Mấy ngày tiếp theo, bởi vì chân của Tần Duyệt chưa lành nên tạm thời không đến Tần thị được, vì vậy anh vẫn luôn ở trong nhà học hỏi những kiến thức kinh doanh cần thiết.
Tô Nhiên Nhiên trở về Cục cảnh sát lần nữa, chuyện liên quan đến X vẫn còn chưa có manh mối. Đêm nào cô cũng quay về nhà họ Tần, vất vả mệt mỏi rúc vào thế giới riêng của hai người, nghe anh lầm bầm oán giận mấy con số ban ngày có bao nhiêu buồn tẻ nhàm chán, chỉ mong đến lúc cô về để được an ủi. Cô dựa đầu lên ngực anh, thỉnh thoảng trả lời mấy việc vặt ở Cục cảnh sát, cứ nghe mãi đến khi mí mắt nặng trĩu, sau đó nhờ vào hơi ấm trên người của anh mà yên ổn đi vào giấc ngủ.
Qua mấy ngày, bắt đầu có người xôn xao về bệnh tình của Tần Nam Tùng, ngày nào Tần Mộ cũng phải ứng phó với áp lực của hội đồng quản trị, liên tục nghĩ đến những đối sách khác với hi vọng có thể giảm thiểu ảnh hưởng đến giá cổ phiếu.
Hôm nay vừa hay là ngày cuối tuần, hiếm khi anh ấy không đến công ty mà kéo Tần Duyệt đi tham gia một buổi lễ đính hôn.
Tần Duyệt nhìn Tô Nhiên Nhiên bên cạnh, đầy vẻ không vui, hiếm khi cô mới có được ngày nghỉ phép, còn chưa kịp tìm kiếm sự an ủi gì hết, vì vậy anh đen mặt ném quyển sách trong tay đi: “Ai đính hôn thì có liên quan gì tới em chớ?”
Tần Mộ thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của anh thì càng tức, lườm anh và nói: “Là CEO Giang Yến của công ty giải trí Trạch Bảo. Chú phải về Tần thị giúp đỡ nên cần phải quen biết với người này. Hơn nữa, tiệc đính hôn hôm nay của cậu ấy mời gần hết những người quan trọng trong giới kinh doanh đến, đúng lúc nhân cơ hội này giới thiệu em với tất cả mọi người luôn.”
Ái chà, một đám mặt người dạ thú…..Tần Duyệt nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đầu, nhưng mà anh đã hứa hẹn rồi nên chỉ đành nghiến răng đồng ý thôi, sau đó lại đáng thương nói với Tô Nhiên Nhiên: “Em đi với anh đi, em cứ phụ trách ăn, nhớ ăn mấy món đắt tiền ấy, bằng không sẽ tốn tiền đó.” Thế giới hai người lãng mạn bị lãng phí, thế nào cũng phải ăn để bù lại mới được.
Tô Nhiên Nhiên gật đầu: Chân của Tần Duyệt còn chưa lành hẳn nên cô cũng không yên tâm để anh đi một mình.
Tiệc đính hôn lần này ở một khu biệt thự kiểu điền trang ở vùng ngoại ô của nhà họ Giang, ngồi trên xe của Tần Mộ, Tần Duyệt tò mò hỏi: “Giang Yến này là ai vậy, đính hôn thôi mà, có cần phải làm lớn đến thế không.”
“Giang Yến cũng xem như là một nhân vật truyền kỳ, cậu ấy vốn là đứa con riêng của nhà họ Giang, nghe bảo rằng mẹ cậu ấy bị mù và mất lúc cậu ấy mới 15 tuổi. Sau đó ông Giang đưa cậu ấy về nuôi, những năm đó gần như không ai thèm quan tâm cậu ấy, mà cậu ấy vẫn luôn khiêm tốn, bắt đầu từ cái chức cỏn con bán mạng vì nhà họ Giang. Ai biết 5 năm trước, đứa con trai lớn của nhà họ Giang chết bất đắc kỳ tử bởi vì dùng ma tuý quá liều, vì vậy ông Giang bệnh nặng một trận, trong nhà chỉ còn lại một cô cả chỉ biết mở party và mua sắm, vì vậy toàn bộ Trạch Bảo trở nên lộn xộn, suýt chút nữa bị người ngoài nuốt chửng.
