Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 57

Khoa pháp chứng mới thành lập của Cục cảnh sát tỉnh Nam Giang đều là những người có kinh nghiệm được chọn lựa từ các quận huyện khác trong tỉnh. Bọn họ làm việc đâu vào đấy, hơn nữa động tác nhanh nhẹn, đạt được hiệu suất cao.

Chiều ngày hôm sau tất cả các mẫu DNA đã có kết quả, không phát hiện bất cứ DNA nào trùng khớp với DNA của nội tạng.

“Hiện tại chỉ còn người thân của Từ Giai Oánh.” Lục Ly vừa cầm tài liệu trên tay vừa nói: “Sáng sớm nay là mẹ cô ta nhận điện thoại, nói sẽ lập tức đến đây. Vừa rồi tôi có gọi lại nhưng không ai nhận máy, tình hình cụ thể vẫn chưa biết.”

“Anh cùng một người đến đó coi có chuyện gì!” Đối với chuyện này của Từ Giai Oánh có vẻ Khúc Mịch không quan tâm cho lắm, anh ngồi trên ghế xem tin tức trên báo.

Trang đầu của bản tin thời sự là vụ án nội tạng người của nhà hàng lẩu, tin giải trí là bộ lễ phục minh tinh XX diện trong hôm đi thảm đỏ bọ cướp, phía góc là chuyên mục tìm bạn trăm năm. Tin tức ngày nay thực sự đa dạng, kiểu nào cũng có.

Lục Ly và Mạnh Triết lái xe đến nơi ở của Từ Giai Oánh. Đi quốc lộ hơn hai tiếng, băng qua đoạn đường gập gềnh nhấp nhô mất hơn nửa tiếng nữa mới trông thấy một ngôi làng nhỏ phía xa xa, có khoảng hơn năm mươi hộ gia đình sinh sống.

Nhà trong thôn đa số xây bằng gạch thô, chỉ có một gian nhà khá lớn giữa thôn được xây cất, tô trét bằng xi-măng hoàn chỉnh, phía nóc nhà có treo cờ, chắc là cơ quan hành chính của toàn thôn.

Lớn lên trong một hoàn cảnh thế này, vậy mà suốt ngày nhậu nhẹt say sưa, làm sao không làm om sòm gia đình lên chứ!

Lục Ly lái thẳng xe đến văn phòng làm việc của thôn. Đến nơi thì cửa khóa, bên trong không có ai.

Trong thôn đột nhiên xuất hiện một xe cảnh sát, đám trẻ con vội vã chạy theo. Khi xe dừng lại, bốn năm đứa con nít nước mũi tèm lem đứng vây quanh.

Bọn chúng rất hứng thú với chiếc xe này, hình như lần đầu tiên được thấy xe hơi bao giờ. Chúng kông hề sợ người lạ, có đứa còn leo lên cả nắp xe, Mạnh Triết la hét đến mức nào cũng vô dụng.

“Mẹ nó! Chúng mày mau cút hết!” Một ông lão vừa hút thuốc lá, vừa đi tới la đám trẻ.

Đứa bé tụt xuống đất, như một làn khói chạy biến mất, mấy đứa còn lại cũng nhanh chóng giải tán.

“Các anh là cảnh sát?” Ông ta cười cười hỏi: “Tôi là trưởng thôn, Vương Phúc, có chuyện gì có thể nói với tôi. Mỗi lần có đơn vị nào xuống đều gọi điện thoại báo trước, chúng tôi mới kịp chuẩn bị nghênh tiếp.”

Chuẩn bị? Lục Ly chợt hiểu ra: “Chúng tôi đến làm công vụ, không cần chiêu đãi.”

“Các đồng chí thật khổ cực!” Vương Phúc rút chìa khóa, mở cửa. Bên trong có bày mấy bộ bàn ghế, trong góc có một tủ lớn, trên kệ là một chiếc điện thoại bàn. Bên cạnh cửa sổ là thiết bị phát thanh cũ rích, trên bệ cửa sổ có một chậu cây xương rồng.

Lục Ly đi thẳng vào vấn đề: “Trưởng thôn, chúng tôi muốn tìm cha mẹ của Từ Giai Oánh, phiền ông dẫn đường cho chúng tôi!”

Nghe xong, trưởng thôn lập tức cau mày: “Đồng chí, có phải con của nhà họ Từ có tin tức rồi đúng không? Hay là nó lại bị cảnh sát các anh bắt rồi?”

“Từ Giai Oánh mất tích ba tháng, bây giờ có tin tức, nhưng nghe khẩu khí của ông … hình như không được vui cho lắm!” Lục Ly nhạy bén phát hiện thái độ dị thường của ông ta.

Trưởng thôn thở dài một hơi: “Đồng chí, các cậu không biết, Từ Nhị gieo vạ cho thôn chúng tôi! Con gái con lứa không lo học, đi làm công không học được cái gì tốt lại nhiễm thói hư tật xấu. Hút thuốc, uống rượu, rồi chửa hoang, cha đứa bé là ai cũng không biết! Nếu không có tiền nó cũng không chịu về đây, ông lão Từ không cho, nó liền giơ tay múa chân đánh cả cha nó. Nó còn có tính hay trộm vặt, tiền nhà họ Vương để dành khám bệnh cho con nó cũng cướp. Đồng chí! Nếu như nó bị tóm, hãy phán nó tù chung thân! Đừng để nó lại tiếp tục gây họa cho cái làng này.”

“Ồ???” Lục Ly có thể nhìn ra được sự căm hận của trưởng thôn, trong lòng đột nhiên có dự cảm xấu: “Cô ta có sinh con ra không?”

“Sinh! Lúc quay về bụng đã lớn lắm rồi, mấy ngày sau là sinh. Đứa bé rất sạch sẽ, đen gầy, khóc như con mèo con, thật sự đáng thương! Chỉ có hai ông bà già họ Từ nuôi thôi, đứa bé được bốn tháng rồi, được cả làng chung tay nuôi lớn!”

Khi Lục Ly và Mạnh Triết cùng trưởng thôn đến nhà họ Từ mới hiểu được câu ‘cả làng chung tay nuôi lớn’ có nghĩa gì.

