Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 142

Tạ Tinh nghĩ, nếu cô thật sự có giá cao, thì bọn chúng sẽ không chỉ có sáu người, cũng sẽ không bắt được cô là lập tức đưa đi bán như vậy.

Giống như gửi hàng hóa, mỗi chuyến chỉ chở một món thì không chỉ phí vận chuyển cao mà rủi ro cũng lớn.

Lần nằm vùng này buộc phải giữ được sự kiên nhẫn.

Đây là một thử thách rất lớn, không chỉ đối với cô, mà còn với cả đội cảnh sát đang túc trực ngày đêm bên ngoài.

Cung đã lên dây, không thể không bắn, bỏ cuộc giữa chừng cũng không phải phong cách của Tạ Tinh, dù có khổ đến mấy, cô cũng phải hoàn thành tốt nhiệm vụ này.

Mã Liên Hoa sau một trận gào rú thì không thấy bóng dáng đâu nữa.

Gã đeo kính gọng vàng vừa cài cúc áo vừa bước vào phòng, hỏi gã sẹo to: “Sao rồi, ngoan chứ?”

Gã sẹo to nói: “Cũng coi như biết điều.”

Gã kính vàng bước đến trước mặt Tạ Tinh, cúi người, dùng ngón trỏ và ngón cái nâng cằm cô lên: “Nếu cô em ngoan ngoãn, mọi người đều đỡ phiền. Nếu không ngoan, bọn tao cũng không ngại phiền phức. Hiểu không?”

“Hiểu.” Tạ Tinh cố né người ra sau để tránh khỏi tay hắn, ánh mắt tránh né nhìn hắn: “Chị Mã của tôi đâu rồi? Các người rốt cuộc muốn làm gì? Các người làm vậy là phạm pháp! Ở làng tôi có một kẻ phạm tội như mấy người, hắn bị xử tử rồi!”

“Ha ha ha…” Gã kính vàng cười lớn: “Đại Sơn, nghe thấy chưa? Còn giảng luật pháp cho tụi mình nữa kìa. Đúng là học sinh cấp ba có khác, thông minh hơn mấy con ngu chỉ biết khóc lóc nhiều.”

Gã sẹo to tên là Đại Sơn.

Đại Sơn cười khẽ, không nói gì. Nếu không nhìn vết sẹo dữ tợn trên trán, hắn trông như một người thật thà, lông mày rậm, môi dày, mũi cao.

Gã kính vàng buông tay Tạ Tinh ra: “Ngoại hình không tệ, đầu óc cũng thông minh, chắc có thể bán được giá cao. Loại hàng như vậy mà có thêm vài đứa thì tụi mình khỏi phải tốn công đi bắt lũ nhóc nữa.”

Đại Sơn liếc hắn một cái: “Bớt nói vài câu đi.”

Gã kính vàng gật đầu, quay người rời khỏi phòng.

Tạ Tinh là món hàng hiếm, nên tạm thời không bị làm nhục gì. Đến chập tối, cô đã nắm rõ tên của bốn người hiện có trong nhóm.

Gã kính vàng tên là Đại Xung, kẻ dùng dao đâm cô tên Đại Hoằng, người đá vào ngực cô là Đại Mậu.

Nghe giọng nói thì mấy người này đều đến từ một nơi, không phải giọng miền Bắc, nhưng cô không nhận ra là vùng nào, còn Mã Liên Hoa và tài xế xe ba bánh thì rõ ràng là người miền Bắc.

Buổi trưa, Tạ Tinh được Đại Sơn đút cho vài miếng cơm, cơm trắng với dưa muối, tuy khá ngon miệng nhưng rõ ràng là không đủ năng lượng. Trời còn chưa tối hẳn, cô đã cảm thấy đói.

Nhưng đến tối thì không có phần ăn cho cô, Đại Sơn chỉ đưa một bát sữa.

Tạ Tinh nếm vài ngụm, phát hiện trong sữa có vị đắng nhè nhẹ, chắc là đã hòa thuốc an thần.

