--- Thế giới này không có gì là bí mật, người chết cũng biết nói chuyện ---
Trong nhà hàng kiểu Âu sang trọng, một nam một nữ ngồi đối diện nhau. Người đàn ông mang giày Tây, đeo kính, dáng vẻ tao nhã. Người phụ nữ mái tóc dài ngang vai, mặc chiếc váy dài màu trắng, vòng eo thon thả không đầy một vòng tay, khuôn mặt mang theo ba phần xinh đẹp, ba phần dịu dàng, ba phần quyến rũ, một chút còn lại phảng phất sự lãnh đạm, nhìn xa nhìn gần đều trông hệt như một bức tranh.
“Cô Tăng quả không hổ danh là bác sĩ phẫu thuật, động tác cắt bít tết vô cùng nhuần nhuyễn, các ngón tay thon dài điều khiển dao nĩa nhìn sao cũng có cảm giác thật thu hút.” Người đàn ông nở nụ cười lễ độ, ánh mắt đầy vẻ hài lòng, “Có vài người kiêng kị kết giao cùng nữ bác sĩ, bởi họ ngại chuyện mỗi ngày các cô đều động dao lên cơ thể con người, máu thịt be bét, trông thật đáng sợ. Với tôi, tôi cho rằng đám người đó quá thật nông cạn, kì thị nghề nghiệp! Thử hỏi có ai mắc bệnh mà không đi tìm bác sĩ? Không có bác sĩ phẫu thuật lấy đâu ra tuổi thọ trung bình của con người ngày được kéo dài? Cô Tăng thấy tôi nói đúng không?”
Người phụ nữ buông dao nĩa trong tay, cười cười hỏi: “Anh Lý, bà mai nói với anh tôi là bác sĩ phẫu thuật?”
“Đúng vậy, bà mai không hề giấu giếm gì cả. Nói thật, trong nhà có người làm bác sĩ thì tiện biết bao. Hằng ngày chúng ta ăn bao nhiêu là thứ từ củ quả, thịt cá …. Làm sao không sinh bệnh được chứ? Bây giờ bước chân vào bệnh viện chờ đăng kí khám bệnh thì y như đi đánh trận, không thể nào đi một mình được. Nếu như phải nhập viện, phải giải phẫu, không quen biết thì còn đợi dài dài. Tôi cực kì vừa lòng với công việc của cô Tăng, càng thích con người của cô hơn. Tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu tìm hiểu nhau sâu hơn…”
“Anh Lý à, tôi nghĩ…”
“Cô Tăng chớ vội chối từ.” Anh ta hấp tấp xen ngang lời cô, “Phiền cô đưa cho tôi miếng bánh bao, tôi thích ăn bánh bao cùng với salad trộn.”
Cô cầm miếng bánh bao đưa sang cho anh ta. Người đàn ông nhận lấy, rồi ngoạm một miếng thật to.
Điện thoại di động đột ngột đổ chuông, cô vội nói xin lỗi rồi nhận điện: “Ừm, được, tôi đến ngay!”
“Anh Lý, thật ngại quá, tôi có việc gấp phải đi ngay.” Cô dùng khăn ăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, đứng lên giải thích với anh ta.
“Không sao! Công việc là quan trọng nhất. Cô Tăng nhất định là có ca phẫu thuật quan trọng, không thể để bệnh nhân nằm chờ trên bàn mổ!” Anh ta lịch sự đứng lên, “Xem ra công việc của cô Tăng rất bận bịu, ngày lễ lớn cũng không được nghỉ ngơi, vất vả quá!”
“Anh Lý, tôi không phải phẫu thuật chữa bệnh mà là … giải phẫu thi thể” Cô nở nụ cười sáng lạn, “Nghề nghiệp của tôi là bác sĩ pháp y!”
Giải phẫu thi thể, pháp y? Người đàn ông giật bắn mình nhìn cô trân trân, rồi lại đưa mắt nhìn nửa cái bánh bao đang ăn dở. ‘Ọe’ một cái rồi phun ra hết.
Cô đưa cho anh ta tờ khăn giấy, người đàn ông hốt hoảng lui ra sau, tiếp tục nôn mửa.
Cô khẽ lắc đầu, xem ra càng ở đây chỉ càng khiến đối phương không thoải mái. Cô xoay người ra khỏi nhà hàng, vội vàng lái xe chạy tới vùng ngoại ô phía Nam.