Trước mắt anh ta có lẽ chính là ngôi nhà tồi tàn nhất làng. Nóc nhà phủ đầy rêu xanh, mặt tường bong tróc. Phía trước nhà là vườn, cửa cổng đều không có, đi vài bước là đến cuối nhà.

Trên cửa dán mấy tờ báo, bước vào trong cảm giác tối hẳn. Gian ngoài có hai cái bếp lớn, ngồi trước bếp là một người phụ nữ trung niên, da mặt nhăn nhúm, đang nhóm lửa. Trong buồng nghe thấy tiếng trẻ con đang khóc, còn có tiếng người đàn ông đang nói khá lớn tiếng.

“Ông Từ! Có cảnh sát đến tìm ông để hỏi chuyện con bé Từ Nhị đây!” Trưởng thôn đi về đằng trước, dùng hết sức gào lớn.

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn, dưới ánh lửa lộ ra gương mặt kinh hãi tột độ.

“Đồng chí! Bà ta lãng tai, lại té bị thương ở đầu, nên anh nói chuyện bà ta nghe không rõ!”, trưởng thôn giải thích, “Đi đi … Vào trong nhà nói chuyện với Từ Hải!”

Sau đó ông ta đi thẳng vào gian trong.

Lục Ly sinh nghi, nếu bị lãng tai, vậy sáng nay người phụ nữ nhận điện thoại là ai.

Anh ta đi ngang qua người bà ta, rõ ràng trông thấy bà ta run lên cầm cập, anh ngoái đầu nhìn vài lần. Bà ta vẫn cúi gằm đầu, hai tay xoắn xuýt không biết nên làm gì.

“Bà ta chưa bao giờ rời khỏi ngôi làng này, nhìn thấy người lạ là sợ huống chi là cảnh sát!” Trưởng thôn nhìn thấu hoài nghi của Lục Ly nên ông ta giải thích thêm: “Cả thôn chỉ có một cái điện thoại duy nhất, bình thường đều là bà nhà tôi trả lời. Làng không lớn, con chó cắn con heo cả thôn đều biết!” Vừa nói vừa tiến vào sâu bên trong.

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi nước tiểu khai nồng, dưới nền nhà có kê chiếc giường nhỏ, trải chiếu phía trên. Đầu giường có một người đàn ông lưng còng, tay phải lôi lôi cổ chân đứa nhỏ.

Đứa bé đen gầy, muốn vươn người thoát ra, vùng vẫy khóc rống.

“Trưởng thôn đến rồi?” ông lão Từ không nhúc nhích, ngẩng đầu lên, đôi mắt thẳng tắp nhìn bọn họ, con ngươi không chuyển.

Hóa ra bị mù … Chẳng trách ông ấy chỉ có thể dùng tay kéo kéo đứa nhỏ, để nó khỏi bò đi.

“Đồng chí cảnh sát đến rồi!” Trưởng thôn ngồi xếp bằng trên giường, ôm lấy đứa bé: “Họ đến là vì Từ Nhị.”

Ông ta chắn phía trước Từ Hải nên không nhìn ra được vẻ mặt của ông ta lúc này, chỉ nghe tiếng ông lão ho sặc sụa.

“Khụ khụ khụ … Con nha đầu Từ Nhị … Khụ khụ khụ …” Ông lão dùng sức nện tay vào ngực: “Không muốn nói chuyện liên quan đến nó, coi như nó chết rồi!”

“Căn cứ vào ghi chép của cảnh sát ba tháng trước, Từ Giai Oánh cãi nhau với ông, bỏ nhà ra đi. Kể từ lúc đó cũng không có tin tức của cô ta?” Mạnh Triết trông thấy ông ta gật đầu mới tiếp lời: “Hiện nay chúng tôi có một vài manh mối hoài nghi là thuộc về Từ Giai Oánh, các người có thể cung cấp cho tôi tóc hay vật gì đó để có thể so sánh với DNA của cô ta được không?”

Từ Hải nghệch mặt, không hiểu, đưa mắt nhìn trưởng thôn.

“Anh cảnh sát! Cái gì A A … để làm gì? Chúng tôi không hiểu?” Trưởng thôn cũng mù mờ.

Lục Ly ngữ khí đầy kiên nhẫn: “DNA là một loại xét nghiệm, trong đó con cái có DNA tương đồng với của cha mẹ đến chín mươi chín phần trăm. Do vậy chỉ cần lầy của ông một sợi tóc, tiến hành xét nghiệm rồi so sánh với DNA của tử thi. Từ đó có thể phát hiện được người chết có phải là con gái của ông hay không.” Anh ta dùng từ ngữ đơn giản dễ hiểu để giải thích cho bọn họ.

“Làm sao phát hiện? Thi thể nát bấy cũng có thể kiểm tra được?”

“Cho dù hóa thành xương vẫn có thể tra ra!”

Từ Hải muốn nói gì đó, vừa lên tiếng lại ho một tràng kịch liệt. Trưởng thôn nghe thấy thế cười cười: “Không phải tóc thôi sao? Chuyện này tôi biết! Tôi ra ngoài lấy, muốn bao nhiêu cũng có. Dạo này ông ta rụng tóc nhiều lắm!” Dứt lời trưởng thôn bước ra gian ngoài, sau đó quay trở vào với nắm tóc trên tay.

Lục Ly lệnh cho Mạnh Triết thu giữ cẩn thận, sau đó hỏi dò các sự việc liên quan đến Từ Giai Oánh, những người cô ta từng tiếp xúc, có bạn bè nào không, liên lạc ra sao …

“Con bé khiến cả làng này mất mặt, nó cũng chẳng kể chuyện gì. Chúng tôi cũng lười hỏi, cứ mặc kệ nó cho đến khi nó chết đi! Đồng chí không cần nhọc lòng tra xét, nó chết càng tốt, sẽ không gieo vạ cho thôn!” Từ Hải nghiến răng nghiến lợi.

Lục Ly không nói thêm tiếng nào, trước khi rời đi còn thông báo nếu có tin gì sẽ báo lại cho bọn họ.

Trưởng thôn dẫn hai người về văn phòng thôn, nhìn bọn họ lái xe rời đi.

