Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 13

Trong căn phòng chật chội với đầy cuộn băng dính trói chặt một thi thể nữ đã bị rút cạn máu……….Màn trình diễn lặp lại một lần nữa, như thể đang mạnh mẽ vả thẳng mặt của tất cả mọi người ở đây.

Lục Á Minh siết chặt tay đấm một phát, “Đây là lần thứ tư rồi! Tần suất gây án của hung thủ ngày càng cao, cũng ngày càng trở nên càn rỡ hơn nữa, đây chẳng phải là đang xem thường cảnh sát chúng ta bất tài sao.”

Ánh mắt của Tô Nhiên Nhiên dừng lại trên cổ của thi thể, “Nhưng lần này thì khác.”

Lục Á Minh nhìn theo ánh mắt của cô, phát hiện trên cổ người chết lần này thế nhưng lưu lại rất nhiều lỗ kim. Khác hoàn toàn so với những vụ án sạch sẽ lúc trước, hiện trường lần này cực kỳ lộn xộn, khắp nơi là mảnh vỡ và đồ dùng bị đổ ngã, thoạt nhìn giống như trước khi chết thì nạn nhân đã từng phản kháng rất dữ dội. Mấu chốt chính là, trên quần áo của nạn nhân lúc này thậm chí băng dán xung quanh □□ cũng xuất hiện vết máu bắn tung toé.

Cách một lớp găng tay nhựa, Tô Nhiên Nhiên chạm vào những lỗ kim lộn xộn trên cổ nạn nhân, cô nheo mắt lại, gần như có thể nhìn thấy hung thủ dữ tợn trừng mắt, không ngừng dùng kim tiêm trong tay mà đâm vào động mạch chủ làm máu tươi bắ ra, thậm chí còn bắn lên mặt và tay của hắn, điều này làm hắn ta cực kỳ chán ghét và sợ hãi nhưng lại không có cách nào khống chế được bản thân……

Cô thở hắt ra, nói: “Hắn ta đã bị kích thích, trạng thái tinh thần của hung thủ đang không ngừng chuyển biến xấu đi, hắn ta đã không thể giữ bình tĩnh được nữa rồi.”

Lục Á Minh cau mày, gật đầu nói: “Không sai, nhưng điều này còn phiền phức hơn nữa, loại người này mà đã bị kích thích thì sẽ chỉ càng gây án điên cuồng hơn thôi, việc điều tra bên bệnh viện cộng đồng của bên tổ B còn cần thời gian, có lẽ rất nhanh sẽ có thêm một vụ án nữa đang chờ chúng ta!”

Tô Nhiên Nhiên ngước mắt nhìn ông, trong ánh mắt mang theo vài phần kiên định: “Nếu hắn ta mất đi bình tĩnh thì khó tránh khỏi sẽ để lại chứng cứ do sơ sẩy, cho nên hiện trường lần này cực kỳ quan trọng. Lục đội, chúng ta có thể bắt được hắn ta trước khi hắn ta tiếp tục gây án!”

Lục Á Minh bị sự quyết tâm tin chắc trong giọng nói của cô cảm nhiễm, cũng sinh ra niềm tin mãnh liệt: “Được! Lần này nhất định phải bắt được hắn ta, tuyệt đối không để cho hắn ta có cơ hội giết thêm một người nào nữa!”

Tô Nhiên Nhiên cực kỳ cẩn thận thu thập tất cả mẫu máu tại hiện trờng, bao gồm mọi vết máu nhỏ dính chết quần áo của nạn nhân và băng dính, đánh dấu số thứ tự bên ngoài làm dấu rồi mang về phòng kiểm nghiệm, phát hiện sau đó thật sự làm mọi người phấn chấn.

Một mẫu máu trong đó ngoại trừ DNA của nạn nhân còn phát hiện ra một DNA nam, có khả năng của hung thủ trong lúc hoảng loạn đã tự đâm mình lúc cầm kim tiêm, tuy rằng vẫn chưa phát hiện được bất kỳ mẫu phù hợp nào sau khi đối chiếu với cơ sở dữ liệu DNA hiện có, nhưng đây vẫn là sự tiến triển có tính đột phát nhất trong vụ án này.

Trong phòng họp của Cục cảnh sát Thành phố, các thành viên của Tổ Chuyển Án đã nhiều ngày bận rộn nên ai nấy đều cực kỳ mệt mỏi nhưng tinh thần lại vì có được chứng cứ mang tính mấu chốt này mà phấn khởi.

Lục Á Minh nhận lấy phần báo cáo Tô Nhiên Nhiên vừa đưa qua, biểu cảm vui vẻ: “Cái gì? Cháu nói băng dán hắn ta dùng lần này đều không giống như ba lần trước sao?”

Tô Nhiên Nhiên gật đầu, nói: “Cháu đã so sánh cẩn thận rồi, chất liệu và hình dạng của băng dán có hơi khác nhau, chắc là do khác nhãn hiệu ạ.”

