Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 106

Lục Ly cùng cấp dưới đi bắt Vương Đại Tráng, ghé đại một cửa hàng nào đó mua chút đồ ăn, ăn trưa trên xe.

Lục Ly giải hai vợ chồng về Cục, hai người bị tách ra thẩm vấn riêng. Lấy lời khai của Vương Đại Tráng khá thuận lợi, vừa nhìn thấy cảnh sát hắn sợ đến mức toàn thân run rẩy, không cầ bức cung đã khai nhận toàn bộ. Lý Hồng tuy mạnh miệng nhưng dù sao cũng chỉ là phụ nữ, trông thấy tình hình trước mắt cũng sợ hãi, thành thật khai nhận.

Thì ra, ngày hôm đó Vương Đại Tráng vẫn đi làm như thường ngày, đau bụng nên tìm chỗ đi đại tiện. Toilet của công trường cách đó rất xa nên hắn tìm đại một cái mương nào đó để giải quyết. Không ngờ dưới mương phát hiện một chiếc túi nilon, hắn mở túi thì nhìn thấy bên trong là dây chuyền và vòng tay bằng vàng, cùng với một chiếc hộp trang sức hình trái tim.

Hắn vừa mừng vừa lo, dáo dác nhìn xung quanh, thấy không có ai mới lén bỏ vào trong áo. Hắn ôm bụng về lại khu làm việc, xin quản lý cho phép hắn nghỉ. Vừa vặn có mặt Lưu Hiểu, anh ta có nhã ý muốn đưa hắn về nhà. Vương Đại Tráng là người không khéo ăn nói, nghĩ không ra cách cự tuyệt nên đồng ý cho Lưu Hiểu đưa mình về.

Hai vợ chồng đều khai nhận giống nhau, Lục Ly cũng tìm Lưu Hiểu xác minh, chứng thực lời khai của Vương Đại Tráng là thật. Ngoài ra, ở công trường còn có ba người có thể chứng minh lời khai của hắn. Đúng thật hôm đó hắn có mặt ở công trường, chưa đầy năm phút thì kêu đau bụng và được Lưu Hiểu đưa về. Sau khi họ rồi đi thì làm gì không ai biết.

“Từ công trường về đến phố Hương Đông đi xe máy mất khoảng nửa tiếng. Theo lời khai của người quản lý, hai người bọn họ rời đi lúc năm giờ rưỡi. Lưu Hiểu lấy xe máy đưa Vương Đại Tráng trở về, Lý Hồng khai nhận hắn về nhà lúc sáu giờ. Tuy nhiên, bọn họ thật sự về nhà khi nào thì cần phải kiểm chứng.” Lục Ly lệnh cho Vương Nhân Phủ đến phố Hương Đông một chuyến, hỏi thăm hàng xóm nhà Vương Đại Tráng.

“Những đồ trang sức đó đâu?” Khúc Mịch không tham dự vào lần lấy lời khai chỉ nghe Lục Ly báo cáo lại.

“Đồ trang sức được Lý Hồng bán tại một cửa hàng nữ trang trong nội thành. Vì không có giấy tờ nên bán không được giá, chỉ được mười lăm ngàn. Cô ta lấy năm ngàn mua đồ gia dụng và cửa sổ mới. Tôi đã phái Lưu Tuấn đi thăm dò theo đường này, sẽ nhanh có kết quả thôi. Vợ chồng Vương Đại Tráng hiện tại đang trong phòng tạm giam. Mặc dù hắn không có liên quan đến vụ án nhưng cũng bị buộc tội mua bán tang vật.

Vương Đại Tráng khai khoảng 5 giờ 20 phút hắn nhặt được đồ trang sức, lúc đó không phát hiện bất cứ người nào, đồ trang sức được chứa trong chiếc túi nilon đựng rác bình thường màu đen. Lý Hồng bán trang sức xong cũng vứt cái túi đó đi, ắt hẳn không còn tìm ra được nữa. Tôi lập tức đưa Vương Đại Tráng đến nơi hắn đã nhặt được tang vật, hy vọng sẽ phát hiện được chút manh mối.”

