Nữ Pháp Y Mau Nhảy Vào Trong Bát

Chương 86

Lãnh Thác từ nhỏ không có bạn bè, mẹ bị trầm cảm nên quanh năm suốt tháng bị tiêm nhiễm vào trong đầu những quan niệm lệch lạc về nhân sinh quan, sinh tử quan. Dưới cái nhìn của hắn, trong bình không phải ngâm thi thể trẻ con mà là sinh mệnh của em gái. Nó biết khóc, biết nói, biết cười, biết chơi cùng hắn.

Tuổi ấu thơ quý giá, tuổi thiếu niên đều trưởng thành trong hoàn cảnh như thế. Hắn chưa bao giờ ý thức được cuộc sống của hắn là sai lầm, dưới sự dẫn đường của mẹ hắn đã đi con đường không có lối thoát.

Mà những người bên cạnh xem ra rất bình thường thì đều không bình thường, bọn họ không để ý đến hắn, dùng ánh mắt kỳ quái ném về phía hắn, bao gồm cả b hắn. Mẹ chết rồi hắn càng thêm cô độc hơn, cho dù là việc giao lưu bất bình thường nhất thì cũng đã không ai còn ai chơi cùng hắn nữa rồi.

Mỗi ngày hắn quay về tâm sự với em gái ngâm trong bình, những khát khao trong nội tâm bị bứ bách, giam cầm. Thế nhưng, hắn tuyệt nhiên chẳng giao lưu với người ngoài, thế giới tinh thần của hắn đầy rẫy dị dạng, máu tanh và bạo lực.

Ba hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, vứt bỏ hắn, cuối cùng đã thúc đẩy ra nhân cách phân liệt. Theo quan sát của Khúc Mịch, khi tâm trạng hắn hài lòng thì rất bình thường, tuy rằng tư duy hắn kỳ quái, nhưng hắn nhận biết được bản thân hắn, bài xích sự tồn tại của một nhân cách khác.

Khi hắn bị kích thích, tinh thần của hắn bắt đầu mất khống chế, tư duy rơi vào hỗn loạn, hắn ý thức được sự tồn tại của Lãnh Noãn, sẽ nói chuyện với nó, tâm sự với nó.

Khi tinh thần mất khống chế đến một mức nhất định, nhân cách của Lãnh Noãn sẽ tiến ra ngoài, chủ động điều khiển tư duy và hành vi của Lãnh Thác.

Đối với những người có nhân cách phân liệt, Khúc Mịch đã có nghiên cứu, vì vậy anh có thể khống chế được nhân cách của Lãnh Thác, bất cứ lúc nào cũng có thể khiến Lãnh Noãn tỉnh lại, cũng có cách làm cho cô ta rơi vào trạng thái ‘ngủ say’.

Nhìn biểu hiện điên cuồng của Lãnh Thác, thật ra vẫn nằm trong lòng bàn tay của Khúc Mịch.

“Anh có thể lựa chọn im lặng, đây là quyền lợi hợp pháp của anh!” Khúc Mịch bình tĩnh lên tiếng, “Thế nhưng, anh can tâm sao?”

Lãnh Thác rơi vào trầm tư, Khúc Mịch cũng không hối thúc, để hắn có thời gian suy nghĩ.

“Phải có phóng viên ở đây tôi mới khai!” Lãnh Thác đưa ra yêu cầu.

Khúc Mịch không do dự đáp ứng, lệnh cho Lục Ly liên lạc.

Ngay lập tức trong đầu Lục Ly nghĩ đến Hoắc Thể Ni, anh ta vội vàng chạy ra ngoài gọi điện thoại. Nhận được điện của Lục Ly, dĩ nhiên Hoắc Thể Ni cảm thấy kỳ lạ, hơn nữa ngữ khí của cô ta có phần khó chịu, cơn giận của cô ta vẫn chưa lắng xuống.

“Đội phó Lục có phải lại có bức ảnh kỳ lạ nào đó bị phát tán, hoài nghi tôi chụp?”

