Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 119

Editor: meoxuxu

Kim Hâm và Sử Phượng Yến,vợ chồng hai người chết thảm ở nhà, điều này làm cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Người phát hiện thi thể chính là người giúp việc của Kim gia, vốn là bà ta đã được nghỉ việc về nhà, nhưng lại quay lại lấy đồ để quên. Vừa vào cửa liền thấy thi thể Kim Hâm, sợ tới mức thất kinh vội vàng chạy đi báo án. Đợi cảnh sát đến đây, mới biết trên lầu còn có hai cỗ thi thể -- một người một chó.

Người bảo mẫu kia chỉ nhìn thấy thi thể của Kim Hâm liền sợ hãi không nhẹ, nghe nói trên lầu còn có người chết, sợ tới mức tầng lầu cũng không dám đi.

Vương Tịnh đang ở tầng một an ủi người bảo mẫu, chờ cảm xúc của bà ổn định để lấy khẩu cung.

Lục Ly dẫn theo người đi chụp ảnh, sau đó đội pháp chứng cũng theo lấy bằng chứng, Dĩ Nhu ở trên tầng hai khám nghiệm thi thể của Sử Phượng Yến.

Khúc Mịch một mực ở bên cạnh nhìn, khi thấy Dĩ Nhu có thể bình tĩnh làm việc thì hơi chút yên lòng.

"Nữ giới, tuổi không rõ, thân cao một mét sáu mươi hai, bước đầu kiểm tra nghi ngờ là bị gậy sắt đánh vào đầu chấn thương não dẫn đến tử vong. Ngực cắm một con dao găm, chuôi dao màu xám, mặt trên có khắc hoa, thân dao lộ ra bên ngoài cơ thể khoảng một cm. Gáy người chết, cánh tay, bụng và đùi tổng cộng có tất cả mười sáu vết thương lớn nhỏ, nông sâu không giống nhau.

Hạ thể có vết cắt nghiêm trọng, có nhiều vết thương khác nhau. Mặt người chết bị đánh nhiều lần bằng gậy sắt, ngũ quan không thể nhận ra, con mắt bị móc khỏi hốc mắt hiện chưa tìm thấy, để có kết quả rõ ràng cần trở về giải phẫu mới có thể kết luận.

Con chó bên cạnh xác chết căn cứ vào màu sắc lông, có thể nhận định là một con thú cưng, cụ thể còn chờ kiểm tra. Đầu con chó lõm xuống biến dạng nghiêm trọng, toàn bộ móng bị vũ khí sắc bén cắt sạch, có thể là dao găm các loại.

Về phần có phải là cùng dao cắm trên ngực người chết không, cần kiểm tra cụ thể mới có thể biết. Mặt khác, bộ phận sinh dục của con chó bị cắt đứt, căn cứ vào hướng miệng vết thương, khả năng là bị tay kéo rời ra, sau đó mới dùng vũ khí sắc bén cắt đứt."Thanh âm của Dĩ Nhu vô cùng bình tĩnh, nhưng Khúc Mịch vẫn thấy cô thỉnh thoảng có chút run rẩy ở phía sau có lẽ cô muốn che dấu, áp chế đi một tia sợ hãi trong lòng.

Thủ đoạn của hung thủ vô cùng tàn nhẫn, vô cùng đẫm máu. Sử Phượng Yến đã bị hắn giết chết bằng một cú đánh, thế nhưng hắn lại đâm thêm mười sáu nhát dao lên người nạn nhân, cuối cùng lại còn phá hủy hạ thể của người chết. Hung thủ lại hành hạ một con vật vô tội đến chết, trái ngược với vụ án diệt môn Đồng gia, thủ đoạn từng bước cao hơn.

Chỉ là thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa này, đoán rằng khi gây án hung thú đã vô cùng tàn nhẫn, người dân thành thị bình thường có lẽ cũng không thể làm ra như vậy. Hơn nữa đã từng tự mình trải qua, mà hung thủ chỉ còn cách Dĩ Nhu một cánh cửa***!