“Ừm! Đây là một đầu mối trọng yếu, mọi người cố gắng tiếp tục truy tra, có tin tức gì mới thì gọi điện cho tôi.” Khúc Mịch nhìn đồng hồ, đứng lên rời đi.

“Đội trưởng Khúc, anh đi thăm dò manh mối khác sao?” Vương Tịnh thấy Khúc Mịch đi khỏi thì vội vàng đuổi theo sau, “Hiện tại mấy món đồ trang sức là đầu mối vô cùng quan trọng. Nếu tìm được người ném những món đồ này có thể tìm hiểu được ngọn nguồn, khóa chặt nghi phạm! Đội trưởng Khúc, tôi cho rằng việc này anh cũng nên đi cùng.”

Khúc Mịch đột nhiên đứng lại, xoay phắt người ra đằng sau. Vương Tịnh đứng phía sau anh sợ đến mức vô thức thối lui vài bước.

“Đội trưởng Khúc …” Cô ta giương mắt, cẩn thận từng li từng tí quan sát ánh mắt lạnh tanh của Khúc Mịch, sợ đến mức không dám thở mạnh.

Hai ngày tiếp xúc với Khúc Mịch, cô ta cảm thấy Khúc Mịch quá lắm chỉ cao ngạo, lạnh lùng, không thích nói chuyện với người lạ, không nghĩ đến anh lại … ‘Khủng bố’… như vậy! Hai từ nay đột nhiên xuất hiện trong đầu Vương Tịnh, cô ta cho rằng đây là từ miêu tả khá chính xác, đồng thời trong nội tâm cô ta dấy lên chút bất an.

“Cô tên …” Khúc Mịch không nhớ rõ tên cô ta, chỉ nhớ là họ Vương.

“Vương Tịnh!” Cô ta hơi thất vọng, ngay cả tên cô ta là gì nam thần cũng không nhớ.

“Ừm!” Chẳng biết Khúc Mịch có lưu tâm hay không, anh chỉ ừ một tiếng: “Với tư cách là một cảnh sát hình sự, tối thiểu nhất phải biết phục tùng! Nếu như ngay cả điểm này cô cũng không làm được thì mời cô chuyển qua tòa nhà đối diện công tác.” Nói xong anh đưa tay chỉ đến văn phòng khoa pháp chứng, rồi đi thẳng không hề quay đầu lại.

Vương Tịnh cắn cắn môi, một bụng ủy khuất, vẻ mặt như đưa đám quay trở lại phòng làm việc. Lục Ly không nói tiếng nào, chỉ lắc đầu, thầm nghĩ: Cô ta đúng là nghé con không sợ cọp, lại dám đi trêu gan Khúc Mịch.

Đừng nhìn Lục Ly thô kệch, thật ra anh ta cũng nhìn ra được cô gái nhỏ Vương Tịnh này có ý với Khúc Mịch. Thế nhưng, anh ta cảm thấy mọi tâm tư của Khúc Mịch bây giờ đã đặt hết lên người pháp y Tăng, những người phụ nữ khác e rằng đều không hợp mắt.

Với tư cách là một Đội trưởng đội cảnh sát hình sự, Khúc Mịch chính là người xuất sắc nhất, ưu tú nhất; tuy nhiên, với tư cách là một người yêu lại không ổn. Khúc Mịch nói chuyện lạnh như băng, chưa bao giờ biết dỗ dành phụ nữ, làm việc quỷ dị, không giống người thường, có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, là người rất khó có thể ở chung. Không biết pháp y Tăng ở cùng với anh thì thế nào đây? Lục Ly thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Anh ta cũng rất hoài nghi tiêu chuẩn chọn người yêu của mấy cô gái thời này. Một người đàn ông ấm áp như ánh mặt trời thì không tìm, chỉ lao vào mấy người lãnh khốc vô tình. Cái này không phải là tự ngược sao?

