Editor: Song NgưTần Duyệt gác tay trên chỗ tựa lưng của sô pha, rồi cười lưu manh nói: “Này, dì nói cũng khó nghe quá đấy.”
Ngữ điệu của anh cứ như không để ý chút nào mà vẫn trêu chọc, nhưng Phương Lan lại có thể nhìn thấy nhiệt độ trong mắt anh lạnh hẳn xuống, có thể nhìn ra anh đang tức giận.
Bà quay lại ngồi xuống trên sô pha, uống một hớp nước rồi nói tiếp: “Đúng vậy, cháu đích thật rất đẹp trai, trong nhà cũng rất có tiền nhưng chắc cháu cũng hiểu được, những thứ đó không là gì với Nhiên Nhiên cả.”
Tần Duyệt quay đầu đi, trong mắt hiện lên một tia giận dữ, Phương Lan tiếp tục nói: “Cháu là người thông minh nên chắc hiểu ý của dì. Tính cách của Nhiên Nhiên rất đặc biệt, con bé không thể đi ra thế giới của nó, chỉ có ở đó con bé mới có thể làm những chuyện mình am hiểu mà tỏa sáng rực rỡ. Cho nên nó cần có một người hiểu được nó đang làm gì mà cùng đồng hành với nó. Mà trong thế giới cháu quen thuộc thì Nhiên Nhiên chỉ là một cô gái vừa bình thường vừa chất phác, có lẽ bây giờ cháu sẽ động tâm khi thấy sự khác biệt của con bé, nhưng có một ngày hai đứa không chịu đựng được sự khác nhau này nữa thì sẽ muốn đối phương vì mình mà thay đổi. Nhưng dì không muốn Nhiên Nhiên bởi vì cháu mà mất đi sự rực rỡ của nó.”
“Vì sao cô ấy phải vì cháu mà mất đi sự rực rỡ chứ.” Cuối cùng Tần Duyệt cũng quay đầu lại, cười như không cười nhìn bà đăm đăm.
Cơ thể anh hơi nhoài về trước, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết, “Con người của cháu thật ra rất đơn giản, nếu cháu thích cô ấy thì thế giới của cô ấy cũng là thế giới của chúng cháu, cô ấy muốn bay thì cháu sẽ làm đôi cánh, nếu cô ấy muốn toả sáng thì cháu sẽ chiếu sáng cho cô ấy, nếu vì ở bên nhau mà cô ấy phải đánh mất giá trị của mình thì cháu có tư cách gì mà nói thích cô ấy chứ.”
Phương Lan ngơ ngẩn, trăm ngàn lần bà cũng không nghĩ tới chàng công tử trước giờ luôn kiêu ngạo lại có thể nói như thế, nên bà chần chờ một lát lại hỏi tiếp: “Nhưng cháu thật sự cam tâm sao?”
Ngón tay của Tần Duyệt tuỳ ý đan vào nhau rồi lười biếng nói: “Có gì mà không cam tâm chứ ạ, cho dù cô ấy có trở nên thế nào miễn cô ấy là của cháu là được.”
Cổ họng của Phương Lan như mắc nghẹn, đột nhiên bà ấy nhớ đến điều gì đó, nếu lúc trước bà ấy và Tô Lâm Đình có thể có dũng khí như vậy thì có phải nhiều thứ sẽ khác đi không.
Bà điều chỉnh cảm xúc của bản thân, bà rất hài lòng với đáp án này nên mới quyết định nói ra ý đồ đến của mình, “Rất tốt, vậy dì hỏi cháu lại lần nữa, cháu có tự kiếm tiền được không, nếu rời khỏi gia đình thì làm sao cháu đảm bảo được cuộc sống của mình? Nếu Nhiên Nhiên cần tài chính thì cháu giúp con bé thế nào?”