Núi Phượng Hoàng ở ngoại ô phía Nam, vài chiếc xe cảnh sát đậu ở giữa sườn núi, cảnh sát giăng tuyến cảnh giới, xung quanh thấp thoáng vài người ánh mắt đầy tò mò nhìn về hướng này.
Một chiếc xe hơi mini lướt nhanh tới, gần đến khu vực cấm thì thắng gấp, rồi dừng lại. Cửa xe bật mở, một người phụ nữ mái tóc dài với tà váy trắng bước xuống.
“Thật thứ lỗi, phía trước là hiện trường án mạng, hiện tại cảnh sát chúng tôi đang tiến hành điều tra, cô không được tới gần!” Một anh cảnh sát tiến đến ngăn cản bước chân cô.
“Tăng Dĩ Nhu, bác sĩ pháp y vừa được điều đến Cục pháp y tỉnh.” Cô không mang theo giấy tờ tùy thân, bèn lấy di động ra: “Trong này có lưu lại số điện thoại của đội trưởng các anh, chúng tôi vừa trò chuyện xong.”
Cô vừa nói vừa mở nhật kí điện thoại, đưa qua cho anh cảnh sát kiểm tra.
“Bác sĩ Tăng đến rồi? Mau mau để cô ấy vào.” Đội phó Lục Ly bước tới chỗ hai người đang đứng, ngẩn người khi lần đầu tiên trông thấy Tăng Dĩ Nhu, sau đó ngay lập tức vươn tay: “Lần đầu gặp mặt lại là ở hiện trường vụ án, nhưng hết cách … Nghề nghiệp của chúng ta là vậy, đợi đến khi trở về cục cảnh sát, tôi sẽ giới thiệu các đồng nghiệp khác để cô làm quen sau.”
“Vâng.” Tăng Dĩ Nhu gật gù, “Nạn nhân ở đâu? Nhờ Đội phó Lục đưa tôi qua đó, sẵn tiện nói sơ qua tình huống cho tôi rõ.”
Lục Ly vừa dẫn đường vừa thuật lại tình huống: Thi thể do một cặp tình nhân phát hiện, hai người đến đây dạo chơi, muốn tìm một nơi vắng người để tận hưởng không gian riêng. Hai người tình cờ phát hiện lộ ra vật lạ, cậu thanh niên to gan tiến đến lôi ra. Khi mở ra thì phát hiện tử thi, hai người nhanh chóng báo cảnh sát.
Tăng Dĩ Nhu chuyên chú lắng nghe, thuận tay bẻ một nhánh cây ven đường, nhanh nhẹn búi mái tóc dài, rồi dùng nhánh cây ghim cố định lại.
Gần đây trời mưa bão, con đường nhỏ vốn gập ghềnh càng thêm lầy lội, cô lại mặc chiếc váy dài ôm sát, nên không thuận tiện di chuyển trên đường núi.
Cô khom lưng xuống, ‘xoẹt’ một tiếng, tà váy bị xé rách từ trên bắp đùi kéo dài xuống dưới, lấp ló đôi chân trắng nõn, thon dài thẳng tắp.
“Khang Bình ở đâu?” Cô vẫn giữ nguyên vẻ thản nhiên, không hề đoái hoài đến ánh mắt của người bên cạnh, “Không phải cậu ấy đã tới trước rồi sao?”
“Bác sĩ Tăng, em ở đây!” Một anh chàng khoảng chừng hai mươi tuổi đang hối hả chạy tới, sắc mặt trắng bệch, trên tay xách theo thùng y cụ.
“Tình huống thế nào?” Cô vươn tay nhận lấy thùng y cụ.
“Bác sĩ Tăng… Ọe… Ọe…” Khang Bình chật vật nôn mửa, tạm thời không thể nói thành câu hoàn chỉnh.
Khang Bình đảm nhiệm chức trợ lý của Tăng Dĩ Nhu thấm thoát đã hơn một năm, từng chứng kiến rất nhiều dạng thi thể, cô chưa bao giờ thấy cậu ấy ói đến mật xanh mật vàng như bây giờ. Nhìn thoáng qua thần sắc u ám của một nữ cảnh sát, cô tin chắc thi thể hôm nay sẽ khó coi.
Thi thể ban đầu nằm sau khối đá lớn, vừa rồi đã được cảnh sát mang ra đặt nằm trên bãi đất trống.
