Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 126

Đêm khuya, trong tòa nhà cao nhất đế quốc, một nam nhân đứng bên trong căn phòng ở tầng lầu trên cùng. Hắn đối diện một mặt tường thủy tinh, mắt nhìn xuống cả thành phố.

Mà đứng phía sau hắn là một người mặc đồ đen bó sát, người kia toàn thân đều bị gói lại, làm cho người không nhìn thấy dung mạo.

Nam nhân không quay đầu lại, như cũ nhìn ngoài cửa sổ, chất lỏng màu đỏ máu trong ly thủy tinh cao hắn cầm trên tay phản xạ ra ánh sáng tuyệt đẹp.

"Ngươi chính là sát thủ lợi hại nhất toàn đế quốc?"

Người không thấy rõ dung mạo kia nói: "Hiện tại thì đúng."

"Hừ!" Nam nhân quay đầu lại, nói: "Ta gần đây có chút phiền toái, ta muốn ngươi bảo vệ ta, để cho ta bình an vượt qua nguy cơ lần này."

"Ta là sát thủ, không phải hộ vệ."

Nam nhân khẽ mỉm cười, lộ ra nụ cười nhất định phải được, "Nhưng mà ta có tiền a."

"..."

Người trước mắt này quả thật có tiền, trong đế quốc người có tiền hơn hắn hình như không có, có tiền ngang ngửa hắn, một tay cũng có thể đếm đủ. Chỉ cần là người hắn muốn, chỉ cần là đồ hắn muốn, liền không có chuyện hắn không có được. Bất luận là bạch đạo hay hắc đạo, tất cả mọi người đều phải nhường hắn ba phần, một người như vậy có phiền toái, vậy thì phải là phiền toái lớn.

Người bình thường căn bản không dám nhận công việc này, nhưng mà đứng trước mặt hắn chính là sát thủ lợi hại nhất toàn đế quốc. Sát thủ là giết người, nhưng khi một sát thủ tinh thông tất cả thủ đoạn giết người, hắn chính là hộ vệ đạt tiêu chuẩn nhất trên đời.

Sát thủ đệ nhất đế quốc trầm mặc, không biết qua bao lâu, hắn vang lên thanh âm có chút khàn khàn, "Ngươi có thể ra giá bao nhiêu con số?"

Nụ cười hiện ra trên mặt, nam nhân đưa cho sát thủ một chi phiếu trống không, môi mỏng dính rượu chát khẽ mở: "Điền một con số mà ngươi thích."

Vì vậy cọc buôn bán này cứ như vậy đạt thành.

Nam nhân vươn tay về phía sát thủ, sát thủ trước mặt thờ ơ làm thinh, nam nhân nói: "Không bắt tay cho hợp tác của chúng ta sao?"

Sát thủ lãnh khốc nói: "Tay ta, là dùng để giết người."

Nam nhân lộ ra một nụ cười khổ, cũng không miễn cưỡng nữa.

Nói đến ngày đó sau khi Đào Nhiên nhìn Mục Hoan Hoan thọ chung chính tẩm*, liền thanh tẩy tình cảm đổi một thế giới khác, trong nháy mắt khi mở mắt ra, hắn liền sợ hết hồn. Bởi vì trước mặt hắn nằm một người chết, mà trên tay hắn cầm một thanh đao hình dáng rất kỳ lạ. Lúc Đào Nhiên vẫn còn đang suy tư, đây rốt cuộc là thù giết hay tình giết hoặc giả là giết ngược, một đám đại hán vạm vỡ liền vọt vào, thấy tình huống trong phòng liền kêu lên: "Không xong rồi! Lão bản bị người ta giết a!"

(*) thọ chung chính tẩm: sống thọ và chết tại nhà.

Đào Nhiên yên lặng nhìn đám đại hán chen đầy cả căn phòng, trong lòng thập phần bi thảm. Bởi vì hắn cảm thấy mình căn bản không có khả năng chạy đi, nhiệm vụ lần này có lẽ ngay từ ban đầu liền phải thất bại, quả nhiên càng đến hậu kỳ độ khó nhiệm vụ càng lớn.

Đương lúc Đào Nhiên đang nghĩ có nên nói chút gì, đám đại hán kia bỗng nhiên nhìn cách Đào Nhiên ăn mặc cùng với thanh đao trong tay hắn.