Lần này thì Tần Duyệt bị hỏi đến cứng người, trước giờ chưa bao giờ anh nghĩ tới chuyện tự mình kiếm tiền, nhưng từ sau lần bị cô nghi ngờ thì anh cũng bắt đầu có suy nghĩ nghiêm túc muốn đi làm một vài việc, ít nhất là để cô biết bản thân anh không phải là người vô dụng.
Phương Lan thấy anh ngập ngừng thì như đã biết trước mà cười, lại lấy một bản hợp đồng trong túi xách ra rồi đưa qua nói: “Đây là chương trình tuyển chọn tài năng âm nhạc sắp được phát sóng, đội hình cực kỳ lớn mạnh, đề tài cũng được xem là hot, bây giờ đang tìm thí sinh mới có tiềm năng tham gia, giải nhất sẽ nhận được 50 vạn tiền thưởng lận. Dì muốn cháu tham dự thay mặt công ty, nếu có thể nhận thưởng thì tụi dì có thể tiếp tục giúp cháu ra mắt.”
Tần Duyệt cũng không liếc mắt nhìn bản hợp đồng một cái mà chỉ nhoẻn miệng cười nói: “Dì có tin nếu cháu ký bản hợp đồng này đi tham gia cái cuộc thi gì đó thì bố cháu lập tức thu mua luôn công ty của dì luôn, đổi nó thành công ty thương mại gì đó thuộc sở hữu của Tần thị không.”
Mặt của Phương Lan đen thui, lại hừ nhẹ một tiếng nói: “May là lúc trước dì không chọn Tần Nam Tùng, có tiền thì sao chứ, chính là một người biến thái cuồng kiểm soát.”
Tần Duyệt ra vẻ tán đồng mà phụ hoạ: “Đúng vậy ạ, nếu mà dì gả cho ông ấy thì nhất định ông ấy sẽ nhốt gì trong nhà làm bà nội trợ, cửa lớn không ra được mà cửa sau cũng bước không qua.
Phương Lan nhíu mày rùng mình một cái, hai người vừa rồi còn giương cung bạt kiếm mà bây giờ lại đạt được sự nhất trí ở đề tài lên án Tần Nam Tùng.
Cuối cùng, tuy Phương Lan không ký hợp đồng thành công nhưng bà lại có được đáp án làm mình yên tâm ở vấn đề mà bà lo lắng nhất, vì thế rất hài lòng chào tạm biệt, trước khi đi còn nói với Tần Duyệt: “Con người của Nhiên Nhiên kỳ thật căn bản không thông suốt, dì cũng không biết có một ngày nó hiểu được hay không, cho nên có lẽ cháu sẽ rất vất vả đấy.”
Tần Duyệt mím môi không trả lời.
Tiễn Phương Lan đi xong thì anh đến ban công châm điếu thuốc, rồi nghiêng người dựa vào lan can, ánh mắt chuyển động trong làn khói trắng, qua một hồi lâu thì anh mới cúi đầu cười, lẩm bẩm nói: “Thì ra……..Là thích sao?”
Vài ngày sau, cuộc thi âm nhạc được mọi người chú ý “Âm thanh của thiên nhiên” cuối cùng cũng bước vào trận chung kết.
Bất luận là truyền thông hay là người xem thì đều kỳ vọng cao vào trận chung kết này, cũng chiếm đầy hotsearch trên Weibo. Điều này không chỉ vì sự nổi tiếng của chương trình mà còn là vì sự kiện ma ám nổi danh lần trước, thậm chí có người ở trên mạng đánh cược xem cuối cùng hồn ma của Viên Nghiệp có trở về sân khấu hay không.
Hôm phát sóng trực tiếp thì với vai trò là thí sinh tạo đề tài và có mức độ nổi tiếng cao nhất nên Chung Nhất Minh được đội ngũ chương trình xếp biểu diễn cuối cùng.
6 giờ tối, buổi phát sóng trực tiếp đã bắt đầu đếm ngược. Bức màn lớn trên sân khấu cũng đã được mở ra, ánh đèn vào vị trí, trong hậu trường thì vừa có vẻ khẩn trương và hỗn loạn, nhân viên công tác cứ ra ra vào vào bận rộn, còn các thí sinh thì ở trong phòng nghỉ luyện tập lần cuối.