Xe ra đến thị trấn, Lục Ly tìm một quán cơm nhỏ dừng lại: “Chúng ta ăn cơm xong rồi quay trở về đó!”

“Trở về? Tại sao?” Mạnh Triết không hiểu.

“Cậu không cảm thấy trưởng thôn và Từ Hải biểu hiện rất kỳ lạ sao?” Lục Ly cùng Mạnh Triết vào trong, ngồi xuống kêu hai món đơn giản: “Suy nghĩ kỹ lại đi!”

Mạnh Triết nhớ lại, rất lâu sau mới e dè lên tiếng: “Từ Hải có vẻ rất nghe lời trưởng thôn, ngay cả điện thoại cũng là vợ thôn trưởng tiếp. Một ngôi làng như vậy đếu có mối quan hệ rất mật thiết. Vợ chồng Từ Hải không có năng lực, đều nghe lời của trưởng thôn, người dân ở đó cũng chăm sóc họ rất nhiều.

Tuy nhiên … hình như bà vợ rất sợ chúng ta. Không chịu vào trong nhà. Ngay cả khi chúng ta ra về cũng không thấy bóng dáng không biết làm gì!”

“Cậu nghĩ coi giữa cha mẹ và nạn nhân chỉ trong một đêm trở nên hận thấu xương không? Cô con gái không hiếu thuận, cha mẹ ngoài miệng thì nói tuyệt giao nhưng dù gì vẫn phải nung nấu chút hi vọng. Khi nghe tôi nói tìm được tử thi, hoài nghi là Từ Giai Oánh, Từ Hải chẳng có chút phản ứng.

Tình cảnh hai vợ chồng ông ta nuôi cháu cũng rất vất vả, chẳng lẽ bọn họ không hi vọng Từ Giai Oánh còn sống? Nghe thấy tôi nói muốn kiểm tra DNA, tâm trạng ông ta mới bắt đầu giao động, trưởng thôn nhảy ra điều đình.

Cậu lấy mẫu tóc ra quan sát đi, nhất định sẽ có phát hiện!” Lục Ly vừa múc cơm lên miệng vừa nói, đã là cảnh sát anh cũng đã quen với việc ăn cơm hàng cháo chợ.

Mạnh Triết lấy mẫu tóc, cẩn thận quan sát, đột nhiên anh ta tỉnh ngộ: “Tóc của Từ Hải hoe vàng, ngắn, tóc của bà vợ thì dài, đỉnh đầu hơi bạc. Những lọc tóc này chắc chắn không phải là của vợ chồng bọn họ, tôi đoán đây là của trưởng thôn. Thế nhưng tại sao ông ta lại làm vậy!”

“Không muốn để chúng ta biết Từ Giai Oánh đã chết!” Lục Ly khẳng định.

“Nói vậy … nội tạng đó khả năng rất lớn là của Từ Giai Oánh?” Hai mắt Mạnh Triết sáng rỡ: “Chuyến này quả thật không phí công mà.”

“Bây giờ kết luận còn hơi sớm, đợi trời tối chúng ta quay về một chuyến coi sao.”

Hai người nhanh chóng xong xuôi cơm nước, Lục Ly gọi điện thoại báo cáo cho Khúc Mịch.

“’Cùng sơn ác thủy xuất điêu dân’ … Hai người chú ý an toàn!”, Khúc Mịch phá lệ dặn dò Lục Ly.

Cất điện thoại vào túi, Lục Ly tựa người vào thân cây hút điếu thuốc: “Thật ra tính tình của Khúc Mịch cũng được … chỉ do cách thức giao tiếp của anh ấy có chút đặc biệt.”

“Lão đại, hai ngày nay anh hút nhiều thuốc quá!” Mạnh Triết lo lắng.

Vụ án Lưu Uyển Như vừa kết thúc, Lục Ly không hề nghỉ ngơi tiếp tục tra án. Anh ta cũng là người, hơn người là người sống khá tình cảm, không biết có thể chịu đựng được đến mức nào. Bị mối tình đầu hãm hại, trong mắt đồng nghiệp bị nghi oan là kẻ giết người, đối với một cảnh sát hình sự mà nói là một sự sỉ nhục rất lớn.

Sâu trong nội tâm Lục Ly chưa quên được Lưu Uyển Như, tình cảm và chức trách khiến tâm trạng anh ta bị chấn động nghiêm trọng. Có thể anh không giống bề ngoài coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Người trên kẻ dưới trong đội đều vô tình hay cố ý lảng tránh tất cả những đề tài liên quan đến Lưu Uyển Như, chỉ hi vọng Lục Ly có không gian và thời gian để vượt qua được cú sốc này.

Mạnh Triết biết rõ thâm tâm Lục Ly bị dày vò, nếu không sẽ không hút nhiều thuốc lá như thế. Tuy rằng thường ngày cũng hút thuốc, nhưng chỉ khi mệt mỏi, buồn ngủ mới đến một góc hút một điếu cho tỉnh táo.

“Đội trưởng Khúc đã làm một buổi phụ đạo tâm lý cho tôi rồi, tôi không sao đâu!” Lục Ly phả ra một ngụm khói: “Từ khi tôi làm cảnh sát đến nay, tất cả đều thuận buồm xuôi gió, nhờ có chuyện của cô ấy khiến nó trở nên sinh động hơn. Về mặt tình cảm, tôi đã có thể hoàn toàn buông xuôi, giải thoát được rồi. Chờ xong vụ án này, sắp xếp đi xem mắt; trong nhà rất muốn có cháu bồng bế, tuổi tôi cũng chẳng còn nhỏ.”

“Anh có thể nghĩ thông được như vậy thì tốt, trên đời này phụ nữ tốt còn rất nhiều!” Mạnh Triết ghẹo: “Cô phóng viên ấy cũng thú vị, cứ khi nào không có việc gì lại chạy qua tìm anh tâm sự.”

Nữ phóng viên? Lục Ly nghe xong cau mày, lập tức nghĩ ngay đến Hoắc Thể Ni. Người phụ nữ đó đúng là khó chơi, lần trước cung cấp manh mối cho cô ta, Khúc Mịch mượn gió bẻ măng để dụ địch mà thôi.

