Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 155

Tạ Tinh còn đang suy nghĩ thì Lê Khả đưa cho cô một miếng dưa hấu.

Cô cười nói: “Tinh Tinh, Thẩm Ý và Tưởng Chi Thắng đều chết sau khi rời khỏi Kim Quỹ, chúng ta có nên cẩn thận một chút không?”

“Ha ha!” Na Uyển bật cười đầy mỉa mai: “Yên tâm, các em còn chưa đủ tư cách đâu.”

Có lẽ gia cảnh cô ấy khá giả, hoặc là do quen giao tiếp với đàn ông nhiều nên lời nói không khách sáo.

Lê Khả vốn cũng được nuông chiều từ nhỏ, lập tức đáp lại: “Chắc là cảnh sát Na đủ tư cách rồi nhỉ.”

Câu này nói rất khéo, tuy không dễ nghe nhưng lại thuận theo lời của Na Uyển, khiến ai cũng khó bắt bẻ.

Na Uyển hơi khựng lại: “Xin lỗi, bình thường quen đấu khẩu với họ rồi, lỡ lời, miệng nhanh hơn não.”

Cô hất cằm về phía Giang Hàn Chi, ra hiệu anh giúp mình giải vây.

“Na Uyển chính là nữ thần đấu khẩu của trung đội bọn tôi, một ngày không đấu khẩu là khó chịu.” Giang Hàn Chi giơ chai bia lên: “Nào nào, chúc chúng ta sớm phá được vụ án này, đòi lại công bằng cho nạn nhân bị chết oan.”

Mọi người cùng đứng lên, chạm ly một cái.

Sài Dục nói: “Phải nhanh lên, bất kể là Phó thị trưởng Tưởng hay Thị trưởng Thẩm, chắc họ cũng mất ngủ suốt thôi.”

Giang Hàn Chi thở dài: “Nói thật thì, khẩu hiệu có hô vang mấy cũng vậy, chứ trong lòng tôi chẳng thì chẳng chắc chắn tí nào. Đàn Dịch, còn cậu?”

Đàn Dịch nói: “Tôi không nghĩ đến kết quả, tôi chỉ tin sẽ có ngày bọn họ để lộ sơ hở.”

Giang Hàn Chi mỉm cười như nghĩ ngợi điều gì: “Cũng đúng, cậu từ nhỏ đã vậy rồi, không làm thì thôi, đã làm là làm đến cùng. Không thì sao mà thi đỗ được vào Kinh Hoa.” Anh quay sang Tạ Tinh và Lê Khả: “Hồi lớp 11, Đội trưởng Đàn học không tốt đâu, vậy mà sau kỳ thi đại học đã vào Kinh Hoa rồi, có thấy kỳ diệu không?”

Sài Dục nói: “Sau mỗi câu chuyện kỳ diệu thường có một động lực mạnh mẽ phía sau. Với IQ của Đàn Dịch, học ngày học đêm một năm rưỡi, đỗ Kinh Hoa cũng không có gì lạ.”

“Tôi học cả đời cũng chẳng đỗ nổi Kinh Hoa, nên Đội trưởng Đàn vẫn rất đáng nể.” Cửa phòng mở ra, một người đàn ông trung niên bụng phệ bước vào, sau lưng là ba người phụ nữ, một là nhân viên phục vụ, hai người còn lại chính là Thẩm Thanh và Tạ Quân.

Tạ Tinh thầm nghĩ, quả nhiên là họ thật.

Có Sài Dục và Đàn Dịch ở đây, cô không tiện làm chủ, chỉ đứng phía sau, khẽ gật đầu với Tạ Quân khi bắt gặp ánh mắt đối phương.

Tạ Quân cũng đáp lại.

Hai chị em khách sáo như người xa lạ.

Người đàn ông trung niên là ông chủ quán karaoke, đặc biệt tới mời rượu Sài Dục. Mọi người nói vài câu xã giao, uống một ly rượu vang, rồi tự giác rời đi.

Thẩm Thanh và Tạ Quân ở lại.