Trong phòng nghỉ của Chung Nhất Minh, Phương Lan sa sầm mặt mày, khoanh tay lớn tiếng hỏi: “Những người khác đâu rồi?”
Trợ lý và người đại diện của Chung Nhất Minh cũng đầy vẻ nôn nóng, nhưng không biết nên làm gì bây giờ mới tốt, cô trợ lý nhỏ khóc nức nở nói: “Lúc nãy anh ấy nói muốn đi vệ sinh, ai ngờ lâu như vậy còn chưa trở về nữa, tụi em cũng không biết anh ấy đi đâu nữa.”
Phương Lan nhìn đồng hồ, gấp đến nỗi hét lớn: “Còn không đi tìm cho tôi!”
Tuy rằng bà cực kỳ khinh thường thủ đoạn lợi dụng người chết mà lăng xê của Chung Nhất Minh nhưng lần này cậu ta đại diện cho công ty Nghiên Nguyệt dự thi, bây giờ tất cả ánh mắt đều tập trung vào trận chung kết này, nếu mà để lộ thì tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới danh dự của công ty.
Bà sốt ruột đè huyệt Thái dương, chỉ đành mong không có gì xảy ra, lúc xoay người lại thì thấy một bóng dáng quen thuộc vụt qua cửa.
Bà nhíu mày, lập tức đuổi theo, nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”
Người nọ chính là Chu Lung, người từng tranh chấp với Chung Nhất Mình vì chuyện tư cách dự thi, anh ta xoay người tay bỏ vào trung túi quần, thoải mái nói: “Tôi tới giúp đỡ nghệ sĩ cùng công ty, không được sao?”
Phương Lan cứ cảm thấy có gì đó không thích hợp, vì thế nhìn chằm chằm anh ta cảnh cáo: “Tốt nhất cậu đừng làm trò quỷ gì đấy!”
Chu Lung nở nụ cười: “Xem Phương tổng nói kìa, sao tôi có thể làm trò quỷ gì chứ? Tôi còn có thể giết cậu ta được sao.”
Phương Lan cực kỳ không thích anh ta dùng chuyện này mà nói giỡn, vì thế giận dữ trừng mắt nhìn, còn Chu Lung thì cười rời đi, anh ta cũng không muốn đứng bên ngoài lâu quá lại thu hút sự chú ý của truyền thông.
Phương Lan cứ thấy tinh thần không yên, lại không biết nỗi bất an đến từ đâu, bà quay lại phòng nghỉ rồi đi qua đi lại, cuối cùng nghe được tiếng ồn ào, lúc ngẩng đầu lên thì thấy cô trợ lý nhỏ dẫn Chung Nhất Minh chạy tới bên này.
Sắc mặt của cậu ta cực kỳ kém, vừa đi vừa vuốt cổ, tóc có hơi lộn xộn, thoạt nhìn có vài phần chật vật.
Phương Lan vội vàng đi đến trước mặt cậu ta chất vấn: “Cậu đi đâu thế! Phát sóng trực tiếp sắp bắt đầu rồi đấy, còn không mau chuẩn bị đi.”
Chung Nhất Minh nhìn bà một cái, ánh mắt rất kỳ lạ, cũng không trả lời mà hỏi lại: “Vừa rồi chị ở chỗ nào?”
Phương Lan bị cậu ta chọc tức đến bật cười: “Tôi ở đâu? Cả đám chúng tôi đều ở đây tìm cậu mà cậu còn không biết xấu hổ hỏi tôi ở đâu nữa.”
Chung Nhất Minh hừ lạnh một tiếng rồi ngẩng đầu đi qua người bà, sau đó thì đóng cửa phòng nghỉ ‘rầm’ một cái. Lúc trở ra thì đã mặc vào trang phục biểu diễn lộng lẫy rồi.