Kể từ khi ấy cô ta thường hay xuất hiện ở đội hình sự. Không dám đi làm phiền Khúc Mịch, liền nhìn chằm chằm mấy người trong đội không tha, và dĩ nhiên đội phó Lục Ly được cô chú ý đến nhiều nhất.

Bây giờ cứ nhắc đến tên Hoắc Thể Ni là Lục Ly cảm thấy đau đầu.

“Đi thôi! Chạy qua làng chắc trời đã tối rồi!” Hai người tính tiền lên xe rời đi.

Gần đến cổng thôn, quả nhiên trời đã tối sầm, Lục Ly đậu xe ở một vị trí khuất, rồi cùng Mạnh Triết đi bộ vào.

Trong thôn cực kỳ yên tĩnh, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng chó sủa đâu đây,phóng tầm mắt nhìn về phía trước, có vài hộ không đốt đèn.

Bọn họ tìm đến cửa sau nhà họ Từ, nghe thấy tiếng người phụ nữ đang ru cháu ngủ.

“Này ông, ông nói xem cảnh sát còn tìm đến đây không?” Người phụ nữ mở miệng nói chuyện, khù khờ ở chỗ nào chứ?

“Trưởng thôn nói rồi, cảnh sát kiểm tra không phải là Từ Nhị thì tra qua đứa khác, không đếm xỉa đến chúng ta đâu. Quanh năm suốt tháng người mất tích đâu ít, cảnh sát làm sao có thể tra được?” Từ Hải đang lể bắp khô: “Không phải bà đã đến phía sau núi coi kỹ lại rồi sao, vẫn còn nằm đó!”

“Đã nói rồi buổi tối đừng nói mấy chuyện này, tôi sợ. Từ Nhị con niệm tình cha mẹ nuôi con khôn lớn, đừng tìm cha mẹ báo thù. Cha con ổng không cố ý, là lỡ tay. Nếu không phải con muốn lấy tảng đá đập đầu ổng thì ổng cũng không … Haizza …”

Từ Hải không nói tiếng nào, ho khan vài tiếng, rồi thở dài: “Con súc sinh đó chết rồi thì thôi … chỉ tội cho cháu mình …” Nói được nửa câu liền ngừng lại, ai cũng có thể nhận ra được cảm xúc đầy bi thương và hối hận.

“Từ Giai Oánh chết thế nào? Sau núi là ở đâu?”

Đột nhiên Thanh âm vang lên khiến hai ông bà già hồn phi phách tán, Từ Hải lỗ tai khá thính … là tiếng của anh cảnh sát đến lúc sáng.

“Đồng chí! Tất cả mọi chuyện là do tôi làm, không liên quan đến bà ấy!” Đến cùng, ông ta vẫn là một người nông dân chất phát, không cần tra hỏi, lập tức nhận tội.

Thật ra đứa con đầu của ông ta là đứa con trai, nhưng chết sớm, do vậy rất nuông chiều Từ Giai Oánh. Cho dù nhà nghèo rớt mồng tơi nhưng hai vợ chồng không bao giờ từ chối yêu cầu của cô ta.

Tuy nhiên càng lớn nhu cầu của Từ Giai Oánh không chỉ còn là túi sách, bút chì mà là quần là áo lượt, mỹ phẩm đắt tiền, thậm chí cả đồ trang sức. Điều này khiến vợ chồng Từ Hải không chịu đựng được, ngay cả Từ Hải đã từng đi bán máu nhưng không thỏa mãn được nhu cầu xa xỉ của cô ta.

Từ Giai Oánh không biết thế nào là đủ, khóc lóc nháo nhào, chửi cha đánh mẹ.

Mới đầu chỉ là con trẻ đánh đánh vài cái, sau này còn đánh cha mẹ lăn lộn dưới đất, bầm tím hết cả người. Biết hai người già không có tiền, cô ta bắt đầu đi trộm nhà hàng xóm.

Thôn dân sống thuần phác, cuộc sống trước nay của họ đêm không cần đóng cửa, không nhặt của rơi. Từ Giai Oánh bắt đầu ăn cắp, quấy nhiễu vấy bẩn danh tiếng của làng, ai nấy đều oán than.

Từ Hải cả ngày thay con xin lỗi hàng xóm, nhưng không cách nào trị được con gái. Từ Giai Oánh không muốn chôn chân ở nơi này nên ra ngoài làm công. Làm sao cô ta có thể chịu khổ. Tụ tập cả đám ăn không ngồi rồi, cướp giật …đều làm.

Không có chuyện gì thì không về nhà, gây họa thì trốn về quê ở một thời gian. Khi nào cô ta quay về, cả thôn làng không ai có được ngày yên ổn.

Lần cô ôm cái bụng lớn quay về, tính sinh đứa trẻ ra rồi đem bán lấy tiền. Từ Hải sống an phận cả đời, làm sao có thể để con gái làm ra chuyện ác nhân thất đức?

Hai người bắt đầu nảy sinh tranh chấp, Từ Giai Oánh đẩy ba mình té ngã, còn thuận tay vơ tảng đá đập vào đầu ba mình.

“Mắt ông không nhìn thấy làm sao có thể chuẩn xác né tránh sự công kích của Từ Giai Oánh. Khi ông đẩy được cô ta té ngã xuống tảng đá nhọn, làm sao có thể xác nhận được cô ta chết tại chỗ? Ông sợ người ta phát hiện nên kéo thi thể cô ta xuống sau núi, một mình làm cách nào được?” Mạnh Triết liên tục truy hỏi: “Lời khai của ông có trăm ngàn sơ hở, là ông muốn chịu tội thay? Điều này là trái pháp luật! Những người biết mà không báo cũng phạm tội, đều phải ngồi tù!”

Nghe Mạnh Triết nói, người phụ nữ sợ đến òa khóc, chó nhà hàng xóm thi nhau sủa rầm trời.

Một lát sau có vài người đến nhà họ Từ, trưởng thôn cũng chạy đến. Trông thấy Lục Ly và Mạnh Triết thì ông ta ngẩn người, Từ Hải nhỏ giọng: “Trưởng thôn, chuyện vỡ lở rồi!”

Trưởng thôn cau mày, sau đó liếc mắt về một anh thanh niên cao lớn ra hiệu.

