Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 870

Nói rồi hắn ta vuốt tay áo, sau đó đi vào phòng Tô Vũ, sau đó nói với Tô Vũ trong phòng: “Nghe nói Tô đại nhân bị ốm, ta tuân lệnh Hoàng thượng đến thăm ngươi”.

Bên trong vang lên tiếng ho trầm thấp của Tô Vũ khiến tim Thẩm Nguyệt xao động.

Hai tay nàng siết chặt lấy góc áo, không để cho mình lộ ra cảm xúc.

Giọng nói Tô Vũ xen lẫn chút trạng thái bị bệnh nói: “Nếu Hạ đại nhân không để ý cả bệnh khí của ta đầy phòng này thì mời vào”.

“Tô đại nhân hết mình vì dân vì nước, ta nào dám chê”, Hạ Phóng quay đầu lại nhìn Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng phải không chỉ có ta đến mà Tần tướng quân và Tĩnh Nguyệt công chúa cũng đến”.

Tô Vũ lại ho vài tiếng, như có như không mà thở dài: “Ta được quan tâm mà sợ đấy”.

Sau đó quản gia bước đến mở cửa, Hạ Phóng và Tần Như Lương định nhấc chân bước vào.

Thẩm Nguyệt ở phía sau đè nén xúc động muốn gặp Tô Vũ mà nói: “Tô đại nhân là đàn ông, ta đi vào thì không hợp lễ nghĩa, chi bằng ta ở bên ngoài, tướng quân và Hạ đại nhân vào là được”.


Nàng đang rất sợ, sợ vào trong gặp Tô Vũ thì lại không kiềm chế được, nàng khi trông thấy bộ dạng bệnh tật của hắn sẽ khiến Hạ Phóng nhìn ra điều gì.

Chỉ cần có thể đứng bên ngoài nghe tiếng hắn là đủ rồi.

Hạ Phóng nhìn Thẩm Nguyệt nói: “Cũng đã đến rồi, sao Tĩnh Nguyệt công chúa lại không vào?”

Thẩm Nguyệt nói: “Nam nữ có khác, ta không phóng khoáng được như Hạ đại nhân, vẫn nên ở ngoài nghe là được. Để tướng quân chuyển lời hỏi thăm đến Tô đại nhân thay ta”.

Nam nữ có cách biệt, đây lại là phòng ngủ của Tô Vũ, nếu Thẩm Nguyệt đi vào quả thật cũng không phải phép.

Tô Vũ dựa vào đầu giường, trên người mặc bộ đồ trắng, tóc đen như mực, sắc mặt trắng bệch.

Hắn hơi rũ mi, nghe được lời Thẩm Nguyệt nói, đôi mắt trở nên sâu thẳm như không đáy.

Nếu nàng có thể nghiêng tai nghe, với hắn cũng đã là sự an ủi.


Hai người cách một cánh cửa, rõ ràng gần nhau đến thế nhưng lại không thể gặp nhau.

Cánh cửa mở, Hạ Phóng và Tần Như Lương vào trong. Thẩm Nguyệt có thể ngửi được mùi thuốc tỏa ra từ trong phòng, cùng với đó là mùi trầm hương thoang thoảng quen thuộc.

Tô Vũ đã trở lại thành một đại học sĩ nho nhã.

Toàn thân sạch sẽ không lẫn chút sát khí và mùi máu tanh, nếu có mùi cũng chỉ là hương trầm khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Thẩm Nguyệt đứng ngoài cửa nghe thấy giọng hắn, trong lòng cảm thấy vừa chua xót vừa ấm áp.

Trong tim chứa có một người, điều này giúp nàng không cảm thấy lạc lõng cô đơn.

Từng lời nói, giọng nói bình thản hệt như đang trò chuyện bình thường lại hợp nhau tới thế. Trong giọng còn xen lẫn sự yếu ớt khi bị bệnh, hơi khàn nhưng Thẩm Nguyệt lại cảm thấy cực kỳ nhẹ nhàng, dịu dàng.

Sự rung động đó lan ra khắp tay chân Thẩm Nguyệt, mỗi sợi dây thần kinh của nàng đều bị dao động.

Tô Vũ vẫn quay lại cùng nàng.

Rõ ràng, sau khi nàng chạy mất, hắn còn có thể ngăn lại nhưng hắn không làm thế mà chọn lặng thầm đi theo phía sau, trước khi nàng vào kinh còn suy xét hết mọi thứ thay nàng.

Thẩm Nguyệt lắng nghe giọng Tô Vũ, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment