Nữ Pháp Y Xuyên Sách Thành Đôi Cùng Nam Phụ

Chương 157

Hai người vừa nói vừa cười trở về ký túc xá của cục cảnh sát thành phố.

Sau khi sắp xếp đồ dùng rửa mặt xong, Tạ Tinh gọi điện cho Đàn Dịch trước khi vào phòng tắm.

“Đội trưởng Đàn, em về đến ký túc rồi, bên anh ổn chứ?”

“Ổn, nhà ông nội Giang Hàn Chi ngay đối diện nhà tôi.”

“Vậy thì tốt, còn…”

“Em nói đi.”

“Đội trưởng Đàn, em có thể nói chuyện công việc không?”

“Tất nhiên.”

“Thẩm Ý và Tưởng Chi Thắng đều là con trai của Thị trưởng và Phó thị trưởng, hơn nữa là con trai duy nhất. Kết hợp với một vài manh mối vụn vặt, có khả năng nào là thế này không. Một nhân vật nào đó vì một chuyện gì đó mà mất con trai, nên mới muốn trả thù vào con trai của những người khác?”

Đàn Dịch im lặng vài giây. Ngay lúc Tạ Tinh nghĩ rằng đã đến lúc kết thúc cuộc gọi thì anh lại mở miệng.

“Rất vui khi em có cùng suy nghĩ với tôi, nhưng không nhất thiết phải là con trai duy nhất. Có hai hay ba người con thì cũng có thể giết như thường. Trước đây, tôi nghĩ bọn chúng chỉ là sát thủ. Nhưng sau vụ của Thẩm Ý và Tưởng Chi Thắng, rồi nhìn lại vụ của anh tôi, tôi nhận ra mình đã mắc vào một lối suy nghĩ sai. Ai nói kẻ bắt cóc chỉ là kẻ bắt cóc? Bắt cóc xong, vừa kiếm được một khoản lớn, vừa tiện tay trả thù, chẳng phải là vui gấp đôi sao?”

Anh mơ hồ nhắc đến cái chết của anh trai mình, chuyện mà trước đây chưa từng nhắc.

Tạ Tinh vốn không nên biết điều này, nên im lặng.

Đàn Dịch nói: “Khi nào rảnh tôi sẽ nói kỹ hơn về vụ này. Em nghỉ sớm đi.”

Tạ Tinh đáp: “Vâng, chào đội trưởng Đàn.”

“Chào em.” Đàn Dịch cúp điện thoại.

“Cô gái tốt, biết tiến biết lùi.” Anh châm một điếu thuốc, nhìn ra mặt biển phẳng lặng ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên một nụ cười: “Giang Hàn Chi hơn mười năm trước đã không thắng nổi tôi, bây giờ càng không.”

Sài Dục gác chân lên mép bàn làm việc, phóng khoáng nói: “Trời gây họa còn có thể sống, tự mình gây họa thì hết cứu. Đàn Dịch, cho hắn ta một trận tơi bời, đánh sưng mặt hắn cho tôi!”

Đàn Dịch liếc anh một cái: “Dù sao thì cậu cũng chỉ thích hóng chuyện chứ gì.”

“Câu này nói sai rồi.” Sài Dục phủi tàn thuốc: “Có chuyện tìm tới tận cửa, không xem thì phí quá còn gì?”

“Biến đi!” Đàn Dịch ngồi xuống bên bàn làm việc, ánh mắt lại rơi vào đống tài liệu trên hai bức tường.

Sài Dục hỏi: “Tạ Tinh phát hiện ra gì, nói tôi nghe xem?”

Đàn Dịch: “Không có gì, giống như tôi đã nói trước đó.”

Sài Dục “chậc” một tiếng: “Cao thủ đúng là khác biệt, nhạy bén thật. Tôi nói này, Giang Hàn Chi sẽ ra tay chứ?”

Đàn Dịch hừ lạnh: “Hắn ra tay thì sao? Cậu yên tâm, Tiểu Tạ không để mắt tới hắn đâu.”

Sài Dục hỏi: “Sao chắc thế?”

Đàn Dịch: “Tiểu Tạ còn trẻ nhưng tính cách trầm ổn, chỉ riêng điểm này đã không hợp rồi.”

Sài Dục lắc đầu: “Cậu đừng thấy Giang Hàn Chi hay ồn ào trước mặt chúng ta, ở đơn vị chắc chắn không thế đâu. Có thể leo lên chức Trung đội trưởng ở Chi cục Đông Thành, không tầm thường đâu.”

Đàn Dịch dập tắt thuốc: “Tin tôi đi, kiểu cậu ta lừa Lê Khả thì còn được, chứ Tạ Tinh thì không. Hơn nữa hai người hai nơi khác nhau, không có cửa.”

Sài Dục phun ra khói thuốc, vẻ hài lòng: “Thế thì tốt, không thì mặt mũi tôi biết để đâu.”

Đàn Dịch: “Người ta còn chưa để tâm, cậu đừng tự chuốc phiền.”

Anh đứng dậy, gỡ ba tờ báo cắt dán xuống.

Sài Dục hạ chân xuống: “Sao gỡ vậy?”

Đàn Dịch: “Nếu hung thủ không chỉ vì tiền, cũng không chỉ vì người, thì ba vụ này có thể chẳng liên quan gì đến vụ của anh tôi. Gỡ xuống để tránh phân tán tinh lực.”

Sài Dục gật đầu: “Cũng đúng.”

Đàn Dịch cất báo vào ngăn kéo: “Lúc rảnh giúp tôi một việc, chỉnh lý lại thông tin của toàn bộ người trong mối quan hệ của chúng ta, không bỏ sót thứ gì, để tôi xem có gì đáng chú ý không.”

Sài Dục: “Được, mấy cái này tôi rành hơn cậu, để tôi lo.”

Có lẽ do tác dụng của rượu, Tạ Tinh lại dậy khá sớm. Khi cầm điện thoại lên mới thấy mới bảy giờ rưỡi.

Cô mang đồ rửa mặt vào nhà vệ sinh, vệ sinh cá nhân một lượt, nhẹ nhàng khoan khoái bước về phòng.

Mới đi được hai bước thì thấy Lý Ký hớt hải chạy đến: “Tiểu Tạ, huyện Tường An khai quật được một lượng lớn xương cốt, tình hình phức tạp. Trưởng khoa Tào nghỉ phép, pháp y Trần sắp nghỉ hưu, đội trưởng Đàn bảo em tự đi một chuyến.”

“Có vụ án à? Tổ một chúng ta có đi không?” Lê Khả tóc tai bù xù thò đầu ra.

Lý Ký liếc cô một cái đầy chán ghét: “Nhanh lên!”

“Rõ!” Lê Khả phóng vào nhà vệ sinh: “Đợi tôi, ba phút xong.”

Tạ Tinh tiếp tục đi: “Tôi về thay đồ.”

“Tiểu Tạ.” Lý Ký lại gọi cô: “Nghe nói phải đi đường núi, xe địa hình của cục không đủ chỗ, nên…”

Tạ Tinh không quay đầu: “Hiểu rồi, không thành vấn đề.”

Bình Luận (0)
Comment