Anh ta trở ra ngoài, trong lòng Lục Ly liền nhớ ngay đến lời căn dặn của Khúc Mịch.

“Thôn trưởng Lý, chúng tôi đến tra án, không đổ oan cho bất kỳ người nào, có chuyện gì thì cứ kể ra để cùng nhau giải quyết.”

“Đồng chí! Vốn dĩ chẳng có chuyện gì, các anh nhất định đào bới lên mới xảy ra chuyện!” Trưởng thôn lắc đầu thở dài: “Các anh thật không nên về đây!”

“Tuy rằng Từ Giai Oánh tội ác tày trời, nhưng không ai có thể cướp đoạt quyền được sống của cô ta, trừ khi pháp luật tuyên án.”

Trưởng thôn ngay lập tức lên tiếng phản bác: “Thôn chúng tôi xưa nay chất phát, năm Vạn Lịch còn có quả phụ Vương được nhà vua ban cho đền thờ trinh tiết, từ trước đến nay chưa từng có ai phạm pháp lệnh. Ông tôi là trưởng thôn, cha tôi là trưởng thôn, tôi cũng là trưởng thôn, không để cho làng này xảy ra chuyện lộn xộn.

Một ngôi làng đang yên đang lành bị một con đàn bà bẩn thỉu xấu xa gây họa, nếu không giải quyết nó ngày sau xuống suối vàng tôi không còn mặt mũi gặp ông bà tổ tiên.

Pháp luật gì gì đó, tôi không hiểu, tôi chỉ biết một đạo lý, ông trời cũng không tha cho người xấu! Trời làm có mưa, người làm có họa, Từ Nhị là do nó tự làm tự chịu, không trách được người khác!”

Nhìn phản ứng của ông ta, không nằm ngoài dự liệu của Lục Ly, toàn bộ thôn dân đều biết Từ Giai Oánh đã chết, thậm chí có thể cùng nhau chôn xác của cô ta.

“Ngộ sát không bị tội nặng, nếu mọi người cùng nhau viết đơn cầu xin, quan tòa có thể suy xét!” Lục Ly kiên trì khuyên răn.

Thế nhưng những người có mặt ở đây đều hoài nghi, hơn nữa bọn họ đều có thể nghe được, chắc chắn vẫn phải chịu hình phạt.

“Chỉ đẩy nó một cái, không biết nó tại sao lại ngã trên tảng đá nhọn ấy?” Từ Hải ngẩng đầu lên tiếng, rồi lại cúi đầu.

Đứa bé nằm trong lòng bà vợ Từ Hải tỉnh dậy, đưa mắt nhìn xung quanh một lúc, tựa hồ quá nhiều người vây quanh, nên bị dọa sợ, đột nhiên oa oa khóc lớn.

Bà lão vội vàng ôm nó đứng dậy, đi qua đi lại dỗ dành. Thằng bé càng khóc lớn, mắt nhắm nghiền, tay chân đập loạn.

“Chắc là đói rồi … Vừa rồi chắc ăn không đủ no.” Từ Hải nghe tiếng khóc sốt ruột, đưa tay bế đứa nhỏ.

Bà vợ đặt cháu vào lòng ông ta, đi ra gian ngoài, lấy cái chén, cùng nắm bột, cho nước sôi vào quấy quấy vài cài.

Bà cầm muỗng nhỏ đút cho cháu ăn, thằng bé mở miệng ăn từng miếng từng miếng.

Lục Ly thấy chua xót trong lòng, chẳng trách đứa bé lại gầy yếu như vậy, ngay cả sữa cũng không có mà uống.

“Đồng chí! Anh nhìn cuộc sống của bọn họ đi. Nếu như hai vợ chồng Từ Hải bị bắt, đứa nhỏ quả thật rất đáng thương.” Trưởng thôn than thở.

“Tình cảnh của bọn họ rất đặc biệt, chúng tôi sẽ nói chuyện với Việm kiểm sát, thỉnh cầu được xử lý khoan hồng.” Lục Ly tiếp tục đàm phán với trưởng thôn, chỉ cần ông ta gật đầu, khả năng vợ chồng Từ Hải chắc chắn không có ý kiến.

Trưởng thôn cau chặt mi, tựa hồ như đang cân nhắc: “Hai anh uống nước đi, để tôi suy nghĩ thật kỹ!” Dứt lời ông lệnh cho anh thanh niên mang nước đến, rồi kêu dân làng về nhà ngủ.

Trong nhà chỉ còn mấy người, bầu không khí không còn căng thẳng như lúc đầu. Lục Ly và Mạnh Triết vừa uống nước vừa động viên vợ chồng Từ Hải ra tự thú.

Đột nhiên Lục Ly cảm thấy hoa mắt chóng mặt, anh ta đưa mắt liếc nhìn Mạnh Triết, trông thấy người bên cạnh cũng đổ rầm xuống mặt bàn, trong lòng đã ý thức được chuyện chẳng lành … thế nhưng, anh ta đã quá trễ.

Đến khi tỉnh lại, Lục Ly phát hiện mình và Mạnh Triết bị trói chặt tay chân, giam trong một gian phòng nhỏ. Súng bên hông đã không còn, phỏng chừng đã bị lấy đi.

Thân là một cảnh sát mà để mất đi súng, đúng là một sỉ nhục lớn. Anh ta tự trách mình bất cẩn, không ngờ trưởng thôn trông hiền lành thật thà, lại có một bụng quỷ kế.

“Mạnh Triết! Tỉnh lại đi!” Miệng không bị dán kín, chứng tỏ ở đây khá vắng vẻ, cho dù bọn họ kêu là cũng không có người đến cứu. Xung quanh đây chỉ có ngôi làng này, trong ngoài đều là người của ông ta.

Người ta nói núi cao hoàng đế ở xa, càng những nơi như thế này, càng không có pháp luật, tất cả do trưởng thôn định đoạt.

Mạnh Triết tỉnh dậy, chửi ầm lên khắp nơi: “Đám khốn này đúng thật giảo hoạt, chắc chắn bỏ thuốc mê trong ly nước. Chờ em ra được bên ngoài sẽ cho bọn họ biết tay, dám công kích cảnh sát.”

