Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 147

Trên đường Tư Thiều chở Đào Nhiên đi bệnh viện, nàng mới nghĩ ra chuyện có điểm không đúng.

Nàng hỏi: "Tôi cảm thấy có chút không đúng, cho dù máu mũi chảy nhiều đi nữa, làm gì mà đến mức chảy đầy mặt?"

Lúc này Đào Nhiên đã lau mặt sạch sẽ, trong lúc nhất thời trầm mặc, một hồi sau hắn nói: "Có thể là lúc ngủ hai tay sờ loạn."

"Vậy sao?" Tư Thiều nói: "Cậu lúc ngủ có tật xấu này?"

"Không có sao?" Đào Nhiên nói: "Chị cùng tôi ngủ hai lần rồi, còn không biết tôi có tật xấu này sao?"

Tư Thiều: "..." Nàng tại sao lại phải miệng tiện?

Đào Nhiên sợ Tư Thiều tiếp tục hỏi, liền nằm thẳng rên hừ hừ. Tư Thiều quan tâm nói: "Làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"

Đào Nhiên: "Chỗ nào cũng khó chịu."

Tư Thiều vừa an ủi hắn vừa nói: "Ngày hôm qua đưa cậu tới trường còn đang khỏe mạnh, sao một đêm liền bệnh thành như vậy? Cậu gọi điện thoại cho a di chưa?"

"Chưa." Đào Nhiên mặt khó chịu nói: "Mẹ lớn tuổi rồi, tôi không muốn để cho bà lo lắng."

Thật là một đứa bé ngoan, Tư Thiều cảm thấy Đào Nhiên thật hiếu thuận, nàng nói: "Vậy làm sao đây? Cậu bị bệnh ai chăm sóc?"

Đào Nhiên lòng nói cái này còn cần hỏi sao? Nhưng mà lời này hắn không thể nói thẳng, Đào Nhiên nói: "Chị nói xem?"

Tư Thiều suy nghĩ một chút nói: "Bạn cùng phòng của cậu có vẻ không đáng tin cậy, sáng hôm nay cậu chảy máu mũi thành như vậy, bọn họ cũng không biết giúp lấy giấy."

"Còn không phải sao." Đào Nhiên phụ họa nói: "Bọn họ quả thực quá không đáng tin cậy, đem tôi giao cho bọn họ, đoán chừng tôi cứng luôn rồi bọn họ còn không biết."

"Chớ nói bậy bạ." Tư Thiều nói: "Vậy cậu định làm sao?"

Cô chăm sóc tôi một chút có khó khăn như vậy sao? Đào Nhiên thật là lòng mệt mỏi, hắn nói: "Nếu không thì... phiền toái chị một chút?"

Tư Thiều thầm nghĩ nếu lại ở chung với nhau một trận, đến lúc đó bị ma ma Cảnh Dự nhìn ra chút gì, bản thân còn muốn sống hay không nha? Cho nên nàng uyển chuyển cự tuyệt nói: "Nếu không thì, tôi giúp cậu mời một hộ sĩ?"

Đào Nhiên nói: "Chị thà giúp tôi mời hộ sĩ cũng không nguyện ý chăm sóc tôi một chút sao, tôi làm cho người chán ghét như vậy sao?"

"Không phải không phải." Tư Thiều xoắn xuýt nói: "Tôi cảm thấy hai chúng ta cần phải tận lực giảm bớt số lần gặp mặt."

Đào Nhiên đưa tay bưng kín ngực, "A ~ thật là đau ~ "

"Sao còn đau ngực nữa?" Tư Thiều nói: "Không phải cảm mạo sao?"

Đào Nhiên hai mắt nhìn thẳng phía trước, làm dáng vẻ đau buồn muốn chết nói: "Không biết, vừa rồi chị nói xong câu kia, lòng tôi liền bỗng nhiên đau như dao đâm."

Giờ thì Tư Thiều không dám nói tiếp nữa, trừ lái xe thật nhanh ra, nàng đã không biết bản thân nên làm cái gì.

Sau đó nàng lại bởi vì vượt tốc độ bị cảnh sát giao thông cản lại, cửa xe buông xuống lộ ra khuôn mặt quen thuộc của Tư Thiều cùng Đào Nhiên, cảnh sát giao thông nói: "Hôm nay còn đi thi sao? Ngày hôm qua không phải kết thúc khảo thí rồi à?"

Tư Thiều lặng lẽ nhìn cảnh sát giao thông một hồi, sau đó lại nhìn về phía Đào Nhiên. Đào Nhiên trầm mặc một chút, nói: "Cảnh sát thúc thúc, chú có thể đưa tay cho con không?"