“Thưa ký giả Hoắc, không có chứng cứ nghi ngờ người khác là không đúng, tôi nhận lỗi, cô đại nhân đại lượng bỏ qua, đừng lúc nào cũng ghi nhớ trong lòng!” Phụ nữ đúng thật thù dai, chẳng trách người ta nói tiểu nhân và phụ nữ là khó chơi nhất, “Lần này tôi gọi cho cô là có tin độc quyền rất lớn! Cô dùng tốc độ nhanh nhất đến đội hình sự, nếu không sẽ hối hận.”

Lục Ly vừa cúp điện thoại, Hoắc Thể Ni đã xuất hiện trước mặt anh ta.

Ánh mắt anh ta nghi hoặc nhìn Hoắc Thể Ni, cô ta cười cười: “Tôi nghe nói nghi phạm Lãnh Thác đã bị tóm, nên đã canh giữ trước cửa cảnh sát từ lâu rồi. Cũng không thiếu các phóng viên đang rình rập quanh đây hi vọng moi được chút tin. Bọn họ trông thấy tôi có thể đi vào trong, khả năng đều thèm chảy nước miếng đây!”

“Căn cứ chứng cứ chúng tôi đang nắm được, cơ bản có thể xác định Lãnh Thác chính là sát thủ biến thái liên hoàn! Tuy nhiên chi tiết quá trình gây án còn đang được thẩm vấn, hắn yêu cầu phải có phóng viên hắn mới chịu nói. Tôi nợ cô một lời xin lỗi, nên gọi cho cô!” Lục Ly giải thích.

“Họa hề phúc chi sở ỷ*, cổ nhân đã nói là không sai.” Hoắc Thể Ni hai mắt sáng rỡ, vẻ mặt cực kỳ phấn chấn, “Ý anh nói là tôi có thể tiến vào phòng thẩm vấn tham dự quá trình lấy lời khai của Lãnh Thác?”

*Họa là chỗ dựa của phúc

“Ừm! Mang máy chụp hình chưa? Còn cần cô chụp ảnh.” Vừa nói Lục Ly vừa đưa cô ta đến phòng thẩm vấn.

Tiến vào trong, Hoắc Thể Ni ngay lập tức chú ý đến Lãnh Thác.

Quái gở, kiêu ngạo chính là ấn tượng đầu tiên về hắn.

Lãnh Thác cũng đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, hình như không hài lòng lắm: “Cô là phóng viên?”

Hoắc Thể Ni canh giữ ngoài cổng Cục cảnh sát đã một ngày một đêm làm sao khí sắc tốt cho được? Hơn nữa quanh năm suốt tháng chạy đi lấy tin đã quen những trang phục đơn giản. Đôi giày vải và bộ quần áo bình thường, trên vai đeo balo, tóc buộc đuôi ngựa, còn đeo chiếc mắt kính khiến cô ta càng thêm khó coi.

“Đây là thẻ phóng viên!” Hoặc Thể Ni cảm giác được ánh mắt của hắn, trong lòng cô ta cũng không thoải mái, “Hoắc Thể Ni, phóng viên tạp chí chiều Đại Dương, tôi cũng nhận được tấm ảnh của Đường Ninh và Nghê Giai anh gửi.”

“Tôi không gửi bất cứ thứ gì, tôi nghĩ trí nhớ của cô có vấn đề!” Rồi hắn quay sang hỏi Lục Ly, “Có thể tìm một phóng viên khác không?”

“Thưa anh Lãnh, hành động này của anh là một sỉ nhục rất lớn đối với phóng viên chúng tôi! Huống hồ chi tôi cho rằng phóng viên không phải là một nhà biên kịch, càng không phải là một đạo diễn. Chúng tôi hàng ngày viết nên sự thật, chỉ cần chuyện của anh đặc sắc, tôi nghĩ không cần bất cứ người nào trau chuốt! Trừ phi … Anh Lãnh đây chỉ muốn lấy lòng thiên hạ!” Không đợi Lục Ly đáp lời, cô ta giành nói trước.

