Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 40

Khúc Mịch đi trực tiếp từ nhà hỏa táng đến căn phòng thuê, Tăng Dĩ Nhu đã có mặt ở đó.

“Đã qua nửa tháng, rất nhiều dấu vết đều biến mất. Trong phòng được cọ rửa rất kỹ càng, chúng tôi mời bác sĩ Tăng đến làm phản ứng huyết dịch!” Lục Ly báo cáo.

Khúc Mịch gật đầu, tiến đến bên Tăng Dĩ Nhu. Trông thấy cô đang phun chất lỏng lên tường, sau đó xuất hiện những ánh sáng màu xanh huỳnh quang.

“Đây là thuốc thử luminol, chủ yếu dùng để phát hiện vết máu trong công tác trinh sát hình sự. Ở nước ngoài sớm đã áp dụng phương pháp này, nhưng nước ta vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm”, Tăng Dĩ Nhu giải thích với Khúc Mịch: “Đội trưởng Khúc đã từng ở nước ngoài có lẽ thấy qua rồi!”

“Ừm! Luminol tác dụng với chất sắt trong hemoglobin phát sinh phản ứng xuất hiện những ánh sáng màu xanh lam huỳnh quang. Phương pháp này cực kỳ linh hoạt, có thể đo lường được ngay cả hàm lượng máu nhỏ nhất. Hơn nữa huyết sắc tố được phun thuốc thử luminol không phá hư DNA, có thể lấy để giám định.” Khúc Mịch rất phấn chấn, không ngờ quốc nội phát triển nhanh như vậy.

Tăng Dĩ Nhu phun thuốc thử trên phạm vi rộng hơn, phát hiện càng nhiều vết máu.

“Bác sĩ Tăng, cô thấy thế nào?” Khúc Mịch trông thấy nhìn máu trên mặt tường và sàn nhà.

Tăng Dĩ Nhu vừa lấy mẫu máu vừa nói: “Là vệt máu bắn tung tóe, hơn nữa là dùng một vật cùn sát hại nạn nhân.”

“Hả??? Tại sao là bằng vật cùn?” Lục Ly truy hỏi.

Không có thi thể, không có hung khí gây án, chỉ bằng vết máu mà có thể đưa ra phán đoán?

“Vỡ động mạch, bởi vì tim co bóp tạo áp lực khiến thành động mạch đàn hồi co rút lại, máu bắn lên khu vực lân cận, các giọt máu tung tóe tạo thành hình trông như dấu chấm than, hướng phun sẽ tụ lại từ nơi bắt đầu.” Dĩ Nhu nhỏ giọng giải thích: "Nếu dùng một vật cùn liên tục tạo thành vết thương xuất huyết, cũng có thể khiến máu bắn tung tóe nhưng kích thước, hình dạng không đồng nhất, phân bố rải rác."

Đáy mắt Khúc Mịch thêm vài phần thưởng thức, một cô gái có tay nghề pháp y chuyên nghiệp, còn chuyên sâu nghiên cứu bên lãnh vực giám chứng thông thạo mức này có thể cho thấy Tăng Dĩ Nhu là một người không đơn giản.

“Cục cảnh sát Tỉnh sẽ nhanh chóng điều nhân viên pháp chứng đến Cục chúng ta, đến lúc đó bác sĩ Tăng không cần cực khổ như vậy nữa. Bác sĩ Tăng tinh thông bên lãnh vực pháp chứng như vậy … quả thật … đáng tiếc!” Lục Ly gật gù.

“Tôi chỉ học sơ sơ thôi, để trở thành một nhân viên giám chứng chuyên nghiệp còn cách khá xa. Mấy máy giám định ở trong Cục cảnh sát của chúng ta để không thật sự quá uổng phí. Ngày hôm qua tôi thấy có người mang máy móc qua lầu hai khu đối diện, chắc hẳn để chuẩn bị cho Khoa pháp chứng.” Tăng Dĩ Nhu xếp gọn gàng mấu mẫu huyết dịch: “Tôi về tiến hành xét nghiệm và phân tích, ít nhất ba ngày mới có kết quả. Tuy nhiên …” Cô liếc Khúc Mịch một cái.

“Căn cứ hiện trường cho thấy lượng máu rất nhiều, phỏng chừng đủ để một người trưởng thành tử vong. Nhưng mà … người này thực sự là Lệ Kiến Thiên sao? Không phải hắn đang lẩn trốn vì tội giết người ư?”

Lục Ly nghe thấy vậy cũng đưa mắt nhìn Khúc Mịch, đây cũng chính là mối hoài nghi trong lòng anh ta, Nhận được điện thoại của Khúc Mịch anh ta suy nghĩ mãi vẫn chưa tìm ra được đầu mối.

“Hắn không chỉ đã chết mà còn hóa thành tro!”

Tất cả đều sững sờ, Mạnh Triết bỗng ngộ ra được: “Lý Minh Hạo trong miệng Thái Dũng chính là Lệ Kiến Thiên??? Còn Thái Dũng là do ai giết???”

