Nữ Pháp Y Thân Ái

Chương 43

Trong văn phòng Tổng giám đốc, trên bàn làm việc to rộng đặt ba tấm hình, người đàn ông trên hình chụp đều có dáng vẻ hơn hẳn người thường, giữa hai hàng lông mày lộ vẻ chững chạc.

Ánh mắt của Tần Mộ liếc nhìn từng tấm hình, ngón tay nhẹ nhàng ngõ lên mặt bàn: “Ý của em là, người tình bí mật của Chu Mộ Hàm là một trong số bọn họ?”

Tần Duyệt kẹp điếu thuốc, gật đầu nói: “Cùng ngày Chu Mộ Hàm mất tích thì cô ấy có lên xe một người trong số đó. Vì thế người đó là người bị nghi ngờ nhiều nhất.”

Tần Mộ nhíu mày, hỏi: “Sao em xác định được mà một trong những người này?”

Tần Duyệt cười, nhả ra một vòng khói và nói: “Tuy Chu Mộ Hàm hết sức che giấu quan hệ của bọn họ, nhưng dù sao cũng ở trong cùng một toà nhà, mà văn phòng lại là nơi ít có khả năng che giấu bí mật nhất, nên ít nhiều gì cũng để lộ ra sơ hở. Những người này đều là người tiếp xúc thường xuyên nhất trước khi Chu Mộ Hàm mất tích, lại vừa lúc phù hợp với đặc điểm nữa, còn rốt cuộc là người nào thì anh tìm bọn họ tới hỏi một tí thì sẽ rõ ràng hơn.”

Tần Mộ suy nghĩ rồi gọi điện thoại cho bí thư kêu lần lượt ba người này lên.

Người thứ nhất bước vào là Giám đốc bộ phận Marketing Phương Tinh, anh ta là cấp trên trực tiếp của Chu Mộ Hàm, tính tình hiền lành, đối với ai cũng đều vui vẻ tươi cười, cho dù là trên công việc cũng rất hiếm khi tức giận. Lúc ông ta nghe Tần Mộ hỏi về chuyện của Chu Mộ Hàm thì vẫn cười nói: “Tiểu Chu sao, là một người bán hàng rất giỏi, vừa xinh đẹp lại vừa chăm chỉ, nhưng còn về cuộc sống riêng tư thế nào thì tôi thật sự không chú ý lắm, chỉ biết ngày thường có rất nhiều người theo đuổi cô ấy. Nhưng mấy ngày nay không thấy cô ấy đi làm, cũng không thấy xin nghỉ gì cả, không biết có phải có chuyện gì hay không nữa.”

Người thứ hai là Tổng giám đốc bộ phận Tài vụ Lục Nham, là người cực kỳ đào hoa, nghe nói đều không rõ ràng với rất nhiều đồng nghiệp nữ trong công ty, anh ta vừa nghe thấy tên của Chu Mộ Hàm thì ánh mắt loé lên, lại như không thèm để ý mà nói: “Tôi biết cô ấy, nhưng chẳng thân mấy, lúc tới hoàn lại ngân sách chi tiêu thì có nói vài câu.”

Tần Duyệt thưởng thức chiếc bật lửa trên tay, cười nói: “Tôi không biết nhiều về hoạt động của công ty, nhưng thì ra Tổng giám đốc Lục còn quản lý cả việc hoàn lại ngân sách chi tiêu nữa sao. Nhưng mà tôi nghe nói cô ấy còn ở trong văn phòng anh tận 20 phút lận đấy.”

Biểu cảm của Lục Nham cứng ngắc, anh ta cúi đầu sờ mũi và nói: “Có đôi khi cô ấy sẽ đến bộ phận xin chi phí cần dùng, sau đó thì nói dăm ba câu, mà thật sự tôi không thân với cô ấy lắm, tôi không thích loại người luôn treo trên người bộ dáng thuần khiết ngây thơ, trưng lên cho ai xem không biết.”

Tần Duyệt nhìn anh ta thêm vài lần, cũng không hỏi gì nữa mà chỉ chờ Tần Mộ hỏi xong rồi để anh ta rời đi.

Người thứ ba là Tổng giám đốc bộ phận Thiết kế Phó Văn Hạo, anh ta là người lớn tuổi nhất trong ba người, ngày thường hiếm khi cười nói, nhìn có vẻ đứng đắn nghiêm túc; lúc này anh ta cực kỳ bình tĩnh nói: “Đúng vậy, quan hệ của tôi và cô ấy không tệ, bởi vì cô ấy nói muốn đi nước Anh để học tập thêm, vừa lúc tôi cũng ở đó mấy năm cho nên tôi đã cho cô ấy rất nhiều lời khuyên. Ngoại trừ chuyện này ra thì không còn quan hệ nào khác nữa.”