Lãnh Thác chau mày: “Cô lấy máy chụp hình và bút ghi âm ra. Nhớ cho kỹ những lời cô vừa nói _ _ _ Nguyên văn những lời tôi tự thuật!”

Hoắc Thể Ni vội vàng kéo balo, ngồi xuống một góc, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của chính mình.

“Được rồi! Anh có thể kể rồi!” Khúc Mịch rót cho hắn một tách trà, lần nói chuyện này có thể khá lâu mới kết thúc, “Nói từ đâu đây? Từ tuổi thơ của anh đi, chúng tôi không ngại làm thính giả.”

“Tuổi thơ của tôi? Chẳng khác biệt gì so với những đứa trẻ khác; hoặc cũng có thể nói, tôi chính là niềm mơ ước của bọn chúng. Mỗi ngày tôi có tài xế riêng đưa đến nhà trẻ, bên người lúc nào cũng có bảo mẫu, quần áo vô số, đồ chơi không thiếu!” Khóe miệng Lãnh Thác nở nụ cười, nụ cười ấy không phải đắc ý mà tràn đầy sự bi thương.

“Tôi không thích chơi với bọn chúng. Tôi chỉ thích nói chuyện về em gái, mẹ tôi luôn nói nó đáng yêu đến mức nào, ngoan ngoãn đến mức nào, xưa nay không bao giờ khóc quấy. Lúc đầu, bọn chúng còn ước ao, nhưng sau đó bọn chúng đột nhiên túm tụm chỉ trích tôi. Bọn chúng kêu tôi nói dối, thật ra tôi không có em gái.

Tôi khóc lóc về nhà hỏi mẹ, tôi vẫn nhớ rõ ngày hôm ấy. Mẹ tôi tát mạnh vào hai bên má, kéo tai tôi lôi xềnh xệch đến một chiếc bình rất lớn, chỉ vào thi thể trẻ con: ‘Đây là em của con, con coi coi mắt nó đẹp thế này, nó đang nhìn con đó!’

Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi, ngay cả khóc cũng không dám. Ba tôi ở bên ngoài xông vào, trông thấy mẹ tôi như vậy liền ôm chầm lấy tôi, rồi la mắng mẹ tôi mấy câu. Đến khi tôi quay trở lại phòng thì thấy mẹ nằm trên vũng máu trên giường, màu máu đỏ tươi đến chói mắt.

Lần ấy mẹ tôi chưa chết, vì phát hiện kịp thời nên cứu được tính mạng. Bác sĩ nói mẹ tôi mắc căn bệnh trầm cảm cực kỳ nghiêm trọng, không được chọc bà ta tức giận, phải năng nói chuyện với bà. Ba tôi không dám nghịch ý bà nữa, luôn chiều bà.

Mẹ không thích tôi đi học, bắt tôi ở nhà bên bà cả ngày. Khi tâm tình bà tốt, bà dạy tôi chữ, dạy hát, dạy vẽ; khi cáu kỉnh bà tự thương tổn chính mình, tôi sợ nhưng chỉ biết khóc lớn gọi mọi người. Dần về sau tôi quen cảnh bà tự ngược, học được cách động viên bà, xử lý những vết thương đơn giản giúp bà.

Mẹ càng ngày càng ỷ lại tôi, không thể rời xa tôi. Mỗi khi lễ tết, bà lấy cho tôi nhiều quần áo rất đẹp, váy đầm đủ màu sắc, tóc giả, cột nơ, còn đi giày da màu phấn hồng. Ngày 1 tháng 5, bà tổ chức sinh nhật cho tôi, còn chụp một đống hình lưu niệm.

Có đôi khi tôi bàng hoàng vì không biết rốt cục mình là ai. Hay giống như bà đã nói, em gái tuy nằm trong bình, nhưng nó biết hết mọi chuyện. Nếu không phải như vậy, tại sao đôi khi tôi còn nghe thấy tiếng của em gái?”

