Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 140

Editor: Meoxuxu

Sau vài ngày điều tra, hối hả ngược xuôi, rốt cục có chút manh mối. Đứa bé bị Kim Hâm vứt bỏ là một bé gái, hơn nữa đã trưởng thành, còn rất cá tính, vẻ ngoài giống một đứa con trai chứ không giống một cô gái.

"Tôi hỏi lại một vấn đề." Sắp đi tới cửa, Lục Ly đột nhiên quay đầu lại, trịnh trọng hỏi, "Lục La có thói quen dùng tay trái không? Phía trong cổ tay trái của cô ta có phải có một nốt ruồi đỏ không?"

"Đúng vậy." Lục Lâu lập tức quay sang, vẻ mặt kinh ngạc, kỳ quái tại sao anh lại biết chi tiết đó.

Lục Ly nghe xong con mắt sáng lên, cảm thấy rốt cục cũng thấy chút ánh sáng.

"Lão đại, Lục La này khẳng định là hung thủ sát hại cha mẹ pháp y Tăng mười lăm năm trước!" Mạnh Triết khẳng định hưng phấn nói, "Tra xét lâu như vậy, rốt cục cũng bắt được tiểu tử này!"

"Cô ta là một cô gái, cũng không phải tiểu tử gì gì đó." Lưu Tuấn phản bác.

"Một loạt chuyện vừa rồi, đoán chừng cô ta cũng không có dạng vẻ mềm mại uyển chuyển của một cô gái đâu." Mạnh Triết xoa tay, "Trên người tiểu tử kia không có tiền, liền nghĩ muốn đi cướp. Tằng gia là một gia đình nhỏ khá giả, năm đó đã đánh mất không ít tài sản, tính sơ qua cũng đến mấy vạn nguyên." Vào những năm ấy, gia đình có vạn nguyên rất ít, đó chính là một món tiền lớn. Khó trách cô ta gặp bạn liền hào phóng mời ăn cơm, còn nói muốn đi Hàn Quốc.

Bất quá cô ta muốn đi Hàn Quốc để làm cái gì? Chẳng lẽ đi phẫu thuật thẩm mĩ? Nếu là như vậy, sẽ khiến quá trình điều tra của bọn anh gặp nhiều khó khăn.

Trên đường trở về Nam Hải, Lục Ly liền gọi điện báo cáo tình huống cho Khúc Mịch.

"Anh đi bệnh viện một chuyến, nhìn xem tình huống Kim Chí Thành thế nào. Nếu như theo tôi phỏng đoán, hắn ta đã từng gặp mặt Lục La." Lời nói của Khúc Mịch khiến Lục Ly giật mình.

Đúng vậy, nếu cô ta tìm được cha đẻ của mình, biết mình có một đứa em trai, làm sao có thể không gặp mặt đây? Có lẽ.......Chị em bọn họ vẫn có liên lạc! Đột nhiên trong đầu Lục Ly xuất hiện một ý tưởng điên cuồng này.

"Phó đội Lục....." Khúc Mịch đầu bên kia hiển nhiên tạm dừng một lúc, lát sau mới nói tiếp, "Pháp y Tăng đã biết chưa? Cô ấy......Có nói gì không?"

Ách, đây là cái ý gì? Nghe Lưu Tuấn nói, trước đó pháp y Tăng cũng đã hỏi thăm Khúc Mịch. Hai người này tám phần là cãi nhau rồi đây, không nói chuyện với nhau, nhưng lại đều tìm hiểu tin tức của đối phương.

"Thời điểm điều tra Pháp y Tăng có nói với tôi, còn hỏi anh đi đâu." Lục Ly suy nghĩ một chút, "Tôi thấy sắc mặt pháp y Tăng không được tốt lắm, không biết là không thoải mái hay là có tâm sự gì."

Khúc Mịch bên kia không nói gì, trong chốc lát tắt điện thoại.

Lục Ly âm thầm lắc đầu, hai người kia đều là người hướng nội, một khi mà cãi nhau, không biết sẽ ồn ào tới khi nào.

Anh theo mệnh lệnh của Khúc Mịch đi đến bệnh viện tâm thần, nhưng không có nhìn thấy Kim Chí Thành. Theo như bác sĩ chủ trì của anh ta nói, hai ba ngày nay tình trạng tinh thần của anh ta không tốt, sau khi được người nhà đồng ý đã chuyển lên phòng bệnh lầu trên, bất luận ai cũng không được vào thăm hỏi.

Lục Ly không gặp được người, đành phải gọi điện báo cho Khúc Mịch.

"Ngày mai tôi trở về, đến lúc đó nói sau." Lời Khúc Mịch khiến anh ngẩn ra, không phải nói hội nghị kia phải mất ba ngày sao? Hơn nữa lúc đi, vậy mà còn nói phải năm ngày mới trở về. Hiện tại mới hai ngày trôi qua, thế nào lại về rồi?