*** Lúc án mạng mười lăm năm trước xảy ra Dĩ Nhu mười tuổi đang trốn trong tủ quần áo.

Cô sợ hãi thì có thể hiểu được, nó rất bình thường! Nếu mà cô biểu hiện vô cùng bình tĩnh, vô cùng trấn định, thật sẽ làm Khúc Mịch lo lắng.

Khám nghiệm xong thi thể trên tầng hai, Dĩ Nhu lại xuống đến phòng khách ở tầng một.

So với Sử Phượng Yến, cái chết của Kim Hâm có thể gọi là thoải mái hơn.

"Ông ta bị gậy sắt đánh trúng gáy chết ngay tại chỗ, trên cơ thể không có một vết thương nào."Khám nghiệm thi thể Kim Hâm cực kỳ đơn giản.

"Về phần có bị trúng độc hay không hoặc bị bỏ thuốc nào đó, còn cần phải giải phẫu mới có thể biết được."Cô vừa nói vừa tháo găng tay.

Đồng nghiệp của Đội pháp chứng đang tìm chứng cứ, Lục Ly đã sớm lên tầng trên thăm dò qua, còn chụp được ảnh.

"Có thông báo người nhà không?"Anh kêu Hách Minh," Đứa con của người chết đang ở Toronto, chỉ có thể báo tin cho con dâu là Diệp Hồng."

"Đang liên hệ qua. Di động Diệp Hồng tắt máy, công ty bên kia cô ta không có đi làm."Hác Minh vẫn cố gọi điện, mong nhanh chóng tìm được Diệp Hồng.

Tâm trạng người giúp việc cơ bản đã ổn định, Vương Tịnh đang lấy khẩu cung của bà ta.

"Bình thường ở Kim gia có tổng cộng mấy người giúp việc?"Biệt thự lớn như vậy, chỉ có hai người Kim Hâm và Sử Phượng Yến ở thật là có chút kỳ quái, thời điểm án mạng xảy ra tại sao lại không có ai ở đây?

Người giúp việc vội vàng trả lời:"Ông chủ nói rằng sẽ đi công tác vài ngày, bà chủ thì hẹn chị em đi nước Pháp mua sắm đồ, liền cho tất cả chúng tôi nghỉ. Tôi muốn về quê thăm thằng con và vợ con nhà nó, đột nhiên nghĩ đến thiếu phu nhân cho cháu trai tôi một ít đồ chơi mà tiểu thiếu gia không cần nữa, liền vội trở lại đây lấy."

"Các người đều nghỉ, Kim Phẩm Nguyên (cháu Kim Hâm) ai trông?"

"Tiểu thiếu gia được thiếu phu nhân đưa về nhà mẹ đẻ, hàng tháng tiểu thiếu gia sẽ qua nhà bà ngoại ở hai ngày.

Thiếu phu nhân phải làm quản lí trong công ty, dọn đến ở nhà trọ gần công ty. Trong nhà không có ai, cho nên chúng tôi mới được nghỉ."Bà ta trả lời.

Vương Tịnh nghe xong dừng bút trong tay một chút,:"Diệp Hồng không phải là phó giám đốc của bộ phận tiêu thụ trong tổng công ty sao?"

"Mấy ngày hôm trước mới được thăng chức thành tổng giám đốc, nghe nói thiếu phu nhân rất có năng lực, mới vào làm, đã nhận được rất nhiều hạng mục lớn."Người giúp việc nhắc tới Diệp Hồng thì liền nói nhiều hơn,"Thiếu phu nhân vô cùng tốt bụng, đối với người giúp việc chúng tôi luôn khách khí. Hơn nữa thời điểm còn ở trong biệt thự, rất chịu khó làm việc, chỉ cần rảnh rỗi liền làm việc nhà, một chút tự cao tự đại cũng không có. Bữa sáng của tiểu thiếu gia đều là do thiếu phu nhân làm, quần áo cũng là cô ấy giặt, chăm sóc rất cẩn thận.