Hoắc Thể Ni cảm giác hơi khó chịu, Lý Dục Phân rõ ràng coi con trai mình là đứa con gái đã chết. Lâu ngày tạo thành sự mơ hồ về giới tính nơi Lãnh Thác, khiến tinh thần hắn lệch lạc. Tuy cô ta không hiểu lắm về phương diện này, nhưng cũng có thể nhận ra được sự khác thường của Lãnh Thác.

“Con người xác thực rất vô tri, những gì chúng ta biết như muối bỏ biển. Đại não con người cũng rất phức tạp, chúng ta thấu hiểu rất ít về nó. Đã có một nghiên cứu chứng minh rằng, có đôi khi cơ thể của người đã chết, nhưng sóng điện não vẫn còn đang hoạt động. Chỉ là nó hoạt động rất yếu, tần suất không thể nào so được với người khỏe mạnh. Nhiều khi còn nghĩ nếu có người có tần sóng điện não bằng với người chết thì chắc chắn sẽ có thể giao lưu.” Ngữ khí Khúc Mịch ôn hoà, tựa như đang tán gẫu với bạn bè.

Lãnh Thác nở nụ cười gằn: “Quả nhiên anh là người có kiến thức! Nói chuyện với anh không phí sức, không cần lo lắng anh nghe không hiểu. Mấy người tự cho là mình thông minh kia thực chất đều là kẻ ngu dốt, nghe tôi nói vậy, e rằng chúng sẽ cười mỉa. Tôi nói với chúng nhiều rồi, nhưng chúng nó nghe không hiểu.”

“Thế nhưng, khi hoạt động sinh lý biến mất, sóng điện não xuất hiện trong khoảng thời gian không dài lắm. Em gái của anh vừa sinh ra đã tử vong, ngâm trong bình formalin. Anh xác định anh vẫn giao lưu với cô bé về mặt tinh thần?” Khúc Mịch lên tiếng hỏi.

“Dĩ nhiên!” Hắn khẽ cau mày, “Nó tuy không thể nói chuyện nhưng vẫn hiểu tôi. Tôi thường kể chuyện cổ tích, hát cho nó nghe. Thường tâm sự với nó những việc xảy ra trong ngày. Chúng tôi giao lưu trên phương diện tinh thần, có những lúc chúng tôi không cần nói ra cũng hiểu được tâm ý của đối phương. Tôi nỗ lực để câu thông sóng điện não của em gái và mẹ, thử mấy lần, cuối cùng cũng thành công. Tuy nhiên, em gái hơi sợ mẹ, nên không thường đáp lời bà ấy. Nó là một cô bé bướng bỉnh, nhí nhảnh.”

“Em gái anh câu thông được với mẹ anh là khi nào?” Khúc Mịch truy hỏi.

Dĩ nhiên, chính là từ lúc ấy Lãnh Thác bắt đầu phân liệt ra một nhân cách thứ hai, hơn nữa có đôi khi bị nhân cách ấy khống chế.

“Khoảng chừng mười tuổi!” Lãnh Thác rất phối hợp trả lời, “Một nhà ba người chúng tôi rất cao hứng. Đáng tiếc, tiệc vui chóng tàn, sức khỏe mẹ ngày càng suy yếu. Cuối cùng, hoạt động thể chất dần dần biến mất, cuối cùng là đình chỉ.”

Nghe thấy hắn dùng từ ‘Hoạt động thể chất’, Khúc Mịch đã đoán được khúc sau hắn nói gì.

Quả nhiên, vì lý do này, hắn nhất định đòi lưu lại thi thể Lý Dục Phân, còn nhanh chóng xử lý để thi thể không phân hủy. Lãnh Văn Hải hết cách, không thể không bận tâm đến sự sống chết của đứa con trai, đành chấp nhận lưu lại thi thể Lý Dục Phân. Phòng trừ trường hợp bị truyền thông phát hiện, ông ta vội vàng cử hành tang lễ, thật ra trong quan tài Lý Dục Phân chỉ có một bộ quần áo.

