Mỏ nhà họ Xa nằm trong địa phận huyện Tường An.
Một tiếng rưỡi sau, Đàn Dịch gặp Xa Triết trong phòng tiếp khách của mỏ.
Xa Triết có đôi mắt nhỏ, má phính, dáng vẻ vui tươi, trông thật thà, chất phác.
Anh ta nhiệt tình tiếp đãi hai người Đàn Dịch, trà nước, thuốc lá, trái cây, bánh ngọt đều được mang lên, không thiếu thứ gì.
Đàn Dịch đi thẳng vào vấn đề: “Chắc quản lý Xa đã biết mục đích chúng tôi đến đây rồi, đúng không?”
Xa Triết gật đầu: “Uông Hâm Dương có gọi điện cho tôi, vụ án đó tôi cũng nghe qua. Đội trưởng Đàn, các anh tìm tôi, là nghi tôi giết người à?”
Đàn Dịch nói: “Chúng tôi chỉ điều tra theo quy trình, anh Xa đừng nghĩ nhiều.”
Xa Triết thở phào: “Vậy thì tốt, các anh cứ hỏi, tôi biết gì sẽ nói hết.”
“Anh từng nghe nói về núi Hổ Nha chưa?”
“Từng nghe. Đội trưởng Đàn chắc cũng biết, leo mấy ngọn núi quen thuộc mãi cũng chán, tụi tôi thỉnh thoảng muốn đổi chỗ, có người đề xuất núi Hổ Nha, nhưng bị mấy anh em từng đi bác bỏ. Nhóm tụi tôi hay chơi cùng nhau chưa ai đến đó cả.”
Anh ta nói chuyện thoải mái, không vội vã, đầu óc rõ ràng, chẳng có vẻ gì là kẻ gian.
Đàn Dịch lại hỏi: “Anh biết đến núi Hổ Nha từ khi nào?”
Xa Triết đáp: “Cái này… ừm…” Anh ta gãi tai gãi đầu nghĩ một lúc lâu: “Chắc cũng ba bốn năm rồi, tôi không để tâm lắm, thật sự không nhớ rõ.”
Đàn Dịch nhìn thẳng vào mắt Xa Triết, tiếp tục hỏi: “Mỏ của các anh có hydro xyanua không?”
Xa Triết khựng lại, sau đó cười gượng: “Đội trưởng Đàn đang hỏi về về hóa chất đúng không? Tôi phụ trách mua sắm, nhưng trong trí nhớ thì mỏ chúng tôi chưa bao giờ mua thứ đó.”
Đàn Dịch nói: “Nghe nói mỏ đồng thường có mỏ vàng đi kèm, mỏ nhà họ Xa có khai thác vàng không?”
“Sao mà có chuyện đó được!” Xa Triết vụng về xua tay: “Tôi với ba tôi đều là người thật thà, mỏ chỉ có đồng, không có vàng.”
Đàn Dịch không tin lời anh ta.
Mỏ nhà họ Xa và nhà họ Uông không cách xa nhau, cùng nằm trên một mạch khoáng, không lý nào nhà họ Uông có vàng mà nhà họ Xa lại không.
Như vậy, có vẻ Xa Triết không phải người giỏi che giấu. Vụ án núi Hổ Nha có lẽ không liên quan đến anh ta, nhưng việc khai thác vàng trái phép thì chắc chắn có.
Sau đó, Đàn Dịch hỏi vài câu về phần mộ tổ tiên nhà họ Xa, rồi đứng dậy cáo từ. Xa Triết đích thân tiễn họ xuống lầu.
Hai người đi về phía xe, vừa đi được vài bước thì nghe một giọng nữ hỏi: “Anh, họ là ai?”
“Cảnh sát.”
“Anh gây chuyện gì à?”
“Anh gây chuyện gì được, em không nghĩ đến chuyện được à?”
“Thế nào, họ mang tiền đến cho anh à!”
“Cút đi!”