Lục Á Minh hào hứng đặt phần báo cáo lên bàn, chuyển hướng sang tổ viên của mình, hỏi: “Mọi người có biết điều này có nghĩa là gì không?”

Mọi người trầm mặc một lúc, sau lại có người đứng lên nói: “Nó cho thấy hung thủ đã phát hiện chúng ta đang tìm hắn, nên muốn cố ý che dấu thân phận của mình.”

“Không sai!” Lục Á Minh chỉ cảm thấy mây đen che phủ bao nhiêu ngày nay cuối cùng cũng lộ ra chút tia sáng, “Thậm chí có khả năng hắn ta đã bị đồng nghiệp của chúng ta hỏi thăm qua, có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến hắn ta mất đi bình tĩnh. Cuối cùng vụ án gần nhất xảy ra vào sáng sớm hôm nay, vừa lúc sau khi chúng ta bắt đầu điều tra về các bệnh viện cộng đồng, điều đó cho thấy phương hướng điều tra của chúng ta là chính xác. Mọi người nhanh chóng giúp tổ B đi sàng lọc lại tất cả đối tượng đã được điều tra trước đó một lần nữa, thử xem có tìm được nghi phạm phù hợp với DNA này không.”

Lục Á Minh ban đầu nghĩ rằng dựa vào dựa vào bằng chứng và hướng điều tra trong tay thì giải quyết vụ án chỉ là vấn đề thời gian. Nhưng sau khi xem xét lại những đối tượng bị điều tra trước đó cũng không tìm được nghi phạm có mẫu DNA phù hợp. May nhờ có Phương Khải nhắc nhở nên ông có rất nhiều nhân viên y tế ở bệnh viện cơ sở cộng đồng sẽ chuyển giao giúp đỡ lẫn nhau, nên tin tức cảnh sát đang điều tra về tên sát thủ liên hoàn này rất dễ dàng lan truyền trong hệ thống nội bộ. Nếu vậy, hung thủ có lẽ không ở trong những bệnh viện đã từng bị điều tra mà là bởi vì dắp bị điều tra ra cho nên cảm thấy thấp thỏm lo âu.

Buổi tối cùng ngày, một hộ lý 35 tuổi tên Trần Dịch mới vừa hoàn thành xong công việc của mình, vừa đi ra phòng bệnh thì thoáng nhìn thấy mấy cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện ở sảnh bệnh viện đang cầm quyển sổ chứng cứ theo quy tắc dò hỏi y tá trưởng cái gì đó. Trong lòng hắn ta hoảng hốt, tạm thời tóm lấy một người đồng nghiệp thay ca rồi vội vàng chạy đến tủ quần áo của mình, chuẩn bị thay đồ rồi nhanh chóng rời đi.

Có lẽ do có tật giật mình nên ngược lại càng dễ dàng bỏ sót lại dấu vết, hắn ta vừa đi đường vòng hướng ngược lại bên đại sảnh, vừa cảnh giác quay đầu lén nhìn, ai ngờ gặp được một cảnh sát đi tới từ phía đối diện làm linh hồn bé nhỏ của hắn ta bị doạ rớt một nửa, hắn ta bèn vội vàng cúi đầu bước nhanh về phía trước, người cảnh sát kia kỳ quái liếc nhìn hắn ta một cái, càng nhìn càng thấy khả nghi.

Hắn ta lo lắng đề phòng đi đến bên cạnh tủ quần áo, vừa mở tủ ra thì nghe thấy tiếng bước chân cảnh sát cách đó không xa truyền đến làm hắn ta hoảng loạn không kịp thay quần áo mà nhanh chân chuẩn bị chạy ra bên ngoài, ai dè mới chạy được vài bước thì đã bị khống chế chặt chẽ, một người cảnh sát hình sự khác đẩy cánh cửa tủ quần áo hắn ta vừa một nửa ra, liếc mắt nhìn thấy những thứ hắn ta chưa kịp lấy đi như quần áo, kim tiêm y tế cùng với một cuộn băng dính còn chưa mở………

Trong phòng thẩm vấn, Trần Dịch nhìn hình chụp bốn thi thể với tình trạng chết giống hệt nhau trước mắt, ánh mắt đăm đăm, sợ tới mức run lẩy bẩy.

Tiếu Đống và Lạc An Kỳ ngồi ở đối diện phòng thẩm vấn, dùng ánh mắt mười phần áp bức trừng mắt nhìn hắn ta: “Nói! Anh giết chết họ thế nào?”

“Tôi vốn không biết mấy người đang nói gì! Tôi không có giết người mà!” Vẻ mặt Trần Dịch bất lực, vò tóc như một con thú bị vây hãm.

Tiếu Đống cười lạnh, ngón tay gõ trên mặt bàn: “Không có? Vậy anh nhìn thấy cảnh sát thì khẩn trương làm gì, anh chạy làm cái gì!”

Trần Dịch gần như muốn vùi đầu xuống dưới gầm bàn, ngập ngừng nói: “Tôi tưởng………..Là việc tôi lén lút sờ mó thi thể bị cảnh sát phát hiện, cảnh sát à, tôi thật sự không biết vụ án giết người nào cả!”