Chương trình diễn ra suôn sẻ, sau khi tất cả ca sĩ biểu diễn xong thì đúng lúc này ánh đèn tối sầm lại, sau đó là tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, Chung Nhất Minh dưới hiệu ứng âm thanh và ánh đèn bước lên sân khấu.
Đúng như dự đoán, cậu ta bày chiếc trống Jazz kia trên sân khấu, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh và cầm lấy micro trước mặt, tiếp theo thì nhẹ nhàng nhắm mắt lại và hát lên bài hát nổi tiếng nhất của nhóm TOP S.
Tuy giọng nói của cậu ta không được xem là tốt, kỹ xảo cũng khôgn đủ nhưng tình cảm lại cực kỳ chan chứa, mang theo nổi bi thương nhàn nhạt làm nhiều người hâm mộ đều rớt nước mắt.
Hát xong một bài nhưng nhạc vẫn chưa dừng lại mà chầm chậm tấu lên phía sau cậu ta.
Chung Nhất Minh mở mắt ra, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trống Jazz bên cạnh kia, trong ánh mắt có sự quyến luyến cũng như chờ đợi……..
Lúc này, một tiếng hét lên từ phía khán giả, tất cả mọi người đều thấy làn khói trắng từ từ dâng lên sau lưng cậu ta, sau đó, trong làn khói trắng đó như hiện lên một cái bóng đen, giống như đang tiến về vị trí của trống Jazz……..
Cả hội trường bỗng xôn xao lên, có người sợ hãi thét chói tai mà cũng có người hưng phấn không thôi, nhưng tất cả mọi người đều không thể dời mắt mà tập trung lên sân khấu.
Đạo diễn ở hiện trường kích động không thôi, đây chính là hình ảnh mà ông ta đã tha thiết mơ ước, vì thế ông ta lập tức sai người quay phim đưa ống kính lại gần hơn nữa, cần phải ghi lại hoàn toàn thời khắc này.
Chung Nhất Minh giả vờ như không thể tin nhìn vào bóng đen kia, sau đó bật khóc nghẹn ngào nói: “A Nghiệp, là cậu sao? Cậu tới cùng tôi sao!”
Lúc này, micro trong tay cậu ta đột nhiên vang lên vài tiếng tạp âm, sau đó có một âm thanh kỳ lạ từ trong đó truyền ra: “Đúng vậy, tôi tới tìm cậu, tìm cậu đòi mạng! Là cậu…….Là cậu giết tôi!”
Sắc mặt của Chung Nhất Minh thay đổi, sau đó sợ hãi mà hất micro xuống đất, rồi xoay người chạy xuống sân khấu.
Nhưng cậu ta vừa mới chạy được vài bước thì cả người đột nhiên lên cơn co giật, biểu cảm vặn vẹp mà ngã quỵ xuống, vừa lúc chạm trúng cái trống Jazz bên cạnh kia.
Sau đó, dưới cái nhìn của mọi người mà mở to đôi mắt, sau đó lại dùng chính đôi tay của mình mà tự bóp cổ, hai chân liên tục đá lên đá xuống, cuối cùng dần dần không còn cử động.
Nhân viên công tác lúc này mới hoàn hồn lại từ sự khiếp sợ, vội vàng chạy lên sân khấu xem thử thì thấy Chung Nhất Minh cứng đờ nằm trên mặt đất, mấy người nhìn nhau, có một người to gan duỗi tay kiểm tra hơi thở của cậu ta, sau đó sợ hãi hét lớn: “Cậu ta chết rồi! Cậu ta chết rồi!”
Khán giả tại hiện trường gần như bị doạ sợ, rất nhiều khán giả nữ sợ tới nỗi khóc nấc lên mọi người hét chói tai mà bỏ chạy ra khỏi phòng phát sóng trực tiếp, vừa chạy vừa lớn tiếng kêu: “Giết người! Ma quỷ giết người rồi!”