Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 946

Hắn ta lẳng lặng nhìn Thẩm Nguyệt, lại cắn răng nói: “Lần này ta trở về, tuyệt đối sẽ không để Hạ Phóng trèo lên đầu mình nữa! Ta muốn báo thù, ta muốn hạ bệ hắn ta, ta muốn cố gắng hơn hắn ta! Hắn ta không phải là sủng thần của hoàng thượng sao, hừ, rất nhanh thôi, ta cũng sẽ là sủng thần của hoàng thượng”.

“Hạ Du…”, Thẩm Nguyệt cảm thấy bi thương và bất lực: “Từ bao giờ mà ngươi lại biến thành thế này rồi?”

“Ta vẫn luôn như vậy, chỉ là cô không thấy rõ mà thôi”. Hạ Du nắm lấy bờ vai Thẩm Nguyệt: “Ta không lương thiện vô tư như cô nghĩ, ta không chỉ vì báo thù, ta còn vì chính mình! Ta muốn tất cả những kẻ từng coi thường mình thấy rốt cuộc ai mới có thể cười đến cùng! Thẩm Nguyệt, ta muốn vinh hoa phú quý, ta muốn thăng quan tiến chức!”

Khuôn mặt vặn vẹo vì kích động của hắn ta khiến Thẩm Nguyệt cảm thấy xa lạ vô cùng.

Nàng cho rằng mình đã đủ hiểu Hạ Du, đến lúc này mới phát hiện, dường như nàng chưa bao giờ đi vào đáy lòng đối phương, chưa bao giờ thấy rõ rốt cuộc hắn ta muốn cái gì.

Hạ Du trước mặt này đã không còn là Hạ Du viết hết tất cả suy nghĩ lên mặt trước kia nữa.


Hạ Du buông bờ vai nàng ra, nàng lảo đảo về phía sau mấy bước, toàn bộ thân thể khó chịu như sắp bốc cháy, trong tai ù ù khiến màng nhĩ nàng nhói đau.

Tiếng nói phập phù của Hạ Du giống như dùi khoan chui vào trong tai nàng: “Thuốc này phát tác rất chậm, phải một hai canh giờ mới từ từ lên men. Nếu bây giờ cô trở về, nói không chừng có thể gắng gượng về đến phủ tướng quân, bằng không chết trong tửu lâu này, sẽ phá hư chuyện làm buôn bán của người ta”.

Thẩm Nguyệt lùi ra cửa, ánh mắt đục ngầu nhìn Hạ Du, quay đầu buồn bã nói: “Thôi được, sống là may mắn của ta, chết là số mạng của ta. Hạ Du, là ta tin nhầm ngươi”.

Nàng đi xuống lầu, rời khỏi tửu lâu, cảm thấy ánh sáng bên ngoài vô cùng chói mắt. Nàng giống như một người không thể ra ngoài ánh sáng, lảo đảo đi về phía trước.

Hạ Du đứng trước cửa sổ lầu hai, nhìn bóng dáng loạng chà loạng choạng đi trên đường cái của nàng.

Còn chưa đi được bao xa, Thẩm Nguyệt cảm thấy mũi mình ngưa ngứa. Nàng cắn chặt răng, cố khép cổ họng, giơ tay xoa xoa mũi, phát hiện máu đỏ thẫm không chảy ra từ trong miệng thì lại chảy ra từ trong mũi.


Nàng lau mãi không sạch, càng lau càng nhiều.

Lúc sau nàng đứng trên đường cái, ngửa đầu quan sát bầu trời, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Người xung quanh thấy dáng vẻ nàng như vậy thì đều hoảng sợ tránh xa. Máu từ trong mũi chảy xuôi xuống cằm rồi rơi xuống, một giọt lại một giọt sền sệt dính đầy vạt áo của nàng.

Xung quanh có người tốt bụng hỏi: “Cô nương, cô có nghiêm trọng lắm không, có cần ta đưa cô đi hiệu thuốc không?”

Thẩm Nguyệt lẩm bẩm: “Thời tiết hôm nay thật lạnh”.

Nàng nặng nề bước về phía trước, ngây ngây dại dại, đôi mắt nhìn không rõ, đôi tai cũng nghe không rõ. Có lẽ giờ phút này trong ấn tượng của nàng chỉ còn chút ồn ào xen lẫn tiếng người xì xào cùng với tiếng móng ngựa tiếng bánh xe.

Dù thế nào Ngọc Nghiên và Thôi thị cũng không ngờ, Thẩm Nguyệt lặng lẽ ra ngoài gặp Hạ Du, bây giờ lại bị khiêng trở về.

Khi trở về, sắc mặt Thẩm Nguyệt trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, miệng mũi đính đầy vết máu còn chưa kịp khô lại, dọa Ngọc Nghiên và Thôi thị suýt thì hồn phi phách tán.

Bình Luận (0)
Comment