Ngày lễ tết còn có cả lì xì cho chúng tôi, mà lại còn rất rộng rãi."

Là một cô gái xinh đẹp có khả năng lại còn hiền lành lương thiện, nghe tựa hồ thật hoàn mỹ a. Tuy nhiên bề ngoài càng là cô gái hoàn mỹ không chút sứt mẻ, bên trong lại càng mục nát không chịu nổi! Đây là ý nghĩ trong lòng của Vương Tịnh, cô đôi khi cảm thấy chính mình có chút yêu bản thân mình quá, chính là thấy không ai có thể ưu tú bằng mình, nhất là nữ nhân!

"Cô Diệp Hồng kia còn thu mua được cả lòng người." Cô cười nhạt,"Cô ấy trừ bỏ lúc đi làm thì chính là chăm đứa nhỏ, bình thường có bảo mẫu giúp đỡ, đây cũng xem như không hẳn là có tài đi! Đúng rồi, các người khi nào thì rời đi, Diệp Hồng khi nào thì chuyển đi? Cô ấy có chìa khóa biệt thự không?

Người giúp việc kia hiển nhiên không thích nghe lời nói của Vương Tịnh, ngữ khí trở nên không kiên nhẫn," Thiếu phu nhân là đêm qua chuyển đi, những người khác cùng rời đi ngày hôm qua. Tôi là định năm giờ sáng hôm nay thì đi, tính bắt ô tô về quê. Đến bến xe ngay cả vé cũng mua rồi, đột nhiên phát hiện quên mấy thứ đồ, liền nhanh trở về lấy."

"Nói cách khác bà là người cuối cùng rời đi?

"Đúng vậy."

"Bà vì muốn kịp bắt xe về mà đi lúc năm giờ sáng, tới bến xe rồi nhưng vì một món đồ chơi cũ nên quay lại."Vương Tịnh phân tích kĩ chi tiết, mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn bà ta.

"Cô có ý gì?" Người giúp việc kêu lên," Cô nghi ngờ tôi giết ông chủ, bà chủ sao? Tôi ngồi xe công cộng mà đi, còn có cả vé xe, cô có thể đi kiểm tra! Món đồ chơi này đều là được mua ở nước ngoài về, tiểu thiếu gia mới chỉ chơi qua có một lần, vần còn rất mới! Tôi một tháng mới trở về nhà thăm con cháu, không có quà tặng nó thì sao được. Tôi thấy cô tuổi không lớn, chắc vừa mới đi làm đi! Phá án cũng đừng có nói năng lung tung, nếu không phải mấy người cảnh sát không có kĩ năng như cô, thì tội phạm giết người cũng không có chạy đầy đường gây loạn!"

"Bà nói ai không có khả năng?"

"Cô cắt lời tôi làm cái gì? Mấy ngày hôm trước tất cả báo chí đều viết về vụ án diệt môn nhà họ Đồng, chính là cả người lẫn chó mèo đều đã chết. Dân chúng chúng tôi không phải cái gì cũng không biết, muốn lừa gạt cũng không gạt được đâu! Tôi nói chính là đến phá án cũng không phá được, cục cảnh sát đều là mấy người như cô, có thể phá án mới là lạ!"

"Bà......."

"Vị đại tỷ này, cô uống chén nước cho bớt giận. Đây là đội viên mới tới chỗ chúng tôi, lần đầu tiên tham gia phá án, có thể phương thức đặt câu hỏi có chút không đúng." Lục Ly đi đến, đưa cho bà giúp việc một ly nước ấm, lại đưa ánh mắt qua nhìn Vương Tịnh một cái.

"Cậu này nói chuyện còn dễ nghe được chút." Bác gái giúp việc nghe thấy Hác Minh gọi mình là đại tỷ, trong lòng cảm thấy chút thoải mái, tiếp nhận ly nước uống một ngụm.