“Anh cố tình bảo lưu thi thể của mẹ, vì anh tin tưởng mình có thể tiến hành giao lưu tinh thần với bà. Thế nhưng, chuyện này, ngoài anh ra, không có ai tin. Đặc biệt là bà mẹ kế Trương Đình. Khi bà ta phát hiện thi thể dĩ nhiên sẽ rất kích động, yêu cầu phải được xử lý, lại còn muốn báo cảnh sát. Trong cơn kích động, bà ta ngã từ cầu thang, đập đầu xuống đất gây tử vong. Ba anh sợ chuyện xấu vỡ lở ra nên tuyên bố bà ta mắc bệnh cấp tính qua đời, còn sắp xếp cho người nhà bà ta xuất ngoại. Ông ta làm mọi cách bảo vệ anh, nhưng lại khiến cho anh mắc phải sai lầm trí mạng.”

Lãnh Thác gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Ông ta giấu giếm chân tướng không phải để bảo vệ tôi mà là vì sự nghiệp của ông ta. Hơn nữa, tôi không phạm sai lầm gì trí mạng,”

“Vậy Dụ Khả Tâm xảy ra chuyện gì? Em gái anh nói là anh giết bà ta, còn đem thi thể của bà ta băm cho chó ăn!”

“Anh đừng nói bậy. Em gái tôi ngoại trừ mẹ, sẽ không nói chuyện với bất kỳ người nào khác.” Lãnh Thác khinh thường nhìn trừng trừng Khúc Mịch: “Tôi quyết định nói toàn bộ sự thật nên anh đừng dùng cách nói chuyện này với tôi, điều này khiến tôi cảm thấy trí thông minh của anh rất kém!”

Được rồi! Vào lúc này không được chọc giận hắn. Thời điểm hắn tỉnh táo tuy rằng biết mình có thể nói chuyện với em gái nhưng vẫn còn biết sử dụng khoa học để lý giải; nhưng một khi ý thức đã hỗn loạn, nhân cách Lãnh Noãn sẽ chiếm quyền chủ đạo. Khi ấy khẩu cung dĩ nhiên không có chứng cứ thuyết phục.

“Tôi biết ba tôi có đàn bà bên ngoài, đàn ông gặp dịp thì mua vui là điều rất bình thường, chỉ cần không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi. Thế nhưng Dụ Khả Tâm lòng tham không đáy, lén lút sanh ra hai đứa con, còn vọng tưởng thay thế được mẹ tôi. Bà ta đã phạm sai lầm rất lớn, không nên đến trước mặt tôi diễu võ dương oai, còn mắng tôi là biến thái.

Bà ta nói sẽ đem mẹ và em gái tôi ném vào lò hỏa thiêu, để bọn họ biến thành tro bụi. Tôi không cho phép bất cứ ai có thể tổn thương họ, Dụ Khả Tâm chính là một mối họa. Tôi lợi dụng lúc bà ta không chú ý liền ra sức bóp cổ, trông thấy bà ta hai mắt trợn trắng, mặt từ trắng sang đỏ rồi cuối cùng tái nhợt.

Là thi thể mà còn xấu xí như vậy, lại còn cố gắng khuyên răn tôi. Tôi không muốn phí lời với bà ta nên giết bà ta chết. Tôi phân thây rồi ném ra sân cho chó ăn. Nhìn bà ta bị chó ăn hết, rốt cục bên tai tôi chẳng còn tiếng ồn ào lúc ấy tôi mới hoàn toàn yên tâm.

Bà ta chết rồi còn không chịu yên, để ba tôi nói ra nói vào. Ba ghét bỏ ba mẹ con chúng tôi ra mặt, mang theo con cái của ông ta di dân. Vậy cũng tốt, mẹ con chúng tôi ba người không cần phải kiêng dè tâm tình của ai nữa. Chúng tôi có thể sống hạnh phúc bên nhau, vĩnh viễn không xa rời!”

Quá điên cuồng! Hoắc Thể Ni nghe đến cảnh hắn phân thây Dụ Khả Tâm, lại còn ném cho chó ăn, cô ta không nhịn được buồn nôn.
Bình Luận (0)
Comment