“Đội phó Lục, lâu rồi không gặp!” Một thanh âm đột nhiên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Ly.

Lục Ly giương mắt nhìn, thì ra là Hoắc Thể Ni. Đúng là lâu lắm rồi không gặp.

“Cô vào đây bằng cách nào?” Bên ngoài cổng có bảo vệ dĩ nhiên sẽ không cho phóng viên vào.

Hoắc Thể Ni rất quen thuộc nơi đây, cô ta ngồi xuống cười cười: “Tôi nói vào đây tìm bạn trai, anh bảo vệ liền cho vào ngay. Xem ra, ở đây đàn ông độc thân quá nhiều, nên khi nghe có bạn gái kiếm thì mấy người đó liền cho vào mà không cần đăng ký.”

Cổng bảo vệ của Cục Cảnh Sát rất nghiêm ngặt, bọn tội phạm hung hãn cũng chẳng dám bén mảng. Tuy nhiên, Hoắc Thể Ni lại khác, trong vụ án Lãnh Thác, cô ta đã được đội phó đội hình sự chọn đặc quyền lấy tin. Cũng nhờ chuyện này mà tổng giám chế đã cho cô ta phụ trách hoàn toàn mảng pháp luật của báo Đại Dương.

Lần sau, Lục Ly sẽ dặn dò gác cổng kiên quyết không thể để Hoắc Thể Ni vào nữa.

“Đội Phó Lục, chúng ta là người quen cũ, có thể lộ chút tin nội bộ không?” Hoắc Thể Ni nở nụ cười ranh mãnh.

Lục Ly cau mày: “Nếu cần tôi tự nhiên sẽ nghĩ đến Hoắc đại phóng viên đầu tiên. Còn bây giờ phiền cô đi về cho. Đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.” Dứt lời, anh cùng Lưu Tuấn đi ra ngoài.

Hai người đi thẳng đến công trường của Vương Đại Tráng, Lưu Tuấn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn kính chiếu hậu.

“Đội phó Lục, bạn gái của anh đuổi theo phía sau!”

“Nói bậy bạ gì đó!” Lục Ly cau mày, quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Thể Ni đang lái xe gắn máy đuổi theo đằng sau, tốc độ ngang bằng với xe ô-tô: “Quẹo vào đường cao tốc, cắt đuôi cô ta, ngàn vạn lần đừng để cô ta tìm đến được công trường. Không thể để cho giới truyền thông xen vào làm hỏng hết chuyện!”

Lưu Tuấn đạp chân ga tăng tốc, mau chóng bỏ xa Hoắc Thể Ni. Lúc đầu, anh ta chỉ cố tình châm chọc Lục Ly, nhưng nhắc đến công tác anh ta liền nghiêm túc trở lại.

Bọn họ cùng Vương Đại Tráng xác nhận lại vị trí nhặt được món đồ trang sức, nhưng ngoài việc nằm ở nơi đồng không mông quạnh, ngoài ra không có phát hiện mới. Kết quả này khiến mọi người hơi thất vọng, nhưng Vương Nhân Phủ và Mạnh Triết lại có tin tốt.

Hàng xóm Vương Đại Tráng xác nhận thấy hắn và Lưu Hiểu trở về nhà khoảng sáu giờ, vì vậy, bọn họ không có khả năng là hung thủ sát hại một nhà ba người.

Mặt khác, Mạnh Triết cũng đến cửa hàng nữ trang, tìm được chiếc vòng tay, còn dây chuyền và nhẫn đã được đánh ra làm một kiểu trang sức mới, không có vết tích. Anh ta chỉ còn cách đem vòng tay về giao cho khoa pháp chứng kiểm nghiệm.

Lục Ly gọi cho Khúc Mịch báo cáo tình hình, Khúc Mịch chỉ đáp lại: “Đã biết!” Sau đó cúp máy.