Đàn Dịch quay lại nhìn, bắt gặp ánh mắt của một người phụ nữ mũm mĩm.
Người phụ nữ nói: “Trời ạ, anh cảnh sát này trông được phết đấy.”
Xa Triết đẩy cô ta một cái, vẫy tay với Đàn Dịch: “Đội trưởng Đàn, chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
Đàn Dịch khẽ gật đầu, lên ghế phụ.
Lý Ký khởi động xe, nói: “Hai anh em nhà này trông cũng hao hao giống nhau nhỉ, nhưng mặt mũi nhìn như người số khổ ấy. Đúng là không thể đánh giá qua vẻ ngoài, nhìn kiểu gì cũng không ra dáng nhà giàu.”
Đàn Dịch không nói gì, châm một điếu thuốc.
Lý Ký cũng hiểu anh phần nào, biết rằng Đàn Dịch chỉ hút thuốc khi tâm trạng không tốt hoặc khi rảnh rỗi.
Lúc này hút thuốc, rõ ràng là tâm trạng không tốt.
Lý Ký đạp ga, lái xe rời bãi đỗ: “Xa Triết không giống hung thủ, mà lại có họ Uông báo tin trước, muốn hỏi gì cũng khó. Đội trưởng Đàn, có nên kiểm tra kho của họ không?”
Đàn Dịch nói: “Không có chứng cứ, lấy lý do gì để kiểm tra?”
Lý Ký thở dài: “Cũng đúng, không có vật chứng, cũng chẳng có nhân chứng.”
Xe chạy xuống theo con đường núi, khi sắp rời khu mỏ để ra đường lớn, Đàn Dịch bất ngờ bảo Lý Ký dừng xe.
Lý Ký không hiểu chuyện gì, thấy anh xuống xe thì cũng đi theo.
Hai người đi bộ quay lại cổng mỏ, Đàn Dịch đẩy cửa phòng bảo vệ.
“Hai anh cảnh sát có chuyện gì?” Người bảo vệ ngoài năm mươi tuổi giật mình, vội vàng bật dậy khỏi ghế.
Đàn Dịch hỏi: “Nghe nói ông chủ Xa có hai cô con gái, anh rể nào đẹp trai nhất?”
“Anh rể thứ hai đẹp trai nhất.”
“Bố của người này còn sống không?”
“Chết rồi, bố mẹ đều chết cả, nghe nói vì thế mà cưới được cô con gái thứ hai đấy.”
“Anh ta tên gì?”
“Họ Diêm, Diêm Nặc.”
“Anh ta hiện có ở mỏ không?”
“Không, hai năm trước anh ta bắt đầu làm kinh doanh quần áo, hiếm khi đến mỏ.”
“Làm ở Tường An hay An Hải?”
“Nghe nói là làm cả hai nơi. Sao thế, anh cảnh sát, anh ta gây chuyện gì à?”
“Không có chuyện gì, chỉ tò mò, hỏi chuyện phiếm thôi. Còn anh rể cả thì sao?”
“Anh rể cả thì thường xuyên ở mỏ, anh ta làm kinh doanh đá vụn, cũng khá thành công.”
“Ồ…” Đàn Dịch trầm ngâm, quay sang Lý Ký: “Thấy chưa, người ta đều có nơi có chốn cả rồi. Cậu cứ tập trung lái xe đi, đừng mơ hão huyền, nghĩ đường tắt.”
Lý Ký cười xòa: “Vâng vâng, tôi chỉ nói đùa thôi, không ngờ anh lại tưởng thật.”
Đàn Dịch nói: “Cảm ơn bác, chúng tôi đi đây.”
Người bảo vệ tiễn hai người ra ngoài: “Đi cẩn thận.”
Khi hai người đã đi xa, ông ta lẩm bẩm: “Thời buổi này cảnh sát cũng biết cưới vợ giàu thì tốt hơn à? Thế đạo gì đây.”