Lúc bấy giờ, Giang Yến đứng lên, lợi dụng nguôn lực mà cậu ấy tích lũy trong mấy năm nay mà giúp công ty đứng vững lại. Sau đó còn phát triển Trạch Bảo ngày càng lớn, còn nhanh chính ngôn thuận mà ngồi xuống cái vị trí đó, vốn không ai động vào được. Chỉ đáng tiếc xuất thân của cậu ấy luôn là cái gai, bà Giang vẫn canh cánh trong lòng chuyện này nên âm thầm xúi giục con rể của mình, có điều đứa con rể kia lại không biết cố gắng mà cuối cùng còn bị giăng cái bẫy rồi đá khỏi hội đồng quản trị.”
Tần Duyệt nghe đến hí hửng: Đúng là một vở kịch ân oán hào môn.
Anh liếc mắt nhìn Tô Nhiên Nhiên đang ra vẻ không liên quan đến mình, không nhịn được mà nói: “Tên Giang Yến có thể bò từ trong đống bùn lên đến địa vị như vậy giờ, chỉ sợ bên dưới cũng chả sạch sẽ gì. Cuộc đính hôn này làm long trọng thế, chắc là hôn nhân chính trị với nhà nào đúng không?”
“Nói đến chuyện này thì đúng là bí mật chưa được bật mí, cậu ấy kết hôn với một ngôi sao nữ.”
“Không thể nào, chẳng lẽ ngôi sao nữ kia đẹp như tiên à.” Cái loại người như Giang Yến, lòng dạ sâu khó lường, thủ đoạn thì cao minh, không thể nào không biết điều quan trọng nhất bây giờ là củng cố địa vị của mình, đầu óc bị úng nước đến mức nào mới có thể đi nước cờ lớn thế này mà kết hôn với một ngôi sao nữ chứ.
Tần Mộ cố gắng nhớ lại mấy tin tức đó, “Hình như còn là một ngôi sao võ thuật nữa đấy, không rõ dáng vẻ thế nào, chắc cũng không coi là đẹp. Trước đây xuất thân là diễn viên võ thuật đóng thế, có điều gần đây hình như lấy được Ảnh hậu nhờ vào một bộ phim võ thuật, hơn nữa cuộc đính hôn này còn đang bị truyền thông lăng xê kìa.”
Nếu vậy thì xem ra ngôi sao nữ đó cũng không phải loại người lên đời nhờ vào đưa đẩy, có thể dựa vào bộ phim võ thuật kén người mà đoạt giải, có thể tưởng tượng là có bao nhiêu khó khăn, nhưng thân phận này với địa vị của sếp tổng Trạch Bảo thì còn thua xa, vốn không thể hiểu nỗi.
Tần Duyệt nhăn mày suy nghĩ cả nửa ngày, sau đó vỗ đùi nói: “Em biết rồi, người này thích SM
(1)!”
(1) S (Sadism): Bạo dâm – thích gây đau đớn cho người tình. M (Masochism): Thống dâm – thích nhận đau đớn từ người tình (nguồn theminh1011).Tần Mộ giận dữ lườm anh một cái: “Chú tới đó mà còn dám không giữ miệng thế thì anh trực tiếp đá chú về đấy.”
Tần Duyệt khịt mũi, ôm Tô Nhiên Nhiên đang đi vào cõi thần tiên vào lòng, nghĩ thầm: Anh thì biết cái gì, bằng lòng bị người phụ nữ mình yêu ngược làm niềm vui, sao mà FA như anh hiểu được chứ.
Xe chạy vào trong điền trang, trong ngoài biệt thự đều được trang trí rất xa hoa lộng lẫy, tiệc đính hôn được tổ chức ở bãi cỏ ngoài trời, bởi vì thân phận của Giang Yến nên ai nấy đều là tuấn nam mỹ nữ cao ráo và sạch sẽ, cái sân được trang trí theo kiểu mơ mộng và hoành tráng, ngay cả người bình tĩnh như Tô Nhiên Nhiên nhìn cũng muốn mù mắt luôn.