Sau khi mọi người làm quen, câu chuyện lại quay về vụ án của Thẩm Ý.

Thẩm Thanh nhìn Đàn Dịch với ánh mắt đầy tình cảm: “Đội trưởng Đàn, vụ của anh trai em vẫn chưa có tiến triển gì sao?”

Cô cũng là một mỹ nhân, từng du học nước ngoài, trong truyện đảm nhận vai quân sư nhỏ bên cạnh Tạ Quân. Nếu không có vụ Thẩm Ý, tính cách của cô cũng nhiệt tình phóng khoáng như Na Uyển.

Đàn Dịch áy náy lắc đầu: “Hiện tại thì chưa.”

Thẩm Thanh hơi thất vọng, ánh mắt ngân ngấn lệ.

Na Uyển nói: “Đừng khóc, không phải bọn tôi không muốn phá án, mà là manh mối trong tay chưa đủ, thật sự không phá nổi. Mong cô Thẩm hiểu cho.”

Tạ Quân lên tiếng: “Cảnh sát Na, Thanh Thanh chỉ buồn thôi, chứ không phải không hiểu.”

Lời nói nhẹ nhàng có độc, không nhường chút nào.

Na Uyển dường như không nghe ra ý khác trong lời nói: “Vậy thì tốt quá, chứ không thì bọn tôi áp lực lắm.”

Sài Dục giỏi nhất là điều hòa không khí: “Nói chuyện không bằng ca hát, tôi xin mở màn một bài, hát cho mọi người nghe bài Bạn Đừng Khóc nhé.”

Giang Hàn Chi nói: “Tôi nhớ cậu bị điếc nhạc mà, giọng hát của cậu sẽ không làm bọn tôi chết điếc đấy chứ.”

Sài Dục chỉ cười, không đáp. Vừa qua đoạn dạo, quả nhiên tiếng hát như ma khóc quỷ gào, không một chữ nào đúng tông.

Hát được hai câu, anh chủ động bỏ cuộc, phát lại nhạc và đưa micro cho Đàn Dịch, tiện thể giải thích: “Đội trưởng Đàn hồi đại học từng chơi trong ban nhạc, hát rất hay.”

Tạ Tinh ngạc nhiên nhìn sang Đàn Dịch. Trong mắt anh thoáng hiện lên một tia đau đớn, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Anh cười nói: “Cậu bớt nói vài câu, không ai bảo cậu câm đâu.”

Sài Dục nâng ly: “Hát đi, cậu hát thì tôi sẽ câm.”

Vừa dứt lời, giai điệu đã vào câu đầu tiên.

“Có hay không một khung cửa, để bạn không tuyệt vọng, nhìn thế giới hoa lệ, hóa ra chỉ như một giấc mộng, có người khóc, có người cười, có người thua, có người già, đến cuối cùng chẳng phải đều giống nhau…”

Giọng nam trung trầm, phát âm tròn vành rõ chữ, hòa quyện hoàn hảo với giai điệu, như khóc như kể.

Tạ Tinh và các cô gái khác đều ngạc nhiên nhìn sang.

Đàn Dịch quay đầu, ánh mắt dừng lại trên người Tạ Tinh trước, rồi mới nhìn những người khác: “Có ai biết hát thì hát cùng tôi.”

Anh vốn không giỏi khuấy động không khí.

Tạ Tinh nhận ra, anh nói câu này chỉ để phân tán cảm xúc, không muốn thất thố trước mặt mọi người.

Sài Dục chắc cũng biết điều đó, liền đưa micro còn lại cho Giang Hàn Chi: “Tôi nhớ cậu cũng biết hát, hai người lâu rồi không gặp, song ca một bài cũng hay.”

“Được.” Giang Hàn Chi nhận lấy: “Bao nhiêu năm rồi chưa so tài, hôm nay bắt đầu lại từ một vụ án, một bài hát. Đàn Dịch, lần này tôi nhất định sẽ thắng.”

Sài Dục: “…”

Mọi người: “…”

Bình Luận (0)
Comment