“Giáo sư Dương, hình như bên khoa pháp chứng của anh rất nhiều việc, nhưng trái lại, tôi thấy anh rất nhàn nhã.” Khúc Mịch vừa vào nhà đã trông thấy Dương Thâm ngồi trên sofa, tay đang bưng tách café nói chuyện với Dĩ Nhu. Việc Dương Thâm có mặt ở đây khiến Khúc Mịch khó chịu.

Anh và Tăng Dĩ Nhu mới thân mật hơn được một chút. Không ngờ Dương Thâm xuất hiện quấy rối khiến anh mất hứng.

Dương Thâm cười rạng rỡ như ánh mặt trời, tựa như chẳng thèm để ý ngữ khí xa cách và địch ý của Khúc Mịch.

“Chính vì bận quá mà bây giờ tôi mới có thể đến thăm Dĩ Nhu!” Anh ta nhấp một ngụm café. “Hai ngày nay tôi rất nhớ Dĩ Nhu, cũng lo lắng cho sức khỏe và tâm trạng của cô ấy. Hiện tại nhìn thấy rồi mới yên tâm, cô ấy vẫn là một người phụ nữ kiên cường.” Dứt lời anh quay sang nhìn Dĩ Nhu.

“Nấu cơm chưa? Mời giáo sư Dương ở lại ăn cơm!” Mặt mày cau có, Khúc Mịch hận không thể tống cổ Dương Thâm ra ngoài.

“Đúng! Đại sư huynh ở lại ăn cơm!” Dĩ Nhu đứng lên, “Hai người nói chuyện đi, tôi đi làm thêm chút đồ ăn!”

“Làm thêm? Em không ngờ giáo sư Dương lại đến nên nấu ít hả?” Khúc Mịch hướng về phía nhà bếp nói lớn.

Dương Thâm liền đứng lên: “Tôi không ăn cơm đâu, phải về Cục tăng ca. Hai người biết đó, gần đây nhiều việc, đồng nghiệp vẫn còn đang phải làm việc.”

“Ăn xong rồi đi không được sao?” Dĩ Nhu nghe thấy thế liền chạy khỏi nhà bếp, giữ chân Dương Thâm.

Dương Thâm nhất định không chịu, Khúc Mịch tiễn anh ta xuống lầu.

“Anh hãy chăm sóc tốt cho Dĩ Nhu. Chuyện năm đó khẳng định ảnh hưởng rất lớn đến cô ấy. Tôi biết anh là chuyên gia trong lĩnh vực tâm lý, sẽ có trợ giúp rất lớn cho cô ấy. Tôi quen biết Dĩ Nhu nhiều năm như vậy, cho đến tận bây giờ vẫn chưa từng thấy cô ấy rơi lệ, chớ nói chi là suy sụp. Cô ấy luôn nở nụ cười, thích đọc sách, tính tình ôn hòa. Nhưng tôi có cảm giác nội tâm cô ấy không phải như vậy. Xảy ra chuyện này, tôi mới biết cô ấy đã từng trải qua tổn thương lớn đến mức nào. Tôi bất lực, chỉ còn cách nhờ vào anh!” Dương Thâm chân thành lên tiếng.

“Xem ra anh thật sự rất thích cô ấy!” Khúc Mịch hừ lạnh một tiếng.

“Anh đừng tức giận với tôi …”

“Nhảm nhí!” Lần đầu tiên Khúc Mịch cất lời thô lỗ, cắt ngang anh ta: “Tôi không tức giận với anh, nhất là chuyện về Dĩ Nhu. Tôi chưa từng suy nghĩ có người dám tranh dành Dĩ Nhu với tôi, có một số việc đã được định sẵn. Giáo sư Dương, cám ơn sự quan tâm của anh với Dĩ Nhu. Tuy nhiên, từ đây về sau thì không còn cần thiết, bởi vì tôi không vui!” Sau đó, quay đầu đi thẳng.
Bình Luận (0)
Comment