"Là Ôn Nhu!"

"Hắn là Ôn Nhu!"

Đào Nhiên: "???" Cái quỷ gì?

Đám đại hán kia dùng một loại ánh mắt vô cùng sợ hãi nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên đang đứng không nhúc nhích, hơn nữa cả tập thể chậm rãi lui về phía sau, "Lại có người mời Ôn Nhu tới giết lão bản..."

"Hắn không phải là đang nhìn ta chứ? Ánh mắt thật đáng sợ..."

Nhìn thấy loại tình huống này, Đào Nhiên liền đi về phía trước một bước, tất cả mọi người đồng loạt lui về phía sau một bước. Đào Nhiên tiến lên một bước nữa, tất cả mọi người lui về sau một bước nữa. Cứ như vậy một người tiến về trước một đám lui về phía sau, Đào Nhiên rời khỏi nơi này.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bóng lưng hắn, chỉ có bản thân hắn mặt mày mờ mịt.

Tiểu Mỹ nói: "Tìm địa phương an toàn kiểm tra kịch tình đi."

Đào Nhiên nói: "Ngươi cảm thấy ta đang ở nơi nào không an toàn sao?"

"Ách... Ít nhất ngươi đừng trùm lên y phục như vậy đứng ở đường lớn chứ?"

Đào Nhiên nghiêng đầu nhìn một cái, chỉ thấy trong tường kính thủy tinh bên cạnh phản chiếu bộ dáng bản thân. Cả người đồ bó sát màu đen nghiêm kín chặt chẽ bọc lại vóc người đẹp, trên đầu cũng mang khăn trùm, ngay cả mắt đều đeo một loại mắt kiếng đặc chế. Thông thường người ăn mặc bộ dáng này không phải dân chống khủng bố thì chính là dân khủng bố, theo tình huống trước mắt mà nói, bản thân có thể là trường hợp sau.

Đào Nhiên chạy vào trong một hẻm nhỏ không người, sau đó bắt đầu tiếp thu kịch tình.

Bối cảnh thế giới này được thiết lập tương đối đặc thù, bố trí thế giới trước kia trên căn bản không khác biệt thế giới hiện thực lắm. Nhưng thế giới này không phải, thế giới này chỉ có hai đế quốc, hai đế quốc này lại bị năm tập đoàn tài chính cầm giữ. Mà nam chính thế giới này chính là Phùng Lộ Dịch người nắm quyền tập đoàn Kỳ Tích của Thần Chi Đế Quốc, nữ chính là một học sinh bình thường, tên Lệ Lộ Lộ. Nữ phụ ác độc Đào Nhiên cần công lược tên Diệp Ngạo Thiên, là người nắm quyền tập đoàn Diệp thị của Cộng Hòa Đế Quốc.

Từ phong cách tên của hai đại đế quốc là có thể nhìn ra, hai đế quốc này khác biệt ở chỗ nào. Thần Chi Đế Quốc là đế quốc người người theo đạo, ở chỗ này cơ hồ đi mấy bước là có thể nhìn thấy một nhà thờ nhỏ, người của Thần Chi Đế Quốc tin tưởng luận điểm thượng đế sáng thế. Bọn họ thống hận nhất, chính là người của Cộng Hòa Đế Quốc ở cách vách.

Bởi vì người Cộng Hòa Đế Quốc quả thực chính là ma quỷ, bọn họ trước nay đều sẽ không đi nhà thờ!

Cộng Hòa Đế Quốc tôn trọng khoa học, cho rằng không có gì khoa học không giải thích được, nếu như có, đó chính là khoa học còn chưa phát triển đến mức tận cùng. Bọn họ ghét nhất chính là người Thần Chi Đế Quốc ở cách vách, người nơi đó giống như bệnh thần kinh, có rảnh rỗi không đi hưởng thụ sinh hoạt, cứ khăng khăng muốn chạy đến giáo đường sám hối. Còn nói gì mà người được sinh ra chính là có tội, cho nên phải luôn luôn chuộc tội.

Nói tóm lại bọn họ nhìn nhau không vừa mắt, cũng đánh nhau rất nhiều năm, sau đó bọn họ phát hiện đánh như vậy nữa trừ phi đem nhân loại tuyệt diệt nếu không căn bản không có khả năng tiêu diệt đối phương, vì vậy song phương liền tắt lửa. Tin tôn giáo thì ở Thần Chi Đế Quốc, tôn trọng khoa học thì ở Cộng Hòa Đế Quốc, đã nhiều năm qua ngược lại cũng sống yên ổn vô sự với nhau.