Tần Duyệt và Tần Mộ vừa nghe hai chữ nước Anh thì rất ăn ý mà liếc nhìn nhau một cái, cũng không hỏi tiếp nữa.

Sau khi ba người rời đi thì Tần Duyệt nhìn Tần Mộ như đang suy tư gì, hỏi: “Anh nghi ngờ ai nhất?”

Tần Mộ hoàn hồn, nói: “Nếu là người tình bí mật của Chu Mộ Hàm thì anh cảm thấy Lục Nham và Phó Văn Hạo đều có khả năng. Lý do thoái thác của Lục Nham che che giấu giấu, có vẻ rất khả nghi. Còn Phó Văn Hạo thì lại quá bình tĩnh, nói chuyện gần như không hề có tí kẽ hở nào cả, mầy ngày rồi Chu Mộ Hàm không đi làm mà anh ta cũng chẳng có vẻ hiếu kỳ gì lắm.”

Tần Duyệt gật đầu: “Em cũng nghi ngờ Phó Văn Hạo nhất, thậm chí anh ta còn chủ động nói việc đã từng sống ở nước Anh nữa, cũng có khả năng là giấu đầu lòi đuôi.”

Tần Mộ đột nhiên ngắt lời anh: “Chú vẫn cảm thấy trong số bọn họ có người là Hàn Sâm giả dạng sao, chuyện này không có khả năng!”

Tần Duyệt nhìn anh ấy, ngữ điệu cũng thay đổi, nói: “Đúng vậy, em từng nghi ngờ điều này, bởi vì đặc điểm của người đó cực kỳ phù hợp với Hàn Sâm. Chẳng qua anh mới là người hiểu biết Hàn Sâm nhất, có một số việc, anh mới là người rõ ràng nhất.”

Tần Mộ híp mắt lại, lạnh lùng hỏi: “Lời này của chú là có ý gì?”

Tần Duyệt đứng lên, vẻ mặt thờ ơ, nói: “Không có gì! Anh bảo em giúp anh điều tra thì em đã điều tra ra được rồi đấy, chuyện còn lại thì chỉ có chính anh tự nghĩ anh mà đi chứng minh thôi, hoặc là trực tiếp giao bọn họ cho cảnh sát đi.”

Anh vừa đi ra tới cửa thì đột nhiên bị thu hút bởi một chiếc đĩa nhỏ màu xanh đen để trong tủ, phong cách rất đơn giản, vừa cổ xưa vừa mát mịn, nhìn rất độc đáo. Làm anh lập tức nhớ tới người kia: Lúc mới quen thì anh cảm thấy bình thường không thú vj, nhưng càng tiếp xúc thì càng bị cái vẻ đẹp ẩn sâu thu hút.

Vì thế anh quay đầu chỉ vào cái đĩa, nói như chuyện đương nhiên: “Em lấy cái này.”

Tần Mộ giật mình, nhíu mày hỏi: “Chú lấy cái này làm gì? Đừng nói với anh bây giờ chú bắt đầu chơi đồ cổ đấy.”

“Tặng người ta.” Tần Duyệt nói xong thì trực tiếp duỗi tay cầm lấy rồi ra ngoài, hoàn toàn không cho anh ấy có cơ hội ngăn cản.

Mặc dù Tần Mộ không phải là người keo kiệt gì nhưng lúc này cũng cảm thấy thịt đau, lại nhịn không được mà hô to: “Chú có biết cái đĩa này có giá trị bao nhiêu tiền không hả, anh đây vất vả lắm mới lấy được mà chú cầm đi tán gái sao!”

Tần Duyệt không thèm quay đầu lại mà nghênh ngang rời đi, chỉ nói: “Em thích!”

Lúc anh về nhà họ Tô, mở cửa liền thấy Lỗ Trí Thâm vui vẻ chạy tới, ngửa đầu muốn ôm một cái. Tần Duyệt ôm nó tới sô pha lại nhìn bốn phía, hỏi: “Cô ấy về chưa?” Lỗ Trí Thâm lắc đầu làm trong lòng lập tức hư không, không biết là may mắn hay là mất mát nữa.