"Đại tỷ, cô nói tất cả báo chí đều viết về án mạng Đồng gia?"

"Đúng vậy." Người giúp việc lại uống một ngụm nước," Trong nhà luôn có mấy tờ báo, ông chủ có thói quen vừa xem báo vừa ăn bữa sáng. Ngày đó tôi dọn bàn ăn, thấy mặt trên báo in chữ rất lớn về một án mạng, tin tức viết đều là về Đồng gia. Nhất là tờ báo chiều Đại Dương, viết càng rõ ràng hơn, còn nói là cùng một hung thủ với án mạng mười lăm năm trước."

Lục Ly nghe xong cảm thấy được có chút kỳ quái, " Ông chủ của bà bình thường thích đọc loại báo nào?

"Ông chủ bình thường đọc rất nhiều báo tài chính, nhưng vài ngày nay ai mà không bàn luận về án mạng này?"

Nghe thấy lời người giúp việc, cảm giác kỳ quái trong lòng Lục Ly lại càng lớn.

"Đại tỷ, đêm qua có chuyện gì đặc biệt xảy ra không? Cô thử nhớ kĩ lại một chút xem."

"Đặc biệt?" Bà ta nghe thấy lời này thì cẩn thận nhớ lại, sau đó lắc đầu, vừa nhớ lại vừa nói," Không có việc gì đặc biệt. Thời điểm dùng bữa sáng ông chủ nói phải đi công tác mười ngày nửa tháng, bà chủ đã nói ở Paris nước Pháp có mấy loại mỹ phẩm, muốn đi mua sắm vài loại. Ông chủ nghe xong có chút mất hứng, nhưng thiếu phu nhân nói vài câu, sắc mặt ông chủ mới dịu đi một chút.

Đến lúc tôi xuống, mới thấy bọn họ nói, ông chủ cho chúng tôi nghỉ. Khi nào trở về, nghe phu nhân nói, khoảng mười ngày. Tôi xin phép đi ra ngoài mua đồ chơi cho cháu trai, thiếu phu nhân nghe thấy liền đem mấy thứ đồ chơi tiểu thiếu gia không thích ra cho tôi."

"Lời nói của thiếu phu nhân trong nhà này rất có trọng lượng?"Lục Ly hỏi.

"Thiếu phu nhân rất tốt, sinh con trai, đại thiếu gia lại như vậy. Dù sao bà chủ cũng không để ý, nếu ông chủ không thiên vị một chút, lòng của cô lại càng ủy khuất. Hơn nữa bố chồng cũng rất thương con dâu, ông chủ chúng tôi tính tình nóng nảy, lúc ông tức giận cũng chỉ có con dâu mới dám nói chuyện cùng ông ấy, ông cũng chỉ có nghe lời khuyên của con dâu."

"Đại thiếu gia như vậy? Là thế nào? Ánh mắt Lục Ly chợt lóe lên liền hỏi.

"Không có gì, chính là thân thể không tốt thường xuyên ra nước ngoài tĩnh dưỡng."Lời nói của bà ta rõ ràng có chút dấu diếm, nhất định bà biết cái gì đó.

Lục Ly thấy thế nói:" Bà biết cái gì thì nói ra đi, có lẽ sẽ trợ giúp đối với việc phá án. Hơn nữa hiện tại Kim Hâm và Sử Phượng Yến đều đã chết, có lẽ bà cũng không thể tiếp tục đi làm ở đây. Chúng tôi cũng không phải phóng viên, sẽ không đi nói chuyện lung tung. Nếu có ích cho phá án chúng tôi sẽ đi kiểm chứng, không thì cũng nghe một chút, bà cứ nói đi sẽ không có việc gì."

Nghe thấy lời của Lục Ly, ánh mắt người giúp việc lóe lên,"Kỳ thật đều là chúng tôi cùng nhau nói mấy chuyện lung tung không căn cứ sau lưng họ, cũng không có gì quan trọng lắm."
Bình Luận (0)
Comment