Mà khởi điểm câu chuyện này chính là, người nắm quyền tập đoàn Diệp thị Diệp Ngạo Thiên của Cộng Hòa Đế Quốc yêu người nắm quyền tập đoàn Kỳ Tích Phùng Lộ Dịch của Thần Chi Đế Quốc. Diệp Ngạo Thiên lên tiếng, nói không có được Phùng Lộ Dịch quyết không bỏ qua. Phùng Lộ Dịch làm sao có thể ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, không nói đến việc hắn đã có người thích, chỉ nói hắn là người nắm quyền tập đoàn Kỳ Tích thôi, bị Diệp Ngạo Thiên thu vào tay, hắn còn làm sao ra đường? Hắn không cần mặt mũi chắc?

Vì vậy hắn liền tìm đến Ôn Nhu, sát thủ lợi hại nhất hai đại đế quốc để bảo vệ mình, tên sát thủ này tại sao kêu Ôn Nhu? Nghe nói thủ đoạn giết người của hắn cực kỳ ôn nhu, người bị hắn giết, sau khi chết trên mặt đều mỉm cười.

Đối với việc này Đào Nhiên chỉ muốn ói cả cái máng, những người kia sở dĩ cười chết, là bởi vì vũ khí của sát thủ bôi một loại độc tố thần kinh. Loại độc tố này sẽ phá hư thần kinh con người, để cho thần kinh gương mặt người co quắp, tạo thành biểu tình mỉm cười.

Người mà Đào Nhiên chuyển kiếp thành chính là sát thủ Ôn Nhu, hắn đứng trong hẻm nhỏ bẩn thỉu u ám, ngửa đầu than thở không tiếng động nói xấu. Bố trí ngáo đá trẻ trâu như vậy rốt cuộc là tác giả nơi nào viết? Ngươi đi ra, ta bảo đảm không đánh chết ngươi!

Tiểu Mỹ nói: "Ký chủ ngươi đã biết kịch tình rồi, tiếp theo cần làm chính là ngoan ngoãn chờ Phùng Lộ Dịch đến tìm ngươi, dẫu sao trừ lần này ra ngươi cũng không có cơ hội tiếp xúc nữ phụ."

Đào Nhiên nói: "Ta không phải sát thủ sao? Nếu như ta đi giết nàng, không phải có thể tiếp xúc với nàng sao?"

Tiểu Mỹ tức thì vặn vẹo mặt gấu trúc một cái, nó dùng thanh âm shota khả ái kia của mình giận dữ hét: "Ký chủ ngươi tỉnh táo một chút a! Diệp Ngạo Thiên là một trong những người có quyền thế nhất thế giới này, ngươi cho rằng ngươi thật có thể tùy tiện đến gần nàng như vậy sao?"

"Được rồi, " Đào Nhiên nói: "Phùng Lộ Dịch kia cũng thật là, lại mời thiên hạ đệ nhất sát thủ tới bảo vệ trinh tiết cho hắn."

Tiểu Mỹ: "..."

Vì vậy mới có một màn mở đầu này, Phùng Lộ Dịch liên lạc với Đào Nhiên, mời hắn tới cao ốc tập đoàn Kỳ Tích, thỉnh hắn làm hộ vệ cho mình.

Đào Nhiên thu cất chi phiếu, sau đó đối diện Phùng Lộ Dịch mấy giây. Phùng Lộ Dịch nhìn cặp mắt kiếng rất ngầu kia của Đào Nhiên, hiếu kỳ nói: "Nghe nói ngươi rất ôn nhu, rốt cuộc ôn nhu bao nhiêu?"

Đào Nhiên như cũ cách lớp mắt kiếng lạnh lùng nhìn hắn.

Phùng Lộ Dịch lúng túng sờ lỗ mũi một cái, nói: "Thất lễ, ta hình như còn chưa nói với ngươi ta gặp phiền toái gì phải không?"

Thanh âm Đào Nhiên hơi có chút khàn khàn nói: "Diệp Ngạo Thiên của Cộng Hòa Đế Quốc tuyên bố muốn trong vòng một năm đoạt đi trinh tiết của ngươi, ngươi mời ta tới chính là vì nàng chứ gì?"