Tần Duyệt bĩu môi: “Cái này gọi là nhà giàu mới nổi nè, chỉ thích khoe khoang thôi.” Anh bỗng suy nghĩ, có lẽ trong lòng mỗi người phụ nữ đều khao khát có một bữa tiệc cưới như vậy, nhưng mà Tần Nam Tùng còn nằm trên giường bệnh, nhà họ Tần tạm thời không thích hợp tổ chức hôn lễ như vậy, vì vậy trên mặt anh không khỏi hiện lên vẻ áy náy.
Tô Nhiên Nhiên có vẻ đã nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô nói: “Em không thích thế này đâu, ồn áo lắm.”
Trong lòng Tần Duyệt ấm áp, không kìm lòng được mà hôn lên mặt của cô một cái, sau đó khoác vai cô và nói: “Ngôi sao nữ hay ảnh hậu gì cũng không đáng yêu bằng Nhiên Nhiên nhà anh.”
Tần Mộ nhắm mắt làm ngơ với hành động thể hiện tình yêu của hai người, anh ấy dẫn hai người đi vào trong biệt thự, lúc tới cửa thì Giang Yến có nghe được tin, còn đặc biệt đi ra đón bọn họ vào.
Tần Mộ và Tần Duyệt nhiệt tình trò chuyện với cậu ấy, còn Tô Nhiên Nhiên đứng một bên tò mò đánh giá Giang Yến.
Không thể không thừa nhận, ngoại hình của cậu ấy cực kỳ xuất sắc, không phải là kiểu dịu dàng nho nhã như Tần Mộ, cũng chẳng phải đẹp trai kiểu lưu manh như Tần Duyệt, đôi môi mỏng của cậu ấy hơi mím lại, giữa tròng đen hơi lộ ra vẻ xấu xa, cho dù có mặc đồ tây trang màu đen thì cũng không che giấu được hơi thở tàn ác từ cái giơ tay nhấc chân, mà ngược lại càng tăng thêm vẻ quyến rũ nguy hiểm, khiến người ta không kìm được mà mong muốn tiếp cận.
Cô tập trung nhìn, thình lình bị người nào đó kéo vào trong lòng, còn làm ra cái tư thế hết sức thân mật rồi nói thầm bên tai của cô: “Em không được nhìn chằm chằm người đàn ông khác!”
Tần Mộ vội nắm tay lại đặt bên môi rồi ho nhẹ hai tiếng như nhắc nhở, sắc mặt của Giang Yến vẫn không đổi, tròng đen trong đôi mắt cậu ấy vẫn sâu hun hút, không thể nhìn ra được cảm xúc gì, cậu ấy chỉ cong nhẹ khoé môi và nói: “Tình cảm của Tần nhị thiếu gia và vợ sắp cưới tốt quá, đúng là khiến người ta hâm mộ không thôi.”
Tần Duyệt hiếm khi cũng tem tém lại, miễn cưỡng cười với cậu ấy một cái, sau đó nắm tay của Tô Nhiên Nhiên, đưa cô ấy ra bàn bên ngoài và nói: “Anh với anh trai đi xã giao, em ngồi yên ở đây đi, không được để ai bắt cóc biết chưa?”
Tô Nhiên Nhiên quả thật cạn lời, ở nơi đầy hoa thơm cỏ lạ tươi đẹp thế này, chỉ sợ bản thân cô còn không bằng tấm phông nền trong suốt nữa là, cũng chỉ có anh mới căng thẳng thế thôi. Nhưng trong lòng lại dâng lên chút ngọt ngào, vì vậy cô cũng gật đầu để anh yên tâm hơn.
Tần Duyệt vừa lòng sờ mặt của cô, đang định đi, lại không nhịn được mà hỏi: “Anh với Giang Yến, ai đẹp hơn?”
Tô Nhiên Nhiên suy nghĩ: “Mỗi người một vẻ.”
Tần Duyệt bất mãn híp mắt lại: “Vợ sắp cưới này, em dỗ dành anh một lần thì chết à?”
Cô nghiêng đầu nhìn anh: “Dỗ thế nào đây anh?”
Anh véo tay cô một cái, rất không biết xấu hổ mà dạy bảo: “Đến đậy, đọc lại theo anh: Chồng em là đẹp trai nhất.”
Tô Nhiên Nhiên mở to đôi mắt nhìn anh, sau hồi lâu thì mới lắc đầu và nói: “Buồn nôn muốn chết, em không nói nên lời.”