Cảnh sát giao thông không hiểu ra sao, chìa ra một cái tay. Đào Nhiên dắt tay cảnh sát giao thông đặt trên trán mình, nói: "Chú cảm giác được không?"

"Cảm giác cái gì?" Cảnh sát giao thông nói: "Sao có chút nóng?"

"Chú quá tuyệt vời, chú cảm giác đúng rồi." Đào Nhiên nói: "Bởi vì nhiều ngày nay học tập bất kể ngày đêm, con bị bệnh."

Tư Thiều: "..."

Cảnh sát giao thông thương tiếc hết sức, "Trẻ con hiện tại học tập liều mạng như vậy?"

Tư Thiều nói: "Cũng không phải, thi vào trường đại học."

"Aiz." Cảnh sát giao thông lo âu nói: "Con trai ta qua mấy năm cũng thi đại học rồi, ta hiện tại nghĩ thôi cũng sợ."

Cảnh sát giao thông tốt bụng lại thả bọn họ một lần, "Coi như có việc gấp cũng phải tuân thủ luật giao thông a, được rồi được rồi các ngươi đi đi."

"Cảm ơn." Đào Nhiên: "Cảm ơn cảnh sát thúc thúc."

Tư Thiều trầm mặc chạy xe một hồi, bỗng nhiên nói: "Lúc nào cũng lừa gạt hắn như vậy có phải không tốt lắm?"

Đào Nhiên: "Vậy để cho hắn viết giấy phạt đi."

Tư Thiều: "..."

Đi bệnh viện, khám bệnh còn phải đăng ký, Tư Thiều cũng không phải người thiếu tiền gì, trực tiếp mang Đào Nhiên đi phòng khám gấp. Bác sĩ phòng khám gấp đo nhiệt độ cơ thể cho Đào Nhiên, nói: "38 độ cũng đâu đến nỗi tới phòng khám gấp, cô nhìn xem, tôi nơi này rất bận."

Tư Thiều nói: "Chỉ nóng lên thôi sao? Hắn còn chảy máu mũi."

"Vậy à? Tôi nhìn xem." Bác sĩ tách lỗ mũi Đào Nhiên nhìn nhìn, nói: "Tối hôm qua mở điều hòa chứ gì?"

Đào Nhiên: "... Ừ."

Bác sĩ: "Lần sau nhớ, mở điều hòa trong phòng phải để thêm chậu nước, nếu không, quá khô thì sẽ chảy máu mũi."

Đào Nhiên: "... À."

Bác sĩ nói: "Được rồi, tôi cho chút thuốc, trở về uống đi."

"Vậy là xong rồi?" Đào Nhiên không dám tin tưởng bản thân lăn lộn cả đêm lại kết thúc như vậy, "Tôi sốt 38 độ mà?"

Bác sĩ nói: "Làm sao? Cậu còn muốn nằm viện chắc?"

Đào Nhiên mắt sáng lên, "Có được không?"

Bác sĩ: "..."

Tư Thiều cũng có chút lo lắng nói: "Sốt lên uống chút thuốc là được sao? Bác sĩ ông không biết đâu, hắn lưu máu mũi rất nhiều, còn đau ngực."

Đào Nhiên: "Ừ, chỗ nào cũng đều đau."

Bác sĩ: "Nóng lên quả thật sẽ dẫn tới bắp thịt đau nhức, không sao."

"Tôi có sao." Đào Nhiên kéo bác sĩ không cho đi, "Tôi thật là khó chịu."

Bác sĩ liền phiền nha, "Con trai như cậu sao có chút khổ này cũng không chịu nổi?"

Đào Nhiên không nói lời nào, bắt đầu nước mắt lưng tròng đáng thương nhìn bác sĩ, Tư Thiều không chịu nổi trước, "Hắn khó chịu a bác sĩ, ông nói xem một đứa trẻ như hắn một mình ở trường học, lại không ai chiếu cố hắn, lỡ như trở về nghiêm trọng hơn làm sao bây giờ?"

Bác sĩ lòng nói với thể trạng của hắn cho dù không uống thuốc, trở về đắp chăn ngủ một đêm cũng được rồi, sao mà nghiêm trọng hơn được. Nhưng mà hắn hành nghề nhiều năm như vậy cũng đã gặp qua rất nhiều gia trưởng đánh mất lý trí, vì vậy hắn không lời có thể nói: "Vậy thì truyền nước biển đi, rất nhanh là xong."

Đào Nhiên nói: "Thuận tiện ở lại viện quan sát đi, tôi cảm thấy tôi còn cần làm kiểm tra sức khỏe toàn thân."

Bác sĩ: "..."