Tạ Tinh không uống nữa, nhăn mặt nói: “Tanh quá, khó uống, tôi muốn ăn cơm. Với lại uống nhiều nước thế này, ban đêm đi vệ sinh thì sao?”

Đại Sơn nhìn cô, bỗng ép cô ngồi xuống ghế, nhét bát sữa vào miệng cô, mặc kệ mà đổ xuống.

Tạ Tinh vừa giãy giụa vừa thổi ngược ra, hơn nửa bát đổ ra ngoài, chỉ còn một phần nhỏ trôi vào dạ dày.

Đại Sơn đặt bát lên bậu cửa sổ, khoanh tay nói: “Bảo làm gì thì làm cái đó, đừng mặc cả với tôi.”

Sữa tràn vào khí quản khiến Tạ Tinh sặc dữ dội, suýt nữa thì tiểu ra quần: “Tôi… muốn… đi… vệ sinh!”

Đại Sơn thấy cô khép chặt hai chân, mặt đỏ bừng, biết là thật nên cởi trói rồi áp giải cô vào nhà vệ sinh.

Sau khi đi vệ sinh, Tạ Tinh lại bị trói trở lại vào ghế.

Đại Sơn lên giường, từ dưới gối lấy ra một quyển tạp chí hàng tháng, say mê đọc.

Gặp phải một tên buôn người có văn hóa!

Tạ Tinh hơi bất ngờ, giờ cô có thể khẳng định, tên Đại Sơn này ít nhất là một kẻ cầm đầu trong băng nhóm sáu người này.

Vừa trở về từ nhà vệ sinh không bao lâu, Tạ Tinh bắt đầu thấy buồn ngủ, một cơn buồn ngủ không thể kháng cự cuốn tới.

Cô hiểu rất rõ, chỉ cần ngủ thiếp đi, tất cả sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tạ Tinh nhắm mắt lại, dùng tay phải cào vào tay trái, móng tay cắm sâu vào da thịt…

Không biết Đại Sơn đã bỏ bao nhiêu thuốc an thần, nhưng cơn buồn ngủ mãnh liệt gần như cuốn phăng toàn bộ lý trí của cô, cơn đau nơi tay dần dần mơ hồ, cô cảm thấy mình sắp không trụ nổi nữa rồi.

Ngay lúc đó, cửa mở ra, một luồng khí lạnh ùa vào, đầu óc hỗn loạn của Tạ Tinh bừng tỉnh đôi chút.

Cô nghe thấy Đại Xung nói: “Có hàng mới.”

Đại Sơn hỏi: “Hàng gì?”

Đại Xung đáp: “Vận may tốt, lại là hàng vàng, chất lượng ổn, khoảng một cân tám, một cân chín.”

Hàng vàng là tiếng lóng, chỉ các thiếu nữ chưa kết hôn, một cân tám, một cân chín, chính là mười tám, mười chín tuổi.

Đại Hoằng đứng dậy: “Để tao đi xem.”

Cánh cửa đóng lại.

Tạ Tinh cử động nhẹ, tự cấu mình một cái thật mạnh, khiến bản thân tỉnh táo thêm phần nào.

Cô lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, không có tiếng khóc hay la hét.

Chỉ nghe thấy Đại Mậu nói: “Con này chơi được không?”

Đại Xung chửi: “Mẹ kiếp, mày suốt ngày chỉ biết chơi chơi chơi, chơi xong còn bán được bao nhiêu tiền nữa?”

Đại Mậu nói: “Mả mẹ nó, đàn ông con trai cả ngày không có đàn bà, sống còn có gì thú vị nữa chứ?”

Đại Sơn nói: “Đủ rồi, đợi lúc có hàng trắng thì tha hồ mà chơi.”

Hàng trắng, tức là phụ nữ đã kết hôn.

Tạ Tinh vừa nghĩ ngợi, đầu đã mệt mỏi gục xuống lúc nào không hay.

Bình Luận (0)
Comment