Tần Duyệt sắp bị cô làm tức chết, anh xụ mặt xoay người định đi, ai ngờ Tô Nhiên Nhiên bỗng đuổi theo, sau đó ôm lấy cổ từ đằng sau, thì thầm bên tai anh: “Chồng em là đẹp tria nhất, không ai bì được.”
Anh chỉ cảm thấy có một làn gió thơm ngát thổi qua tai, vừa tê vừa ngứa khiến trong lòng bị trêu chọc đến bay ngất trời, vì vậy anh không kìm được mà xoay người rồi hôn cô một cách mãnh liệt, anh dùng răng cọ lên cánh môi của cô, nói: “Học ở đâu mà hư vậy, hửm?”
Tô Nhiên Nhiên vùi đầu vào trong ngực của anh rồi bật cười thành tiếng, thành thật trả lời: “Học theo anh đó.”
Anh cúi đầu thưởng thức vẻ nghịch ngợm hiếm thấy của cô, trong lòng như bị con mèo liền tục cào, anh nghĩ thầm: Một ngày đẹp trời thế này nên đè cô lên giường rồi ‘xử’, chứ chịu đựng ở cái nơi hoang tàn như này làm gì không biết.
Tô Nhiên Nhiên nhìn theo bóng dáng chống nạng đi vào trong đám đông của anh, trong lòng vẫn còn hơi lo lắng, nhưng cô biết bây giờ mình không nên làm phiền anh, vì vậy cô tìm người phục vụ lấy một ly nước không cồn rồi đứng bên cạnh bàn mà nhấm nháp, cô nhìn cả đám đi đi lại lại đến ngớ người: Khó trách Tần Duyệt ghét mấy dịp này như vậy, thật sự là vô cùng nhàm chán.
Lúc này, cô thấy hơi muốn đi vệ sinh, sau khi hỏi người phục vụ thì bèn đi về hướng đã được chỉ, ai ngờ vừa đi ra thì lại gặp được vị khách không mời mà đến.
Một người đàn ông quần áo là lượt, cả người đầy mùi rượu nghiêng người chặn cô lại, sau đó còn dùng ánh mắt không mấy thân thiện mà liếc từ trên xuống dưới người cô, nói: “Là Tô pháp y đấy à. Nghe nói cô đi theo Tân Duyệt, chậc chậc, không nghĩ cô cũng có thủ đoạn ghê nhỉ………”
Tô Nhiên Nhiên nghĩ mãi mới nhớ ra đây là tên luôn thích đối chọi với Tần Duyệt, Phương Tử Hàng. Trong vụ án Chu Văn Hải, bởi vì Tần Duyệt mà anh ta bị đâm một nhát nên càng thêm ghi thù, nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội trả thù.
Hôm nay thế mà anh ta lại gặp được Tần Duyệt dẫn theo Tô Nhiên Nhiên cùng đến, bây giờ Tô Nhiên Nhiên lại bị anh ta bắt gặp lúc đang ở một mình, vì vậy anh ta mượn bộ dạng say rượu mà cố ý nhổ rượu vào người cô, còn ngả ngớn nói: “Đúng là đáng tiếc, lúc đó sao tôi không thấy được bản lĩnh của cô nhỉ, nếu không cô đi theo tôi đi, dù sao Tần Duyệt cũng chả đáng tin gì cho cam, còn không bằng sớm tìm chỗ dừng chân tiếp theo….”
Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Tô Nhiên Nhiên cho ăn một bạt tai, sau đó cô lạnh lùng nhìn anh ta và nói: “Anh tốt nhất là nhớ cho kỹ, quấy rối bằng lời nói cũng thuộc về kiểu quấy rối tình dục đấy, người bị hại có quyền phản kháng. Còn nữa, quấy rầy nhân viên cảnh sát thì tôi có quyền dẫn anh về Cục bắt giam đấy.”
Mặt của Phương Tử Hàng lập tức hết trắng rồi đỏ, nhưng mà anh ta không nhịn được cơn tức này, thế là dứt khoát mượn việc say rượu mà giả điên, anh ta giữ chặt tay cô lại rồi ấn lên tường, ai ngờ lúc này bỗng có một cổ tay chen ngang vào, gọn gàng kẹp cổ họng của anh ta lại, đè mạnh đến độ anh ta không thể cử động được.