Đào Nhiên nằm trên giường bệnh truyền nước biển, bệnh hữu giường bên cạnh chính đang ăn điểm tâm. (bệnh hữu = người cùng phòng bệnh)

Đào Nhiên nói: "Tôi lạnh quá."

Tư Thiều cảm thụ nhiệt độ phòng hiện tại một chút, nói: "Cậu rất lạnh sao?"

"Ừ." Đào Nhiên nói: "Tôi phải truyền nước, còn phát sốt."

"Đắp chăn đi." Tư Thiều đắp chăn cho Đào Nhiên.

Đào Nhiên nói: "Tôi vẫn còn lạnh."

Tư Thiều cuống cuồng nói: "Tôi lấy thêm chăn đệm tới nhé?"

Bệnh hữu bên cạnh để đũa xuống nói: "Tiểu thư cô có phải ngốc thật không đó? Hắn là muốn cô nằm trên giường ủ ấm cho hắn."

Tư Thiều trong nháy mắt đỏ mặt, hỏi Đào Nhiên: "Là vậy sao?"

Đào Nhiên trừng mắt bệnh hữu một cái, "Ngươi mới ngốc."

Sau đó hắn tròn mắt nhìn Tư Thiều, "Có được không?"

Tư Thiều khổ sở nói: "Nhưng mà tôi nóng..."

Đào Nhiên: "Tôi lạnh quá, tay tôi lạnh băng lạnh băng, một mình tôi ở trong trường học bơ vơ không chỗ nương tựa..."

"..." Tư Thiều rốt cục vẫn phải nằm lên, nàng ở trên giường cảm thụ được Đào Nhiên đặt tay ngang hông nàng, nói: "Cậu là một nam sinh, sao thân thể yếu như vậy?"

Đào Nhiên tựa mặt vào trên người Tư Thiều, nói: "Có thể là bởi vì ở nội trú lâu dài ăn không tốt, cho nên thân thể suy yếu đi."

Tư Thiều: "Tại sao không ăn nhiều cơm?"

"Tôi cũng muốn a." Đào Nhiên nói: "Thức ăn căn tin ăn không quen."

Tư Thiều cũng từng trụ lại trong trường học, dĩ nhiên biết một số trường học có căn tin rất quỷ dị, cho nên nàng đặc biệt thương tiếc Đào Nhiên, lại quên năm đó bản thân một nữ sinh vẫn khỏe mạnh trôi qua được bốn năm. Nàng nói: "Vậy cậu làm sao bây giờ? Ra ngoài ăn đi."

Đào Nhiên làm nũng nói: "Bên ngoài ăn dầu bẩn."

Tư Thiều: "Vậy làm thế nào nha?"

Đào Nhiên: "Chị làm cho tôi ăn đi."

Bệnh hữu cách vách bị Đào Nhiên vô sỉ mặt dày làm cho khiếp sợ, lại bị mùi giấm chua tản mát từ trên người hai người xông đến, hắn giận đến thả hộp cơm xuống, lăn ra giường ngủ.

Tư Thiều cảm giác cái tay ngang hông kia thỉnh thoảng còn hoạt động, bởi vì Đào Nhiên đang bị bệnh, cho nên nàng không dám lộn xộn, liền mặc cho hắn sờ. Đào Nhiên sờ một hồi, cảm giác có chút mệt. Từ tối qua đến sau nửa đêm quả thật rất lạnh, hắn không làm sao ngủ ngon, lúc này Tư Thiều ở bên cạnh hắn dần dần có chút buồn ngủ.

Tư Thiều phát giác, đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng Đào Nhiên, sau đó Đào Nhiên liền ngủ.

Tư Thiều dè dặt cẩn thận nhìn mặt Đào Nhiên, sau khi hắn nhắm mắt lại có loại khí chất không giống lúc tỉnh, loại cảm giác này rất kỳ quái, giống như nàng trước nay chưa từng chân chính nhận biết người này vậy.

Kỳ thực nếu nói đối với Đào Nhiên một chút cảm giác cũng không có là không thể nào, nhưng Tư Thiều luôn có đủ loại đủ dạng băn khoăn. Nàng đã không phải là học sinh cái gì cũng không quản không để ý nữa rồi, có một số việc không phải nàng muốn là có thể làm.

Bệnh hữu giường hàng xóm nói: "Thích thì hôn một cái á, ngậm tình liếc mắt nhìn như vậy ta dòm mà chua muốn chết."

Tư Thiều nhỏ giọng nói: "Cậu hiểu lầm rồi, tôi và hắn không phải loại quan hệ đó."

Bệnh hữu cười nói: "Người trẻ tuổi bây giờ chính là thích lăn lộn, chờ thời điểm cô đến tuổi tôi rồi vẫn còn độc thân liền sẽ hối hận lời mình nói bây giờ."