Vụ án càng ngày càng rắc rối. 

Trở về Cục cảnh sát, Khúc Mịch mở cuộc họp, sắp xếp lại trình tự vụ án.

“Đội trưởng Khúc! Anh hãy nói coi chuyện gì đã xảy ra? Mọi người ở đây đều mơ mơ hồ hồ, làm sao có thể phá án?” Mạnh Triết không chờ được.

“Trong lúc vô tình cậu đã nhắc nhở tôi!”

“Tôi?” Mạnh Triết lấy ngón tay chỉ mặt mình, ngơ ngác: “Tôi đã nói gì?”

“Lệ Kiến Thiên mất tích hơn nửa tháng, sống không thấy người, chết không thấy xác, khi đó bản thân tôi cảm thấy rất kỳ lạ. Trong câu nói của cậu có từ ‘hóa tro’ khiến tôi đột nhiên hiểu ra. Tôi liên tưởng đến nghề nghiệp của Thái Dũng, cảm thấy nhất định có vấn đề nên qua công ty hắn điều tra một chút.

Không ngờ chúng ta gặp phải Vương Đức Chương và Tiểu Phương đang cãi nhau, còn tờ giấy chứng nhận kia vừa khít vào nửa tháng trước, do vậy tôi càng thêm nghi ngờ. Đến nhà hỏa táng, trông thấy chiếc đồng hồ trên tay của Vương Đức Hoa, tôi xác định Lý Minh Hạo chính là Lệ Kiến Thiên.”

“Đồng hồ đeo tay? Tuy rằng vật đó có giá trị không nhỏ nhưng chưa chắc đó là của Lệ Kiến Thiên?” Mạnh Triết nghi hoặc.

Khúc Mịch lấy ra một tờ tạp chí tháng trước, trong mục thông tin kinh tế có một tấm ảnh chụp của Lệ Kiến Thiên, cổ tay anh ta đeo chiếc đồng hồ giống y như đúc.

“Patek Phillippe, hàng hiệu đẳng cấp. Hơn nữa chiếc đồng hồ này là phiên bản giới hạn, toàn thế giới chỉ sản xuất hai mươi cái. Rõ ràng đây là chiếc đồng hồ anh ta khá thích, và thường đeo nó. Mọi người coi đi!” Dứt lời Khúc Mịch lại lấy ra một vài tờ báo khác nhau. Tất cả đều có hình ảnh của Lệ Kiến Thiên. Trang phục có màu sắc, kiểu dáng khác nhau, nhưng trên tay anh ta vẫn là chiếc đồng hồ này.

Mọi người xem báo, khâm phục Khúc Mịch sát đất. Người bình thường đọc báo để giết thời gian, còn anh đọc báo lại có thể phát hiện ra đầu mối phá án. Chỉ một chi tiết rất nhỏ nhưng anh có thể nhớ kỹ, chứng tỏ sức quan sát và trí nhớ của Khúc Mịch khiến ai nấy nể phục.

“Lệ Kiến Thiên chết, Thái Dũng là người bị tình nghi nhiều nhất, nhưng Thái Dũng là do ai giết?” Mạnh Triết đưa ra vấn đề mấu chốt, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.

Hiện trường tử vong của Thái Dũng lưu lại hung khí, phía trên là vân tay của Lệ Kiến Thiên. Hơn nữa, rõ ràng là hung thủ có chìa khóa vào nhà, hoặc chính Thái Dũng là người ra mở cửa. Thêm vào đó, Thái Dũng khi ấy đang đi vào trong phòng ngủ, quay lưng lại với hung thủ, không chút nào phòng bị. Tất cả những điều này cho thấy rõ ràng là người quen gây án. Vậy ngoại trừ Lệ Kiến thiên, Thái Dũng còn quen ai? 

Nếu Lệ Kiến Thiên đã tử vong từ nửa tháng trước, vậy cách đây mười ngày Lưu Uyển Như nhận được điện thoại là ai gọi?

“Lưu Uyển Như cố tình che giấu việc cô ta quen biết Thái Dũng, còn nói mình nhận được điện thoại của Lệ Kiến Thiên yêu cầu ly hôn. Chìa khóa dự phòng của nhà Thái Dũng khả năng là đưa cho Lệ Kiến Thiên, mà người có thể lấy được chìa khóa và có được vân tay của Kiến Thiên chỉ có …” Lục Ly nói đến đây thì ngừng một chút, ánh mắt ảm đảm: “… Chỉ có Lưu Uyển Như!”

“Tối ngày Thái Dũng bị sát hại, Lưu Uyển Như có chứng cứ vắng mặt.” Vương Nhân Phủ cau mày, cầm trong tay bản khẩu cung,

“Tuy nhiên lời của nhân chứng lại cho tôi cô ta là người bị tình nghi nhiều nhất!” Khúc Mịch lệnh cho Vương Nhân Phủ đưa bản khẩu cho mọi người đọc lại một lần nữa.
Bình Luận (0)
Comment