Phương Tử Hàng sợ tới nỗi gần như tỉnh rượu, tuy cổ tay kẹp cổ anh ta rất xinh đẹp nhưng mạnh khủng khiếp, khiến toàn bộ linh hồn của anh ta cũng phải sợ hãi, chờ đến khi anh ta thấy rõ mặt của người đó thì càng sợ tới mức chảy mồ hôi ròng ròng, giọng nói run rẩy cầu xin: “Cô Hạ, cô xem, tôi chỉ giỡn với cô ấy chút thôi, hà tất gì cô phải thế chứ.”
Người được anh gọi là cô Hạ vẫn không hề có ý định buông tay ra, cổ tay vẫn dùng sức, híp mắt lại thưởng thức vẻ mặt bị doạ đến sắp tiểu ra quần của anh ta, lúc này có hai người vệ sĩ cao lớn vạm vỡ chạy đến từng sau lưng cô ấy, vừa thấy tình huống này thì nhanh chóng vây quanh người của Phương Tử Hàng, khẩn trương hỏi: “Sao thế ạ bà chủ? Anh ta muốn tấn công bà chủ sao?”
Cô Hạ bĩu môi, vẻ mặt nhàm chán thả Phương Tử Hàng ra, lại vỗ tay và nói: “Đã bảo không cần mấy người rồi, có gì mà tôi không thể ứng phó được chứ. Còn nữa, đừng gọi tôi là bà chủ.”
Lúc này Tô Nhiên Nhiên mới phản ứng lại, hoá ra người giúp đỡ trước mặt này chính là vai chính của bữa tiệc đính hôn: Hạ Niệm.
Cô tò mò đánh giá Hạ Niệm, chỉ thấy cô ấy mặc đầm dạ hội màu trắng, tóc cắt ngắn, dưới đầm lộ ra đôi chân dài thẳng tắp, làn da bánh mật khoẻ mặt, gương mặt đúng thật là không đủ xinh đẹp nhưng lại mang đến vẻ đẹp trai trung tính.
Hạ Niệm cũng đang đánh giá cô, nói: “Cô là khách tới tham dự sao, đi, tôi đưa cô về, mất công lại có mấy tên khốn khiếp làm phiền.” Sau đó thì kéo Tô Nhiên Nhiên đi ra ngoài.
Phương Tử Hàng đứng đằng sau hai người, vẫn còn sợ hãi mà sờ cổ, nói thầm: “Chỉ là một con hát thôi, còn không phải bò lên người Giang Yến sao, chẳng phải có tin rằng cậu ta vốn không thích phụ nữ sao, nói không chừng kết hôn chỉ để che giấu giới tính thôi, khoe khoang gì chứ, tưởng rằng mình nhặt được đồ quý đấy à.”
Bước chân của Hạ Niệm rất nhanh, trên tay thì rất hữu lực mà cứ nắm lấy không buông tay của Tô Nhiên Nhiên, cô thở hồng hộc đuổi theo phía sau, lại phát hiện cô ấy đều có bộ dáng hăng say nhiệt tình dù là đối với người hay chuyện gì, khiến người ta mong muốn đến gần và tin tưởng.
Vì vậy, cô càng thêm tò mò, Hạ Niệm và Giang Yến như một trắng một đen, là hai mặt hoàn toàn trái ngược với nhau, cuối cùng là làm sao bọn họ đến với nhau được vậy?
Lúc này, Hạ Niệm bỗng dừng lại, không kiên nhẫn mà quay đầu nói với hai người to con đi như hình với bóng ở đằng sau: “Này, mấy người đừng đi theo tôi có được không?”
Hai người kia lộ ra vẻ khó xử: “Nhưng chúng tôi đã nhận lệnh của ông Giang là phải theo sát bà chủ mọi lúc rồi. Còn nữa, bà chủ, bà không thể chạy loạn bên ngoài được đâu.”
Hạ Niệm tức đến nỗi không muốn để ý đến bọn họ, cô ấy đi được vài bước thì đột nhiên sát lại gần bên tai của Tô Nhiên Nhiên, nhỏ giọng hỏi: “Khi nãy tôi có nghe cô bảo cô là cảnh sát, cô có thể giúp tôi chạy trốn không?”