Từ sau chuyện vòng bạn bè thì Tô Lâm Đình không cho anh sắc mặt đẹp là bao, cứ dùng thái độ lạnh lùng bạo lực ép buộc anh phải rời đi. Nhưng làm chịu không nổi là Tô Nhiên Nhiên đã hoàn toàn không thèm nói chuyện với anh, ngay cả gặp mặt cũng chỉ lạnh nhạt quay về phòng, cho dù anh có mặt dày bướng bỉnh thế nào cũng tuyệt đối không để ý tới anh.

Vón dĩ còn tưởng rằng cô đang dần chấp nhận mình, ai ngờ trong một đêm lại lùi về vạch xuất phát, làm anh không khỏi hối hận về những gì xảy ra đêm đó.

Có lẽ bởi vì quá quan tâm cho nên mới đi trên tảng băng mỏng như vậy, đúng là rối loạn, làm những chuyện ngu ngốc mà ngay cả bản thân mình còn không thể hiểu được. Anh chưa từng có trải nghiệm như vậy, dường như vui buồn bị người ta thao túng, trong lòng sẽ vì ánh mắt dịu dàng của cô mà phồn hoa nở rộ, cũng sẽ vì một cái ánh mắt lạnh nhạt của cô mà như chìm vào bóng tối.

Hôm nay Tô Nhiên Nhiên về rất trễ, lúc đi ngang qua phòng khách thì cô thấy Tần Duyệt thế nhưng ngoài ý muốn không chạy tới theo đuôi cô nữa, vì thế cô lập tức đi về phòng, còn chưa kịp đóng cửa thì Lỗ Trí Thâm đã nhảy cẩng lên cửa phòng, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương yếu đuối, sau đó lấy một tờ giấy từ sau lưng để trên đầu, ở bên trên viết ba chữ to tướng: “Anh xin lỗi!”

Mấy chữ này cộng với bộ dáng giả vơ fđáng thương của Lỗ Trí Thâm đúng là lực sát thương đến mười phần, nhưng Tô Nhiên Nhiên chỉ thờ ơ liếc nhìn rồi trực tiếp xoay người vào phòng.

Ai ngờ một lát sau, Lỗ Trí Thâm lại nhảy vào, đầy mong đợi ngửa đầu, đôi mắt to chớp vô tội, trên đỉnh đầu lại là một tờ giấy mới: “Tha thứ cho anh đi!”

Lần này Tô Nhiên Nhiên không còn mập mờ nữa mà xách cổ nó trực tiếp thẩy ra ngoài, nhưng một lát sau, con khỉ kia đã phát huy trọn vẹn tinh thần vô lại của chủ nhân nó, nó lại giơ tờ giấy lên rồi đến chân cô lần nữa, lần này viết là: “Xem WeChat.”

Tô Nhiên Nhiên tức giận lườm nó một cái, nhưng vẫn móc điện thoại ra mở WeChat lên, lại phát hiện mình nhận được một tin nhắn thoại, cô nhấp mở thì thấy Tần Duyệt hát vài câu Tiếng Anh cho cô nghe, có tựa đề là “Apologize” như để hối lỗi, lời bài hát được anh hát với chất giọng khàn, từng câu từng chữ đâm thẳng vào trái tim.

Tô Nhiên Nhiên nghe xong thì thất thần, nhưng cô nhanh chóng tỉnh táo lại đặt điện thoại lên bàn cái “rầm”, sau đó nhìn về phía Lỗ Trí Thâm đang cười lấy lòng, nói: “Đi ra ngoài!”

Lỗ Trí Thâm thấy không đạt được hiệu quả thì chỉ đành gục đầu xuống rồi đi ra ngoài, Tô Nhiên Nhiên mở máy tính bắt đầu tìm kiếm tài liệu, qua hồi lâu cũng vẫn không thấy Lỗ Trí Thâm quay về, bên ngoài trở nên cực kỳ yên lặng, yên lặng đến mức có hơi khác thường.

Cô vô thức có hơi bất an, nhìn chữ trên máy tính cũng không vào đầu, cô nhịn không dược nữa đứng lên đẩy cửa ra ngoài thì thấy Tần Duyệt đang dựa vào tường cười nhìn cô, còn Lỗ Trí Thâm đang chơi với cả đống giấy trên mặt đất, trên mỗi tờ đều viết: “Anh xin lỗi.”

Tô Nhiên Nhiên hiểu rõ mình bị trúng kế của anh, thế là xụ mặt chuẩn bị quay về phòng, ai ngờ lại bị anh nắm tay lại, nói: “Có phải hôm qua bố em mắng em không, để anh đi nói với chú ấy nhé!”

Tô Nhiên Nhiên nóng nảy, “Anh muốn nói gì?”