Buổi chiều ngày hôm sau, Khúc Mịch chạy về Nam Hải. Anh ngay cả nhà cũng chưa quay về, trực tiếp đi đến đội cảnh sát. Trước đó đã điện thoại báo, mọi người đều đang chờ trong phòng họp nhỏ.

"Không phải tôi đã bảo phải thông báo cho tất cả mọi người trong đội họp ở đây sao? Không thông báo sao?" Khúc Mịch quét mắt một vòng qua mọi người, cau mày hỏi Lục Ly.

Lục Ly nhìn qua đoàn người, vẻ mặt buồn bực, đây không phải toàn bộ người trong tổ sao?

Khúc Mịch ngồi xuống, ghế dựa bên cạnh anh trống không, Lục Ly liền hiểu được. Người này sốt ruột bận việc vẫn quay về, còn triệu tập đoàn người đi họp, hóa ra là vì người nào đó.

"Tôi mời pháp y Tăng sang giúp đỡ điều tra, nhưng cô ấy nói báo cáo cũng đã đưa đến, cô ấy không cần phải.....Cùng tham gia cuộc họp của chúng ta nữa."

"Sao lại không!" Khúc Mịch nghe thấy lời này sắc mặt càng thêm khó coi, biểu tình âm trầm, dựa vào ghế ngồi không thèm nhắc lại nữa.

Không khí trong phòng họp nhỏ bỗng nhiên trở nên nặng nề áp lực, đoàn người quay mặt nhìn nhau ai cũng không dám nói trước tiên, e sợ bị trở thành nơi trút giận.

Im lặng như vậy cũng không được. Lục Ly ho khan một tiếng, mở miệng nói trước, "Sau khi chúng ta điều tra, hiện tại cơ bản xác định hung thủ sát hại Tằng gia mười lăm năm trước là chị gái của Kim Chí Thành, cũng chính là Lục La gây nên. Thế nhung hành tung của cô ta còn chưa điều tra được, không ngoại trừ khả năng cô ta đã thay đổi diện mạo. Bước tiếp theo, chúng ta đem trọng tâm đặt ở việc điều tra hành tung của Lục La lên hàng đầu. Căn cứ vào khẩu cung của Kim Chí Thành, tôi phân tích, Kim Hâm và Sử Phượng Yến hẳn là do Lục La giết, mà án mạng một nhà Đồng gia ba người là do Kim Chí Thành gây nên. Mọi người có ý kiến gì không, nói ra xem."

"Ý của anh là một nhà ba người Đồng Huy bị giết chỉ là ngẫu nhiên, mà án mạng cha mẹ của pháp y Tăng là cướp của giết người. Về phần vụ án Kim Hâm và Sử Phượng Yến, là ý muốn trả thù của Lục La. Lục La sống trong nhà cha mẹ nuôi quá bất hạnh, trong lòng cô ta oán hận cha mẹ đã vứt bỏ mình vô cùng, mà ở sâu trong nội tâm lại cực độ khát vọng tình yêu thương của cha mẹ.

Trong khi cô ta nhìn thấy cha mình là một phú ông, em trai mình lại ăn ngon mặc đẹp qua ngày, nội tâm bất bình hoàn toàn bùng nổ, oán hận đạt tới cực điểm. Mà khi cô ta nhìn thấy chính cha đẻ của mình ngã xuống mặt đất, thời điểm máu tươi chảy ra, trong nội tâm cực kỳ mâu thuẫn khó chịu. Cho nên cô ta mới đứng trong phòng khách một lúc, ngay cả máu tươi dính vào giày cũng không biết, một đường đi lên lầu hai để lại dấu giày."

"Tư tưởng của Lục La này vô cùng cực đoan, hơn nữa thời kỳ trưởng thành đã bắt đầu phản nghịch. Cô ta oán hận Kim Hâm cũng rất bình thường, có thể xuống tay ngoan độc với Sử Phượng Yến như vậy, đã vượt qua cả hành động của người bình thường." Vương Nhân Phủ nói một tràng, cảm thấy hiện trường tầng hai rất đẫm máu.

"Liền như vậy?" Khúc Mịch đối với kết luận của bọn họ hiển nhiên không hài lòng, quá mức rõ ràng, hơn nữa xét theo kết quả điều tra không trợ giúp được mấy.

Lưu Tuấn liên tục lật xem khẩu cung, anh dò xét sắc mặt Khúc Mịch, sau một lúc mới chần chừ nói: "Tôi cảm thấy được có một điểm đáng ngờ. Thời điểm vợ chồng Kim Hâm gặp chuyện không may, Diệp Hồng cùng đứa nhỏ, còn có người làm trong nhà đều không có mặt. Nếu là có người cố ý sắp xếp, như vậy người đó là ai? Người này rất có khả năng cùng Lục La có quan hệ, hơn nữa quan hệ rất thân thiết! Chỉ cần xác định được người này, có thể tra ra được tung tích của Lục La!"

"Cậu nghi ngờ Diệp Hồng?" Khúc Mịch cảm thấy hứng thú đối với phân tích của anh ta.

"Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng mà cô ta thật sự rất khả nghi." Lưu Tuấn đối với người phụ nữ tên Diệp Hồng này không có hảo cảm, luôn cảm thấy trên người cô ta có rất nhiều bí mật, "Nhưng chúng ta theo dõi cô ta, cũng không phát hiện có điểm gì đáng ngờ. Có lẽ là tôi có bệnh nghề nghiệp, nhìn thấy ai cũng thấy giống tội phạm."

"Đứa bé kia tên là Kim Phẩm Nguyên? " Khúc Mịch đột nhiên nói.

Lưu Tuấn gật gật đầu, lập tức thông suốt, "Đúng vậy, đều nói trẻ con không nói dối, điều tra từ trên người nó có thể có phát hiện. Chỉ là đứa bé này học trong trường quý tộc, mỗi ngày lại có người đưa đón, muốn tiếp xúc cũng không phải dễ dàng. Nếu trực tiếp lấy thân phận cảnh sát tìm tới cửa, chỉ sợ đã đánh rắn động cỏ. Hơn nữa người lớn chúng ta còn chẳng hỏi được gì."

"Cái này tự cậu nghĩ cách." Khúc Mịch đứng lên, "Tan họp!" Nói xong đứng dậy đi luôn.

Anh không tự chủ được đi đến dưới tầng nhà pháp chính, đến đó lại nhìn thấy Khang Bình.

"Đội trưởng Khúc, anh tìm pháp y Tằng sao?"

"A, tôi muốn hỏi một chút kết quả nghiệm thi."

"Hóa ra là vì công việc." Khang Bình cười nói, " Pháp y Tăng đem tất cả công việc tạm thời giao cho tôi, có chuyện gì anh có thể hỏi tôi."

Khúc Mịch nghe xong chau mày, "Tại sao pháp y Tăng lại phải chuyển giao công việc?"

"Cô ấy xin nghỉ mấy ngày, hình như là muốn đi Canada gặp chú."

"Khi nào cô ấy đi?" Khúc Mịch vội vàng hỏi.

"Hình như chuyến bay chiều hôm nay, nơi đến là Canada." Khang bình nói xong, " Pháp y Tằng còn chỉ mua vé một chiều thôi."

Trái tim của nha đầu kia thật là lạnh lùng, đã cự tuyệt anh, sau đó như không có việc gì mà đi nghỉ ngơi!

Vốn anh đã hạ nhẫn tâm, muốn giữ lại chút tự tôn cuối cùng trước mặt Dĩ Nhu. Nếu cô không chấp nhận được mình, anh liền không chút nào lưu luyến xoay người rời đi, ít nhất còn lưu lại bóng dáng thật tiêu sái.

Nhưng sự thật lại luôn nằm ngoài kiểm soát, anh rời đi có hai ngày để bình tĩnh suy nghĩ. Việc vứt đi tự tôn được canh giữ bên người Dĩ Nhu, so với giữ lại tự tôn mà bỏ đi, anh lựa chọn vế trước! Bởi vì anh cảm thấy được, về sau nếu mình không được nhìn thấy Dĩ Nhu, hẳn sẽ là một loại tra tấn.

Anh là một người luôn cao ngạo, chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày mình sẽ hèn mọn như vậy trước mặt một người. Cho dù là cúi đầu thấp, anh cũng muốn ở bên cạnh Dĩ Nhu, đợi cô ngẫu nhiên nhìn mình một chút.

Nhưng Dĩ Nhu ngay cả một cơ hội cũng không cho, cô cứ như vậy dứt khoát kiên quyết bỏ đi! Nha đầu xấu tính, anh căm tức nghiến răng ken két, thật muốn đem Dĩ Nhu trói vào trong ngực, miễn cho cô có cơ hội thoát khỏi phạm vi của mình.

Mà lúc này, nội tâm Dĩ Nhu đang ngồi trên máy bay cũng không được bình tĩnh. Cô cự tuyệt Khúc Mịch, nói muốn trải qua cuộc sống tự do của một người. Mà khi Khúc Mịch rời khỏi cuộc sống của cô, cô lại cảm thấy cô độc tịch mịch mà trước nay chưa từng có, thậm chí là cô đơn đến khó chịu.

Cô không biết phải làm sao, không thể hiểu nổi nội tâm của mình. Cô quyết định rời xa cuộc sống của mình, tìm một nới để suy nghĩ thật tốt.

Vừa lúc Tằng thúc thúc gọi điện thoại đến, cô nhất thời quyết định đi Canada một chuyến. Một là để thăm người thân, thứ hai là cho mình một thời gian để bình tĩnh lại.

Ngồi trên máy bay, cô lại luôn nhớ đến thời gian ở chung với Khúc Mịch. Tuy rằng cô rất muốn không thừa nhận, nhưng quả thật Khúc Mịch đã đi vào cuộc sống của cô, hơn nữa để lại những dấu vết không thể quên.
Bình Luận (0)
Comment