Vừa tiến tới gần hơn hiện trường, mùi xác thối đặc trưng lập tức xông vào mũi. Mùi hôi tanh ấy quả thật không có từ ngữ nào có thể diễn tả được, len lỏi vào khoang mũi sộc thẳng xuống dạ dày. Tăng Dĩ Nhu ngồi xổm xuống mở thùng y cụ, trước tiên, cô lấy găng tay y tế cẩn thận đeo vào.
“Bác sĩ Tăng, khẩu trang đây!” Anh cảnh sát vừa rồi ngăn cản cô ở phía ngoài tỏ vẻ ân cần đưa cho cô một cái khẩu trang, “Mùi hôi này nồng đến phát sặc, chúng tôi là đàn ông còn không chịu nổi, huống hồ là cô.” Dứt lời, anh ta quét mắt nhìn bộ váy trắng trên người cô, đặc biệt chiếc vòng cổ được thiết kế tinh xảo trên cần cổ mảnh dẻ.
Nghe nói sẽ có một vị pháp y danh tiếng về nhận chức tại Cục pháp y tỉnh thay cho pháp y Hoàng về hưu. Đám cảnh viên trong Cục hào hứng suy đoán coi bộ dáng vị pháp y có tiếng này là người như thế nào … Không ngờ lại là một nữ thần váy trắng tung bay.
Một người phụ nữ thanh lịch như vậy, lại tiếp xúc trực tiếp với những tử thi ghê tởm, ngẫm lại thật khiến người ta đau lòng xót dạ.
“Mọi người không thể chịu nổi, nhưng tôi thì khác!” Tăng Dĩ Nhu ngẩng đầu, trên khuôn mặt mang theo vài phần lạnh lẽo: “Đeo khẩu trang sẽ ngăn mùi, ảnh hưởng đến sự phán đoán của pháp y.” Dứt lời, cô cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra thi thể.
Anh cảnh sát ngượng ngùng rút tay về, ỉu xìu lui về phía sau.
Tăng Dĩ Nhu đút tay vào túi, lấy ra cái máy ghi âm nhỏ, ấn nút ghi âm.
“Nạn nhân cao 135 cm, tóc ngắn, dựa trên mức độ phân hủy của thi thể có thể phán đoán đã tử vong cách đây từ ba đến sáu tháng.” Mấy ngày trước mưa lớn triền miên, sau đó thời tiết liên tục nắng nóng. Thi thể bị tác động mạnh bởi nước mưa, rồi nhiệt độ cao dẫn đến tốc độ phân hủy nhanh hơn.
“Nạn nhân mặc … váy đỏ, phía dưới là đôi giày vải màu đen, trên cổ xuất hiện vết trói, có phải là nguyên nhân dẫn đến tử vong hay không thì cần kiểm tra thêm. Thi thể nạn nhân đã thối rữa ở giai đoạn ba, nhiều nơi đã chảy dịch. Ồ!?!” Cô bỗng nhiên dừng lại một chút, cúi thấp đầu quan sát thật kĩ mới nói tiếp, “Hạ thân là bộ phận sinh dục nam, một ổ khóa sắt xuyên ngang.”
Lục Ly đứng bên cạnh vẫn luôn nhíu chặt chân mày, trầm ngâm nhìn chằm chằm thi thể kỳ quái.
Tăng Dĩ Nhu đứng dậy, đang chuẩn bị tháo găng tay, đột nhiên có ánh sáng phản quang phía đầu tử thi.
Cô vội vàng ngồi xổm xuống lần nữa, cẩn thận vén mái tóc nạn nhân lên.
“Đưa nhíp!”
Khang Bình nhanh chóng đưa qua, cô mò mẫm trên đầu nạn nhân, lát sau gắp ra bảy cây kim bạc, lớn bằng khoảng cây kim may quần áo, dài bảy xen-ti-mét.
“Đội phó Lục, theo phán đoán sơ bộ thì nạn nhân là nam giới, khả năng tử vong do bị ngạt. Mấy lỗ kim đâm trên đầu cùng vết bầm tím nơi bộ phận sinh dục đều là thương tích sau khi chết tạo thành, tình hình cụ thể phải chờ khám nghiệm thi thể xong mới có kết luận. Tôi tạm thời đã kiểm tra xong, phiền anh cho người đưa thi thể về, tôi cần phải khám nghiệm kĩ càng hơn, sau đó sẽ gửi anh bản báo cáo.”
Tăng Dĩ Nhu đứng lui về phía sau, không quên lấy nước sát trùng rửa tay.
Lục Ly chỉ huy cấp dưới di dời thi thể, sau đó gọi lớn: “Mạnh Triết, lấy khẩu cung của hai người báo án xong chưa?”