Tần Duyệt nhìn thẳng vào ánh mắt của cô, nói: “Thì anh nói đều bởi vì anh si mê em đến không kiềm chế được cho nên mới lén chia sẻ lên vòng bạn bè, không có liên quan gì tới em cả.”

Trong lúc nhất thời Tô Nhiên Nhiên không nghe ra được lời thâm tình gì cả mà chỉ vội vàng nói: “Không được, ông ấy nhất định sẽ đuổi anh đi đấy.”

Tần Duyệt vẫn chăm chú nhìn cô: “Chú ấy đuổi thì đuổi thôi, chỉ cần em chịu nói chuyện với anh là được rồi, cho dù anh có bị chú ấy đánh hay mắng gì cũng được.”

Tô Nhiên Nhiên bị ánh mắt anh nhìn làm trái tim vô thức đập thình thịch, rốt cuộc cô cũng mềm lòng, cúi đầu ngồi xuống bên cạnh Lỗ Trí Thâm, nói: “Bố em không có mắng, chỉ hỏi cuối cùng chuyện là thế nào. Em bảo chúng ta ngẫu nhiên gặp dưới lầu, vừa lúc tiệm bánh ngọt có giảm giá nếu mua một phần ăn, chụp hình rồi chia sẻ lên vòng bạn bè. Có lẽ ông ấy không tin lắm, nhưng cũng không nói gì em nữa.”

Tần Duyệt không tin nổi, anh nghĩ thầm: Từ khi nào mà Tô Nhiên Nhiên soạn được lời nói dối cao cấp thế chứ, nhưng sau đó anh cực kỳ sung sướng, cũng ngồi xuống dựa gần vào cô, cười hỏi: “Em bảo vệ anh sao?”

Tô Nhiên Nhiên quay đầu nghiêm túc nhìn anh, nói: “Nhưng em không thích người khác như vậy, cho dù ai cũng được, cũng không thể lấy danh nghĩ của em mà làm bất kỳ chuyện gì, điều đó làm em cảm thấy không thoải mái.”

Tần Duyệt đã mắng thầm bản thân trong lòng cả ngàn lần rồi, vì thế anh duỗi tay ra che lại mu bàn tay của cô, dịu dàng nói: “Nếu anh nói anh làm như vậy bởi vì quá thích em nên hơi choáng váng thì em có tin không?”

Tô Nhiên Nhiên quay đầu nhìn anh, thế nhưng lại bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có của anh, điều đó khiến cô vô thức có hơi hoảng hốt, nhất thời quên cả rút bàn tay đang bị anh nắm ra.

Nhưng cô suy nghĩ một lúc, thì vẫn kiên định lắc đầu, cô cảm thấy anh chủ yếu là bởi vì chơi đùa mà thôi.

Tần Duyệt thở dài, bước đi quan trọng cả nửa ngày này vẫn bị cô từ chối, nhưng ít ra bây giờ cô chịu để ý tới anh, cuối cùng cũng không lãng phí lời tỏ tình chân thành của anh.

Anh đột nhiên nhớ tới một việc, bèn nhảy cẫng lên chạy về phòng, sau đó cầm cái đĩa nhỏ màu xanh đen đặt vào tay của Tô Nhiên Nhiên, nói: “Tặng em này.”

Tô Nhiên Nhiên nhìn chiếc đĩa trong tay, cô hoàn toàn không am hiểu mấy thứ này, chỉ cảm thấy nó rất xinh đẹp, vì thế cũng ngửa đầu hỏi: “Cái này để làm gì?”

Câu này cũng làm Tần Duyệt khựng lại: “Anh cũng không biết, chỉ là nhìn thấy đẹp, em làm gì cũng được.”

Tô Nhiên Nhiên ôm nó cả nửa ngày, cuói cùng cũng cười rộ lên, nói: “Đúng rồi, có thể lấy đi cho Alpha ăn, nó vừa lúc cũng thiếu cái đĩa ăn.”

Khoé miệng Tần Duyệt giật vài cái, anh nhớ hình như anh trai từng bảo cái đĩa này được bán đáu giá đắt tiền lắm, nhưng cũng chẳng sao ca,r chỉ cần cô vui vẻ là được, vì thế anh gật đầu,nói: “Ừ, vừa lúc.”

Nếu cái đĩa này có linh hồn, thì giờ phút nó nhất định sẽ khóc thương cho số phận của mình: Người ta chính là đĩa gốm tráng men màu vàng tím đời nhà Thanh đấy! Chứ không phải đĩa ăn cho thằn lằn đâu!

Bình Luận (0)
Comment