Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 879

Thẩm Nguyệt ngăn lại: “Mặc kệ nàng ta, muốn diễn thế nào cũng được”.

Đây là lần thứ hai Liễu Mi Vũ sử dụng chiêu thức tương tự.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng ta trong bộ dang y phục rách rưới, Tần Như Lương chẳng nói chẳng rằng đã ngay lập tức xông đến Trì Xuân Uyển rồi tấn công Thẩm Nguyệt một cách tàn nhẫn.

Lần này Liễu Mi Vũ thậm chí còn đối xử tàn nhẫn hơn với chính mình. Liệu Tần Như Lương sẽ làm gì khi hắn ta nhìn thấy cảnh này?

Liễu Mi Vũ nở nụ cười hung ác với Thẩm Nguyệt, gương mặt đầy máu và nước mắt đang nói: “Lần này ta nhất định sẽ giết chết ngươi”.

Nàng ta đối xử với bản thân mình tàn nhẫn bao nhiêu cũng chứng minh rằng nàng ta căm ghét Thẩm Nguyệt bấy nhiêu.

Chẳng mấy chốc mà hai tay của Liễu Mi Vũ đã dính đầy máu tươi của chính mình, biến bản thân thành kẻ đầy thương tích trước mặt Thẩm Nguyệt, máu trên mặt đều là do nàng ta dùng máu trên vết thương dây ra khắp áo quần rồi dây lên mặt, trông nàng ta vô cùng chật vật yếu ớt.


Nàng ta dùng cách tự hại mình này đến hãm hại Thẩm Nguyệt khiến cho Ngọc Nghiên vô cùng phẫn nộ và khinh thường, liền hét lớn với Liễu Mi Vũ: “Tiện nhân nhà ngươi! Ngươi cho rằng dùng thủ đoạn dơ bẩn này là có thể khiến cho tướng quân tin tưởng ngươi hay sao, ngươi đừng nằm mơ”.

Liễu Mi Vũ thở hổn hển, cười đến chảy nước mắt nói: “Nếu như đã không thể thì ngươi còn sợ cái gì chứ? Ngươi vẫn đang sợ tướng quân tin tưởng ta mà không tin tưởng ả ta, bởi vì tướng quân tin ta thì có thể đưa ả ta vào chỗ chết”.

Ngọc Nghiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi đúng là một ả tiện nhân lòng dạ rắn rết”.

“Ha ha ha, như nhau cả thôi!”, Liễu Mi Vũ nhìn Thẩm Nguyệt nói gằn từng chữ: “Cho dù ta có chết thì cũng sẽ kéo theo ngươi chết chung!”

Liễu Mi Vũ nói xong thì run rẩy ném chiếc kéo dính máu xuống đất, lại khóc rống lên vì đau đớn.

Đây là bằng chứng chứng minh Thẩm Nguyệt đã làm tổn thương nàng ta!


Khi Tần Như Lương bước vào Trì Xuân Uyển, những gì mà hắn ta nhìn thấy chính là cảnh Liễu Mi Vũ người đầy vết thương.

Nàng ta phủ phục trên mặt đất, dường như còn không đứng dậy nổi, trên mặt đất là những mảnh y phục của nàng ta rơi lả tả, bên cạnh còn có một cây kéo dính đầy máu.

Tần Như Lương hít một hơi, lồng ngực phập phồng, sắc mặt biến đổi mấy lần.

Cưng chiều Liễu Mi Vũ suốt ngần ấy năm, Tần Như Lương đã hình thành thói quen trong tiềm thức luôn muốn bảo vệ nàng ta.

Nhìn thấy bộ dạng của nàng ta lúc này, hắn ta gần như không thể kiềm chế được bản thân, muốn chạy tới ôm Liễu Mi Vũ vào lòng để an ủi nàng ta, sau đó sẽ truy ra hung thủ đã hại nàng ta.

Nhưng sau khi Tần Như Lương bước nhanh hai bước thì bước chân của hắn ta đột nhiên dừng lại.

Cuối cùng thì hắn ta cũng đã nhịn xuống. Hơn nữa bây giờ hắn ta đã trở nên cực kỳ tỉnh táo, từ bây giờ hắn ta sẽ không bao giờ bị loạn trí vì sự yếu đuối mà Liễu Mi Vũ thể hiện ra nữa.

Lúc này không còn giống như trước.

Liễu Mi Vũ nhìn thấy Tần Như Lương không xông tới ngay lập tức mà đứng yên ở đó với vẻ mặt phức tạp thì lập tức bật khóc nói: “Tướng quân cứu ta… xin tướng quân cứu Mi Vũ…”

Bình Luận (0)
Comment