Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 674

Thẩm Nguyệt mím môi: “Ta có thể vào đại lao gặp tên thích khách đó không?”

Hoàng đế vui vẻ nói: “Tất nhiên là được, nếu công chúa đi có thể khiến hắn ta cung cấp lời khai thì đúng là chuyện tốt. Thực ra lần này trẫm tới đây, còn có một việc nữa”.

“Bệ hạ cứ nói”.

“Tĩnh Nguyệt công chúa và sứ thần lần này hóa giải nguy cơ, nhưng trẫm cần phải nói rõ với Đại Sở, để tránh về sau có người lấy việc này ra cố tình làm loạn, phá hỏng mối hòa bình giữa hai nước. Thế nên trẫm muốn nhờ Tĩnh Nguyệt công chúa hoặc sứ thần viết một bức thư gửi biên cảnh Đại Sở, bình ổn lòng quân dân hai nước”.

Tô Vũ gật đầu: “Đúng là nên làm vậy”.

Hoàng đế Dạ Lương còn nói: “Nếu có thể, trẫm hi vọng hai người viết một phong thư cho Bắc Hạ, báo với hoàng đế Bắc Hạ là Tĩnh Nguyệt công chúa vẫn bình an, để tránh Đại Sở lấy chuyện này mượn gió bẻ măng”.

Thẩm Nguyệt nhìn Tô Vũ, thầm nghĩ hắn chuẩn bị chu đáo thật. Nàng vừa mới viết thư xong, hoàng đế Dạ Lương đã tới đòi rồi.

Tô Vũ nói với Thẩm Nguyệt: “Công chúa, vết mực chắc cũng khô rồi, mời công chúa bỏ vào phong thư đi”.


Hoàng đế Dạ Lương thoáng sững người, trông thấy Thẩm Nguyệt di chuyển tới bên bàn, bỏ hai lá thư vào phong thư, dùng sáp nến phong ấn, viết tên người nhận.

Hoàng đế nói: “Hóa ra công chúa và sứ thần đã viết thư xong rồi, trẫm cảm thấy rất vui lòng”.

Thẩm Nguyệt đưa thư cho ông ta: “Mong bệ hạ thay ta gửi đi”.

Hoàng đế Dạ Lương nói: “Tĩnh Nguyệt công chúa yên tâm, phong thư tới Bắc Hạ trẫm sẽ gấp rút gửi đi”, ông ta liếc mắt nhìn Tô Vũ, không khỏi cảm khái: “Sứ thần tâm tư tinh tế, lo cho nỗi lo của người trong thiên hạ, đúng là phúc của muôn dân”.

Chỉ tiếc đây không phải thần tử của Dạ Lương, nếu hắn là thần tử của Dạ Lương, đúng là may mắn của Dạ Lương.

Đối với Tô Vũ, hoàng đế Dạ Lương chuyển từ thái độ khinh thường ban đầu tới bội phục về sau này, mà bây giờ còn cảm thấy mến mộ tài năng của hắn.

Tô Vũ mỉm cười điềm nhiên: “Bệ hạ quá lời rồi, Tô mỗ chẳng qua chỉ cũng chỉ làm việc của trung thần thôi”.


Hoàng đế Dạ Lương liếc mắt nhìn Thẩm Nguyệt: “Hay cho câu việc của trung thần. Ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, trẫm không quấy rầy ngươi và công chúa nữa”.

Mí mắt Thẩm Nguyệt giật giật, có phải câu này mờ ám quá rồi không?

Hoàng đế Dạ Lương nhận thư tận tay rồi nói: “Nếu Tĩnh Nguyệt công chúa rảnh rỗi thì tới địa lao xem thử, cũng có thể đích thân thẩm vấn tên thích khách, đại tướng quân vô cùng hoan nghênh”.

Nói xong, hoàng đế dẫn cung nhân rời đi.

Thẩm Nguyệt đóng cửa lại, quay đầu ngồi vào bên giường Tô Vũ: “Chàng biết ông ta sẽ đến đòi ta viết thư hả?”

Tô Vũ nói: “Ông ta có đến hay không thì vẫn phải viết thư thôi, chẳng qua dạo này nàng đến Tàng Thư Các lấy sách cho ta đọc, bệ hạ chắc là biết ta nhàn hạ đọc sách thì phải có tinh lực cân nhắc những chuyện khác nữa”.

Thẩm Nguyệt đưa tay xoa huyệt thái dương, Tô Vũ hơi chớp mắt.

“Khó chịu hả?”, Thẩm Nguyệt xoa nhẹ.

“Không, thoải mái lắm”.

Bình Luận (0)
Comment