"..." Tên sát thủ này nói chuyện thật đáng ghét yo...

Phùng Lộ Dịch lúng túng ho khan một tiếng, nói: "Ách... Phải, nữ nhân kia ta rất hiểu, nàng trước tiên sẽ dùng tài sản cùng quyền thế của nàng hấp dẫn ta, sau đó dùng tài sản cùng quyền thế của nàng đả kích ta, lúc sau sẽ dùng tài sản cùng quyền thế của nàng uy hiếp ta, cuối cùng sẽ dùng tài sản cùng quyền thế của nàng mời người giải quyết ta."

Mẹ nó, tên Phùng Lộ Dịch này nói chuyện thật mệt người.

Phùng Lộ Dịch kích động nói: "Nàng nghĩ đến là đẹp! Ta làm sao có thể khuất phục ma quỷ của Cộng Hòa Đế Quốc? Diệp Ngạo Thiên lớn như vậy rồi chắc hẳn một lần đi nhà thờ cũng chưa từng đúng không? Ôi thần linh ơi, người tràn đầy tội ác như vậy làm sao có thể khiến ta khuất phục được?"

Đào Nhiên khó khăn không nhúc nhích duy trì tư thế ngầu ngầu kia, nếu không phải hắn là nam chính, bản thân chỉ sợ cũng muốn cho hắn nếm thử một chút cái gì gọi là Ôn Nhu Nhất Đao của sát thủ Ôn Nhu.

Phùng Lộ Dịch cầm ly rượu nói với Đào Nhiên: "Sát thủ tiên sinh có muốn làm một ly không?"

Đào Nhiên không nhúc nhích ở trong lòng nói xấu, Phùng Lộ Dịch này chắc không phải thiểu năng chứ, mời một tên sát thủ bảo vệ mình uống rượu, hắn không cần trinh tiết của hắn nữa sao? Hắn ném trinh tiết là nhỏ, bản thân ném mệnh là lớn a.

Lúc này một nữ nhân đi lên, đẩy ra cửa phòng Phùng Lộ Dịch: "Tiên sinh ngài phải đi rồi, Diệp Ngạo Thiên tự mình dẫn người tới."

"Ờ, thượng đế a." Phùng Lộ Dịch mặt thống khổ nói: "Ta phải đi nhanh thôi, ta một chút cũng không muốn nhìn thấy nữ ác ma thô lỗ trước nay chưa từng đi vào nhà thờ kia."

Đào Nhiên đi theo bên cạnh hắn rời khỏi, kết quả ở lầu một cao ốc Kỳ Tích, bọn họ bị Diệp Ngạo Thiên chặn lại.

Diệp Ngạo Thiên là một nữ nhân xinh đẹp hơn hai mươi tuổi, nàng mặc trang phục vô cùng thành thục, trong đôi mắt sâu lộ ra lạnh lùng hút hồn người. Đào Nhiên xa xa nhìn đôi môi đỏ rực như lửa của nàng, trong lòng thầm khen, màu sắc này thật là đẹp mắt.

Diệp Ngạo Thiên cũng nhìn thấy đoàn người Phùng Lộ Dịch, nàng xa xa nói: "Tôi đều tới rồi, Phùng tiên sinh không gặp tôi được một lần, có phải là quá vô lễ?"

Dứt lời khua tay lên, mấy người áo đen bên cạnh liền hướng Phùng Lộ Dịch vọt tới. Đám người kia đúng là lợi hại, trong nháy mắt thiếu chút nữa đột phá phòng vệ của Phùng Lộ Dịch. Phùng Lộ Dịch nói với Đào Nhiên: "Tiên sinh, liền nhờ vào ngài."

Đào Nhiên liếc mắt khinh bỉ, thân thể hơi ngồi xổm xuống, sau đó thoắt cái dùng sức bắn ra. Bóng dáng hắn cực nhanh, bọn thủ hạ Diệp Ngạo Thiên còn chưa kịp phản ứng, Đào Nhiên đã đến gần Diệp Ngạo Thiên.

Cảm nhận được nam nhân kia dán vào phía sau, tay bóp trên cổ mình, Diệp Ngạo Thiên tức giận nói: "Ngươi dám động ta một cái thử xem?!"

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bình Luận (0)
Comment