“Bọn họ còn đang nôn mửa đây! Vẫn chưa ghi chép được gì.” Một người đàn ông có thân hình cao lớn và mái tóc húi cua chạy tới.
“Đưa bọn họ về cục cảnh sát luôn, lấy khẩu cung xong thì mời họ đến căn tin dùng cơm, nhớ chú ý giữ gìn tốt mối quan hệ giữa nhân dân và cảnh sát.”
“Đội phó Lục! Dù có chiêu đãi họ bữa tiệc thịnh soạn thì họ chắc chắn sẽ cự tuyệt. Theo tình hình hiện tại, trong vòng ba ngày tiếp theo, họ ăn không vô bất kì thứ gì.” Mạnh Triết cợt nhả.
Tăng Dĩ Nhu lia mắt nhìn anh ta một cái, đối mặt với tử thi như vậy mà còn có thể vui vẻ cười đùa, chứng tỏ tố chất tâm lí không tệ.
Cảnh sát vừa chuyển thi thể lên xe, di động của Lục Ly liền đổ chuông. Nhận điện thoại, sắc mặt anh ta dần dần biến sắc.
“Người nào chịu trách nhiệm phong tỏa tin tức bên ngoài?”. Anh ta thét lớn, một cảnh viên mau mắn chạy tới.
“Vương Nhân Phủ, cậu làm việc kiểu gì thế hả, đến một việc cỏn con cũng xử lí không xong!” Lục Ly nổi giận, dáng vẻ hung hăng muốn ăn thịt người, “Có người đã lén lút chụp ảnh và phát tán trên mạng, bây giờ người dân đang xôn xao bàn tán. Nào là thi thể bé trai mặc váy đỏ vô cùng quỷ dị, rồi đoạt mạng, vô số cuộc gọi vào máy thị trưởng. Tôi đã yêu cầu cậu phải sơ tán quần chúng, không được để họ tiếp cận hiện trường. Oắt con như cậu cả ngày lẫn đêm chẳng làm được cái tích sự gì, chỉ giỏi thấy mỹ nữ là dán mắt vào người ta như cái máy chụp hình. Cậu đừng tưởng mình là người thân của Cục trưởng mà làm việc tắc trách. Còn gây ra chuyện thì mau cuốn khỏi đội hình sự ngay!”
Tính tình người này nóng nảy quá. Trước khi tới đây, Tăng Dĩ Nhu đã nghe qua biệt hiệu “Pháo kép” của phó đội trưởng đội cảnh sát hình sự, anh ta như quả bom, chỉ cần châm lửa là phát nổ. Anh ta xuất thân từ một vị trí nhỏ nhất trong đội cảnh sát, dùng thực lực và bản lĩnh lên được vị trí hiện tại, ngay cả Cutr cũng phải nể anh ta vài phần.
Vương Nhân Phủ bị mắng xối xả không dám nói lại nửa chữ. Được làm cảnh sát hình sự mang súng bên hông là ước mơ từ nhỏ của cậu. Vương Nhân Phủ đã bỏ công năn nỉ ông cậu cục trưởng của mình rất lâu mới có thể gia nhập vào đội, đương nhiên cậu vạn lần không mong muốn bị đuổi đi sớm.
Tăng Dĩ Nhu cầm điện thoại, mở trang Tieba, quả nhiên chủ đề nóng hôm nay là bài viết liên quan đến “Thi thể bé trai mặc váy đỏ”. Bài viết chỉ mới đăng tải khoảng hai mươi phút, nhưng đã thu hút hàng ngàn người thảo luận. Mở link bài viết, liền nhìn thấy một tấm ảnh tuy không sắc nét, chỉ thấy được hình dạng mờ mờ, tuy nhiên chiếc váy màu đỏ thật chói mắt.
Dân mạng bắt đầu trổ tài làm thám tử, bình luận suy đoán đủ loại tình tiết hấp dẫn li kì, Tăng Dĩ Nhu xem qua một lượt, hàng chân mày cau chặt. Hèn gì Lục Ly giận dữ đến thế, thảo nào nhiều người gọi điện thoại cho thị trưởng, bởi các tình tiết dân mạng đồn thổi quá mức kinh khủng khiến mọi người sởn gai ốc.
*Tieba: là một dạng vừa giống mạng xã hội lại giống diễn đàn, chia ra các fanclub nhỏ, trên đó là nơi các fans bàn chuyện, tán dóc về mọi chuyện: thần tượng, xã hội, thời sự …