh giáo”.

Vừa dứt lời, Thẩm Nguyệt liền cảm thấy Tô Vũ buông lỏng tay.

Nhưng nàng còn chưa kịp hít sâu một hơi thì khuôn mặt của nàng đã đột nhiên bị một bàn tay thon dài mát lạnh nâng lên.

Nàng kinh ngạc ngước mắt lên thì nhìn thấy Tô Vũ đang cúi đầu, ánh mắt của hắn sâu thẳm, sau đó đồng tử của nàng giãn ra rồi như không còn nhìn thấy gì nữa.

Bình Luận (0)
Comment