Tư Thiều lòng nói tuổi ngươi cũng không lớn a, nói chuyện nghe như mấy lão già.

Nàng rón rén xuống giường, một mình trở về nhà.

Trong nhà Tư ma ma đang xem tạp chí, thấy nàng trở lại liền nói: "Chuyện gì xảy ra, sáng sớm đã hoang mang rối loạn đi ra ngoài."

Tư Thiều nói: "Mẹ, ừm..., có thể dạy con nấu canh không?"

"Hả?" Tư ma ma kỳ quái nói: "Sao đột nhiên muốn học nấu canh?"

Tư Thiều đầu óc vội chuyển nói: "Vừa rồi con đi nhà người bạn, nàng vừa vặn đang nấu canh, còn cười nhạo con không biết xuống bếp, cho nên con liền muốn học vài đường cho nàng biết tay."

Tư ma ma cũng không nghĩ nhiều, liền nói: "Vậy con muốn học cái gì?" . Ra chương nhanh nhất tại _ TrumTruy en.CO M _

Tư Thiều nói: "Canh gì dinh dưỡng lại ngon, liền học cái đó."

Tư ma ma nhìn nhìn tủ lạnh nói: "Trong nhà cũng không có đồ gì, hôm qua mua mấy con cá diếc về nuôi còn chưa kịp nấu, liền hầm canh cá đi."

"Dạ được."

Đến lúc xế chiều Tư ma ma đều toàn thân mồ hôi, cuối cùng dạy được Tư Thiều nấu ra một nồi canh coi như tạm được. Tư ma ma thở phào nói: "Lần sau mời đầu bếp về dạy đi."

Tư Thiều nhìn canh cá màu trắng sôi trào trong nồi, cao hứng nói: "Như vậy là được rồi sao?"

"Ừ." Tư ma ma lòng nói canh ngửi không tệ, màu sắc cũng bình thường, hành gừng đều thả, cũng ổn rồi, liền nói: "Được rồi, mẹ đi lên tắm rửa nghỉ ngơi một chút, mệt chết ta."

Tư Thiều hưng phấn múc canh cá, nhưng mà Tư ma ma quên nhắc nàng bỏ muối.

Đào Nhiên ở trong bệnh viện đói một ngày, đương lúc bệnh hữu giường hàng xóm cơm nước xong, Tư Thiều còn chưa có tới.

Bệnh hữu nói: "Thật đáng thương, hay là kêu đồ ăn ngoài đi."

Đào Nhiên quật cường nói: "Không."

Bệnh hữu: "Cần gì chứ, đói lại không phải người khác, là chính ngươi a."

Đào Nhiên nắm chăn nói: "Nàng sẽ hối hận, ta chính là muốn để cho nàng thấy bộ dáng thê thảm của ta, sau đó đau lòng không chịu nổi không chịu nổi."

Bệnh hữu: "..." Ý tưởng của người trẻ tuổi bây giờ hắn càng ngày càng không hiểu.

May mà Tư Thiều chạy tới kịp trước khi Đào Nhiên không kiên trì nổi, nàng bưng hộp giữ nhiệt nói: "Xin lỗi, tới rồi đây, tôi tự tay hầm canh cho cậu nga."

Đào Nhiên nằm ở trên giường yếu ớt nói: "Mau... Mau tới đây." Giờ thì thật không phải giả vờ.

Tư Thiều mở hộp giữ nhiệt múc một chén canh cho Đào Nhiên, mong đợi nói: "Nếm thử một chút xem."

Đào Nhiên xì xụp uống một hớp, thiếu chút nữa phun ra, "Nóng quá."

"Nôn nóng như vậy làm gì." Tư Thiều giúp Đào Nhiên thổi, "Lại không có người giành ăn."

Tuy rằng không ai tranh với ta, nhưng mà ta đã một ngày chưa ăn...

Đào Nhiên chờ canh hơi nguội một chút mới uống một hớp, trong nháy mắt biểu tình trên mặt hắn trở nên rất kỳ quái.

Tư Thiều mong đợi nói: "Như thế nào?"

Thành thật mà nói canh này hầm không tệ, tăng thêm hành gừng cũng không tanh, chỉ là không có muối vô luận thế nào cũng không tính là ngon. Đào Nhiên uyển chuyển nói: "Cũng khá được."

Tư Thiều ngượng ngùng cười một tiếng, tự động đem những lời này hiểu thành ngon, nàng nói: "Uống rất ngon sao?"

Đào Nhiên: "Nếu không thì chị thử một ngụm."

Tư Thiều: "Được rồi, tôi không tranh với cậu, nhưng mà phải uống cho xong nga."

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bình Luận (0)
Comment