“Được được … Cậu tỉnh táo một chút đi. Nơi này chim không thèm ị, chúng ta chết ở đây, sẽ được đem chôn sau núi, trong thời gian ngắn cũng chẳng tra ra được. Bọn họ đâu cần biết cậu là ai, ở đây to nhất là trưởng thôn.”

Lục Ly và Mạnh Triết bị trói đâu lưng vào nhau, muốn nhìn nhau một cái cũng không được. Anh ta thử cử động tay, phát hiện dây thừng buộc rất chặt, muốn thoát không dễ.

“Bọn họ sẽ không giết chúng ta chứ?” Mạnh Triết dùng sức: “Em không thể chết được! Em còn khỏe mạnh, chưa một lần yêu đương. Hơn nữa, nam nhi chí tại tứ phương, chết trên sa trường không sao, chết ở chỗ này thì thế nào? Người ta cười cho thối đầu!”

“Ha ha ha! Cậu còn chưa sao …. Làm thơ được nữa kìa!”

Mạnh Triết không thấy Lục Ly lo lắng chút nào: “Lão đại, bây giờ là lúc nào rồi mà anh còn có tâm trạng trêu em. Chúng ta đã nằm trên cùng một con thuyền, không chỉ mất mặt mà sắp phải bỏ mạng đây!”

Anh ta vừa dứt lời liền nghe thấy tiếng bước chân phía cửa ra vào. Một lúc lâu sau cửa mở, ánh sáng chiếu vào, hai người bọn họ mới nhìn rõ hoàn cảnh của nơi đây.

Đây là một gian phòng, không có bất cứ đồ đạc gì, dưới đất bày đầy rơm rạ, cửa sổ đóng mấy tấm gỗ chặn lại.

“Thôn trưởng Lý, ông tính thế nào?” Lục Ly không tỏ vẻ căng thẳng, bình tĩnh hỏi.

“Thôn chúng tôi hẻo lánh, bình thường không có người ngoài ra vào. Giết người chúng tôi không làm được, nhưng giấu các anh đi bảo đảm cảnh sát tìm cũng không ra!” Trưởng thôn tuy lớn gan nhưng không phải là kẻ xấu.

Mạnh Triết nghe xong lo lắng cũng lắng xuống, coi như không mất mạng. Anh ta không tin có thể giấu được anh ta ở nơi nào, chỉ cần có Đội trưởng Khúc là tìm ra được ngay.

Không biết từ lúc nào Khúc Mịch trong mắt anh ta biến thành một nhân vật thần kỳ, không có việc gì mà không làm được …. Ý nghĩ này ngay cả Mạnh Triết cũng không ý thức được.

“Trưởng thôn! Đã hủy xe, vứt dưới sông. Sơn động phía sau núi cũng đã được dọn dẹp, bây giờ có thể đưa họ đến!”, chàng thanh niên ngày hôm qua bước vào: “Cháu đã chuẩn bị được cái sọt lớn, một lần có thể vận chuyển được cả hai người.”

Cái sọt? Chuyển đi? Trong lòng Lục Ly dâng lên dự cảm xấu.

Quả nhiên bọn họ bị cho vào trong sọt nhấc lên xe, chuyển lên phía đỉnh núi.

Đến đây bọn họ kinh ngạc đến ngây người, trước mắt bọn họ là một ngọn núi cao khoảng trăm mét, ở giữa có một đoạn dây thừng, coi như là một cáp treo.

Thôn dân lôi ra chiếc móc sắt lớn, móc vào dây thừng trên người bọn họ, đầu còn lại trên lên đường dây cáp phía trên. Tay chân hai người đã được cởi trói, thân thể được câu lên cao, dọc theo đường cáp tuột xuống.

Hai ngọn núi độ cao chênh lệch, xuống dốc hoàn toàn, hơn nữa bọn họ khá nặng nên lực đẩy nhanh hơn.

Phía dưới như vực sâu vạn trượng, hai người nhắm chặt mắt. Cũng may đoạn đường ngắn, thoáng chốc đã đến phía bên kia núi.

Bọn họ đứng đó quan sát, tất cả đều là vách núi cheo leo, rất khó leo lên!

“Mẹ kiếp! Chẵng lẽ đây chính là Tứ Quái Nhai trong Tiếu Ngạo Giang Hồ?” Mạnh Triết ra sức chửi rủa: “Không trách cha già kìa nói giấu chúng ta cả đời, chỗ này ai có thể tìm ra được chứ?”

“Sơn động?” Lục Ly nhớ tới lời của trưởng thôn, vội vàng đi tìm khắp nơi.

Quả nhiên, nơi cỏ dại rậm rạp che khuất một cửa động. Anh ta chui vào, Mạnh Triết đi theo sau. Bên trong khá âm u. Bọn họ lấy điện thoại … trên màn hình không hề có chút tín hiệu.

“Quảng cáo đều là lừa người … Gì mà ngay cả dãy núi Himalaya cũng có thể bắt được tín hiệu, nơi này cao hơn mặt biển có bao nhiêu mét chứ?” Mạnh Triết lại tiếp tục làu bàu.

“Có lẽ là do núi non bốn phía chắn lại nên không thu được tín hiệu” Lục Ly vẫn còn rất bình tĩnh: “Trong sơn động chắc chắn có lương khô và nhu yếu phẩm, chúng ta đi tìm thử xem.” Trong lời của trưởng thôn có ẩn ý, chắc chắn không để bọn họ chết đói.

Càng đi sâu vào sơn động càng trống trải, như chiếc bình hẹp miệng. Bọn họ tìm được một chút rau, gạo, dầu, củi và một chiếc bật lửa, có luôn cả một cái nồi nhỏ.

Lục Ly đoán những thứ đồ này có thể đủ ăn trong một tuần. Nếu đi không được … vậy cứ tạm thời lưu lại.

“Lão đại, anh đoán xem Đội trưởng Khúc có tìm ra chúng ta được không?” Hai người đốt củi ngồi vây quanh đống lửa.

Lục Ly vừa lấy cây gẩy đám củi, vừa lên tiếng: “Còn trẻ không hiểu chuyện cũng từng ao ước sắm vai nam chính trong mấy bộ võ hiệp, khám phá sơn động, qua đêm bên hồng nhan tri kỷ … Không ngờ ước mơ đã thành hiện thực ... chỉ là hơi lệch một chút!” Anh ta đưa mắt nhìn Mạnh Triết.

“Lão đại … Không phải sau cú sốc tình cảm xu hướng tình dục của anh cũng thay đổi luôn đó chứ?” Mạnh Triết liếc Lục Ly đầy thảng thốt, vội vàng lấy hai tay che trước ngực: “Tuy rằng chúng ta làm việc với nhau chưa lâu, tuy rằng anh bị phụ nữ lừa, tuy rằng em cũng là người đàn ông trắng trẻo thư sinh … tuy rằng …”

“Tuy rằng cái đầu cậu …” Lục Ly gõ lên đầu anh ta một cái.

“Lão đại, em chỉ muốn làm cho anh vui thôi mà!” Vẻ mặt Mạnh Triết phụng phịu: “Nói thật em lo Đội trưởng Khúc không tìm được chúng ta, chỉ sợ lúc tìm ra chúng ta đã biến thành bộ xương khô.”

“Cậu yên tâm, qua mấy ngày là có thể thấy ánh mặt trời!” Lục Ly hoàn toàn tin tưởng Khúc Mịch: “Lúc còn ở trên trấn, tôi có gọi cho Đội trưởng Khúc, khi đó anh ấy nhắc tôi phải chú ý an toàn … là do tôi bất cẩn. Tôi nghĩ bây giờ Đội trưởng Khúc đã có hành động. Chúng ta phải duy trì nguồn điện thoại, thay phiên nhau mở máy.”

“Có điện cũng vô dụng … Đâu có tín hiệu!”

“Có! Bây giờ điện thoại nào cũng có lắp đặt hệ thống định vị vệ tinh!” Câu nhắc nhở của Lục Ly khiến Mạnh Triết yên lòng.

Hai người quanh năm suốt tháng chỉ lo tra án, hiếm khi có thời gian thoải mái nghỉ ngơi một chút. Bọn họ nấu một nồi cháo, ăn xong ngã người xuống đất ngủ … Từ chiều ngủ sang sáng hôm sau.

Tiếng động cơ ầm ầm vang lên đánh thức hai người bọn họ. Chạy ra ngoài nhìn lên, là một chiếc trực thăng bay ngang trên đỉnh đầu.

Nheo mắt nhìn kỹ một chút, vị trí lái chính là Khúc Mịch.

Không có nơi đáp, Khúc Mịch bay tại chỗ, thả thang dây. Mạnh Triết và Lục Ly đu lên.

Leo lên an toàn, Khúc Mịch bay cao lái về hướng tỉnh Nam Giang.

“Đội trưởng Khúc! Anh có thể lái máy bay?” Hai mắt Mạnh Triết lóe sáng, lộ rõ sự sùng bái: “Trực thăng này ở đâu vậy? Đội trưởng Khúc có phải anh tìm được bọn em qua hệ thống định vị?”

Lục Ly không có tâm tư đàm luận vấn đề này, vội vàng báo cáo quá trình điều tra của mình và Mạnh Triết.

“Đội trưởng Khúc vụ này tính thế nào?”

“Vụ án này đã được chuyển cho cảnh sát địa phương giải quyết!” Khúc Mịch liếc nhìn Mạnh Triết một cái: “Điện thoại của cậu không gọi được, nên dì của cậu gọi đến Cục cảnh sát báo Đường Ninh mất tích đã ba ngày. Tôi nghi … Hách Minh đã qua ký túc xá thu thập tóc của cô bé, đang tiến hành lấy mẫu xét nghiệm.”

Mạnh Triết đang sờ sờ soạng soạng khắp nơi, nghe đến đây, anh ta ngẩn người, lắc đầu lia lịa: “Không phải Tiểu Ninh, nhất định không phải!”

Anh ta rút điện thoại, mặc kệ có sóng hay không nhấn phím gọi loạn xạ.

Máy bay trực thăng đậu trên sân thượng Cục cảnh sát. Vừa đáp xuống Mạnh Triết vội vã chạy đến hướng sảnh chính. Đứng trước cửa phòng pháp chứng hung hăng nhấn chuông cửa.

Lục Ly vội chạy theo ngăn cản: “Mạnh Triết! Cậu quên mình là một cảnh sát hình sự sao?”

Câu nói này thức tỉnh anh ta, như người mất hồn đứng ngây ngốc một chỗ.

Lục Ly biết Mạnh Triết sống với dì từ nhỏ đến lớn, Tiểu Ninh lúc nào cũng như cái đuôi nhỏ theo sau lưng cậu ta … Tình cảm anh em này không phải bình thường.

“Có thể không phải là Đường Ninh …”

“Không! Em có dự cảm không tốt!”, sắc mặt Mạnh Triết đầy bi thương: “Hơn nữa Đội trưởng Khúc không đơn giản hoài nghi việc gì … Tiểu Ninh chắc chắn đã xảy ra chuyện ….” 

Anh ta đập mạnh lên vách tường, máu từ tay anh chảy xuống.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, Mạnh Triết lấy ra nhìn vào màn hình, khẽ do dự một lát rồi mới nhận điện: “Dì! Tiểu Ninh không sao đâu, dì đừng lo. Chắc nó lại trốn vào chỗ nào mần mò máy vi tính. Cháu vận dụng mối quan hệ điều tra ngay lập tức!” Anh ta an ủi dì mình vài câu, sau đó mới ngắt máy.

“Đội trưởng Khúc! Đường Ninh đã mất tích quá bốn mươi tám tiếng, em muốn báo án! Hơn nữa em mong được nhận vụ này. Ngay lập tức bắt tay vào điều tra!” Tâm trạng Mạnh Triết rõ ràng hết sức kích động.

“Tình trạng hiện tại của cậu không thích hợp tra án! Tôi cho cậu nghỉ phép!” Khúc Mịch không có đến nửa điểm thương lượng.

