Nữ Nhân Sau Lưng Đế Quốc: Thiên Thu Vị Hoàng

Chương 952

Lúc đó quản gia cũng đã tới, vừa giận vừa thương nói với Ngọc Nghiên: “Tướng quân thật vất vả lắm mới có thể tỉnh lại, ngươi đi tìm tướng quân thì có thể giúp đỡ được chuyện gì, để tướng quân biết tình hình của công chúa thì sao tướng quân có thể an tâm dưỡng thương, có phải khiến cho tướng quân ngã xuống lần nữa thì ngươi mới vui hay không?”

Thôi thị kéo Ngọc Nghiên vào phòng nói: “Trì Xuân Uyển đã đủ lộn xộn rồi, ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi”.

Nước mắt lưng tròng, Ngọc Nghiên cắn môi nói: “Ta biết tình hình của tướng quân không tốt, nhưng tình hình của công chúa lại càng nguy hiểm hơn”.

Quản gia lại nói: “Tướng quân đã thành ra bộ dạng này, ngươi thấy tướng quân có thể làm được gì cho công chúa đây? Ngay cả đại phu cũng không làm gì được thì tướng quân có thể khiến cho công chúa đứng dậy được hay sao?”

Ngọc Nghiên bướng bỉnh nói: “Công chúa xưa nay ghét gần gũi tướng quân. Ta chỉ nghĩ nếu như tướng quân có thể đứng ở trước giường công chúa nói chuyện với nàng một lát, cho dù khiến công chúa tức giận tỉnh dậy cũng được…”

Thôi thị và quản gia không nói nên lời.


Trong ký ức của Tần Như Lương thì thời điểm hắn chịu phạt rõ ràng Thẩm Nguyệt vẫn còn sống tốt. Sao chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà tình hình của nàng lại biến thành như vậy chứ?

Tần Như Lương biết chắc chắn hoàng thượng sẽ tìm cách khác để đối phó với Thẩm Nguyệt, nhưng hắn không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy. Lúc này hắn ta bị bất ngờ không kịp phòng, căn bản không có năng lực bảo vệ nàng.

Tần Như Lương ngồi xuống bên giường nắm lấy tay nàng, thấy tay nàng rất lạnh.

Mái tóc đen của nàng phủ kín gối, gương mặt tái nhợt không còn một chút máu.

“Thẩm Nguyệt”.

Tần Như Lương gọi nàng nhưng nàng không trả lời. Hắn ta nắm chặt tay nàng đặt lên trán, lại đặt lên môi, nhưng nàng vẫn không có cảm giác.


Tần Như Lương nói: “Thẩm Nguyệt, ta đã nằm mơ một giấc mơ rất dài. Ta mơ thấy thời gian nàng còn ở trong nhà, trong nhà ngày ngày tràn ngập tiếng cười nói. Ta mơ thấy nàng không hề rời đi, chúng ta có thể ngày ngày ở bên nhau. Ta cũng không dám hy vọng xa vời, nhưng đây là khát vọng lớn mạnh nhất trong lòng ta”.

“Cuối cùng ta cũng có thể thôi làm đại tướng quân, ta thấy chuyện đó cũng không có gì là không tốt. Ta đã không còn gánh nặng trong lòng, ta có thể làm bất cứ điều gì mình muốn, ta có thể bảo vệ bất cứ ai mà ta muốn bảo vệ. Nhưng bây giờ khi ta tỉnh lại thì nàng lại đang chìm trong giấc ngủ”.

Hắn ta nặng nề hôn lên tay Thẩm Nguyệt, nhỏ giọng nói: “Thẩm Nguyệt, không được ngủ, bất luận thế nào thì ta cũng phải đánh thức nàng dậy”.

Giọng điệu của hắn ta có chút trách móc nhưng sự đau khổ trong đó lại càng lớn hơn: “Không phải nàng nói là phải đề phòng tất cả sao? Ta mới không gặp nàng có mấy ngày mà nàng đã để cho bản thân trở thành thế này? Đáng ra trước đó nàng nên nghe lời ta, tương kế tựu kế thoát thân trước”.

Quản gia không dừng ở Trì Xuân Uyển được bao lâu thì đã chạy ra cổng phủ nghênh đón một vị đại phu mới đến.

Đại phu liên tục đến rồi đi nhưng đều không có tác dụng gì.

Đại phu mới đến là một cô nương trẻ tuổi mặc quần áo mộc mạc đang đứng trước cổng phủ, hết nhìn đông lại nhìn tây. Vừa nhìn thấy có người đi ra thì nàng ta đã nói: “Ta thay cha mình đến chẩn bệnh, nghe nói nhà các ngươi có người sinh bệnh, hơn nữa còn ra giá rất cao mời đại phu cho nên ta đến xem thử”.

Vừa nghe nói có đại phu đến thì quản gia tất nhiên là rất vui mừng, liền chạy ra tiếp đón. Nhưng vừa ra thì ông ta đã thấy người đến chỉ là một cô nương còn rất trẻ, đôi mắt to tròn lanh lợi đang nhìn ngó xung quanh.

Bình Luận (0)
Comment