Lạc An Kỳ nhíu mày, vỗ bàn nói: “Anh nghiêm túc cho tao, bớt nói lảng sang chuyện khác đi. Anh nói anh không biết, vậy anh giải thích về kim tiêm và băng dính trong ngăn tủ anh thế nào!”

Trần Dịch ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt: “Đó không phải là đồ của tôi, trước giờ tôi chưa từng thấy qua!”

“Còn nguỵ biện hả, đồ để ở trong ngăn tủ của anh mà anh bảo chưa thấy qua hả?”

“Quên đi, chờ kết quả đối chiếu DNA có thì anh khỏi còn nguỵ biện nữa!”

Lục Á Minh đứng ở tấm kính bên kia, lẳng lặng nhìn người đàn ông trung niên đáng khinh trước mắt này, không biết vì sao mà ông cứ cảm thấy người này cũng không phù hớp lắm với hình tượng hung thủ trong đầu. Đã trải qua biết bao vụ án, thân là cảnh sát hình sự thì ít nhiều cũng sẽ sinh ra một số trực giác, nhưng lại không thể kết tội nghi phạm dựa vào trực giác mà tất cả phải phụ thuộc vào lời nói của bằng chứng.

May mắn chứng cứ rất nhanh được đưa tới, Tô Nhiên Nhiên thở hổn hển, gần như chạy một đường đến đây, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ kích động: “Có kết quả rồi, DNA của Trần Dịch trùng khớp với DNA trong vết máu tìm thấy ở hiện trường.”

Cùng lúc đó, Trần Dịch trong phòng thẩm vấn đã sắp khóc, hét lớn: “Anh cảnh sát, tôi thật sự không có giết người mà! Là có người nói với tôi, việc tôi dâm loạn với thi thể đã bị cảnh sát phát biệt, rồi sẽ bị phán trọng tội gì đó, tôi không hiểu cái gì cả, thấy mấy người tới thì không sợ sao được chứ?”

Tô Nhiên Nhiên đột nhiên quay đầu, nghi hoặc hỏi: “Hắn ta nói là sự thật sao?”

Lục Á Minh gật đầu nói: “Không sau, trước khi mọi người đưa hắn đến thì đã hỏi chuyện với đồng nghiệp của hắn, tên này tiếng xấu khắp nơi, ngày thường không thích nói chuyện nhưng lại lén giấu rất nhiều tạp chí khiêu dâm, lúc trước còn từng từng bị khiếu nại dâm loạn thi thể, bệnh viện đang điều tra, có kết quả thì cũng sa thải hắn ta.”

Tô Nhiên Nhiên lập tức có hơi mờ mịt: “Hắn ta hoàn toàn không phù hợp với hung thủ của vụ án liên hoàn 317.”

Lục Á Minh thở dài: “Trước khi cháu tới thì chú vẫn luôn nghi ngờ, dựa theo hồ sơ ghi chép về tên hung thủ thì hắn ta bọc □□ của người chết lại, cho thấy hắn ta có thái độ kháng cự mãnh liệt đối với tình dục, nhưng Trần Dịch lại là một tên cuồng dâm. Còn với thói quen ở sạch thì tên này cũng không phù hợp lắm, nhưng ghi chép tâm lý dù sao cũng chỉ là phụ thôi, cần phải xếp sau chứng cứ, hơn nữa loại trừ hai điểm này thì Trần Dịch gần như đều phù hợp, có điều kiện gây án và hiềm nghi lớn nhất.”

Tô Nhiên Nhiên lại như không nghe thấy lời của ông ấy, cúi đầu suy nghĩ trong chốc láy rồi nhanh chân đi vào phòng thẩm vấn, Lục Á Minh cảm thấy kỳ quái nhưng cũng đi theo, chỉ thấy cô nắm cằm của Trần Dịch, rống lên: “Đừng nhúc nhích!”

Trần Dịch bị cô doạ choáng váng, cũng cứng cổ lại để mặc cô đùa nghịch, Tô Nhiên Nhiên cẩn thận kiểm tra hồi lâu, rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Á Minh, nói: “Trên mặt và trên cổ hắn ta đều không có bất kỳ vết trầy xước nào!”

Ở vụ án thứ hai, mười ngón tay của nạn nhân bị chặt đứt, dựa theo suy đoán thì nạn nhân lúc giãy giụa đã làm hung thủ bị thương, nên hung thủ sợ trên móng tay của nạn nhân có DNA sẽ bị phát hiện nên mới có thể làm vậy.

Lục Á Minh lúc ấy cũng hiểu đây là điểm đáng ngờ lớn nhất, lập tức có hơi nôn nóng: “Nhưng kết quả DNA lại phù hợp, việc này phải giải thích thế nào đây?”

Tô Nhiên Nhiên chậm rãi buông Trần Dịch ra, lẩm bẩm nói: “Có lẽ máu tại hiện trường không phải của hung thủ! Mà hắn ta cố tình để chúng ta phát hiện!”

Bình Luận (0)
Comment