Anh ta cuống quýt: “Đội trưởng Khúc! Đây là phân biệt đối xử! Tại sao vụ án của lão đại không cần nghỉ, còn em em phải ngừng lại! Em muốn đích thân tra vụ án này, đích thân tìm ra được Tiểu Ninh, sống phải thấy người …. chết phải thấy xác!”

“Vụ án này do chính tôi phụ trách, cậu hoài nghi năng lực của tôi?” Hàng chân mày Khúc Mịch cau chặt.

“Không phải … em …”

“Có phát hiện gì tôi sẽ lập tức thông báo cho cậu. Cậu hãy yên tâm quay về!” Khúc Mịch không nhiều lời, ngữ khí khá bình thản, tâm trạng kích động của Mạnh Triết cũng vơi dần.

Anh ta biết năng lực của mình không bằng Khúc Mịch, tính tình nóng nảy, dĩ nhiên không có lợi cho việc tra án.

Tỉnh táo một chút suy nghĩ lại … Mạnh Triết đồng ý theo sự sắp xếp của Khúc Mịch. 

Thế nhưng làm sao anh ta có thể ngồi yên ở nhà? Chạy đến những nơi Đường Ninh thường hay lui tới … Đáng tiếc anh ta cũng không thu hoạch được gì.

Ngay hôm sau, kết quả DNA đã có, chứng thực nội tạng đó là của Đường Ninh. Nghe tin Mạnh Triết như bị sét đánh trúng đầu, một đêm không ngủ khiến hai mắt thâm quầng, vội vã chạy đến cảnh cục.

Anh ta xem đi xem lại kết quả nhiều lần, thực sự không thể tin được vào mắt mình.

“Chúng tôi đã gọi điện thoại thông báo cho dì của cậu, bây giờ cậu phải giữ mình tỉnh táo, ở bên cạnh chăm sóc dì!” Lục Ly không biết phải an ủi anh ta thế nào, chỉ hi vọng anh ta trở thành chỗ dựa vững chắc cho người thân, lúc này không thể quỵ ngã.

Mạnh Triết gật đầu, yêu cầu được tham dự cuộc họp nghiên cứu vụ án của Đội, Khúc Mịch đồng ý.

“Hiện tại đã chứng thực nội tạng ấy thuộc về Đường Ninh. Đường Ninh năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên đại học XX. Năm ngày trước, sau khi tan học không thấy trở về. Bởi vì cô ta thường hay trốn tiết, chơi trò mất tích nên bạn cùng phòng ký túc đều không để ý.

Mãi cho đến khi mẹ cô ta ba ngày liên tiếp không liên lạc được mới chạy đi báo cảnh sát. Chúng ta đã đến trường điều tra, lấy toàn bộ camera ở khu vực quanh trường đại học để tìm tung tích của Đường Ninh.”

Hách Minh liếc nhìn Mạnh Triết ngồi trong góc, hai mắt anh ta ngấn nước, hai tay cuộn chặt thành nắm đấm.

Mạnh Triết nhìn chằm chằm màn hình, Đường Ninh vai đeo balo, mặc chiếc áo trắng đi tung tăng trên đường. Anh ta đột nhiên kích động, đứng bật dậy … sau đó từ từ ngồi xuống.

Khúc Mịch liếc Mạnh Triết một cái, rồi nghe Hách Minh tiếp tục báo cáo.

“Căn cứ camera ghi lại, chiều khoảng hai giờ tám phút Đường Ninh ra khỏi cổng trường, đi dọc theo con đường Xuân Huy, ba mươi lăm phút sau tiến vào khu vực không lắp đặt camera. Mười lăm phút sau đó, Đường Ninh tiếp tục xuất hiện tại đường Nam Ninh.

Từ đường Xuân Huy đến phía đường Nam Ninh có hai lối chính, tạm thời chưa xác định cô ta rẽ vào con đường nào. Hơn ba giờ, cô ta dạo phố tại đường Nam Ninh đến tận sáu giờ ba mươi hai phút mới nhận được một cú điện thoại sau đó vội vàng quẹo vào một con hẻm nhỏ. Từ đó chúng ta mất dấu.”

“Nói cách khác có một đoạn từ đường Xuân Huy đi về đường Nam Ninh thì biến mất khoảng mười hai phút, sau đó xuất hiện.” Khúc Mịch cho mọi người xem bản đồ, “Đường Ninh muốn từ đường Xuân Huy qua đường Nam Ninh chỉ có thể qua hai con đường: đường Trung Tâm, và đường Diên Huy. Căn cứ khoảng cách thực tế, và tốc độ bước chân của cô ta, chúng ta có thể phán đoán được chắc chắn là cô ta đi đường nào.”

“Đường Trung Tâm … nhất định là đường Trung Tâm!” Lục Ly khẳng định.

Dĩ nhiên … Nếu đi theo đường Diên Huy mất khoảng hai mươi phút; còn nếu đi rẽ vào đường trung tâm mất không đến năm phút, vậy trong bảy phút đó cô ta đã làm gì? Hơn nữa mọi người đều chú ý trên con đường đó có chi nhánh chính của nhà hàng lẩu. Căn cứ theo suy đoán trước đây, chiếc thùng màu đỏ khả năng được ném lên xe tải từ địa điểm này.

Những thứ này trùng hợp … xem ra không phải ngẫu nhiên.

“Ngay lập tức đến đường trung tâm thăm dò coi có ai nhận ra Đường Ninh hay không!” Khúc Mịch ra lệnh: “Vương Nhân Phủ cậu qua bên viễn thông lấy hết danh sách các cuộc gọi, đặc biệt là cuộc gọi trước khi mất tích của Đường Ninh, nhất định phải tra ra người gọi điện thoại cuối cùng cho cô ta là ai! Kha Mẫn ở lại chờ cha mẹ của Đường Ninh, cố gắng làm tốt công tác động viên an ủi!”

Mọi người không ai bảo ai nhanh chóng phân công nhau hành động, bỗng nhiên trung tâm báo án 120 gọi điện thoại đến, trong một cửa hàng bán quần áo tại đường trung tâm phát hiện một tử thi nữ quái dị!

Lại là đường trung tâm? Quái dị tử thi là có ý gì?

Mạnh Triết lao ra nhảy lên một chiếc xe cảnh sát, vọt đi.
Bình Luận (0)
Comment