Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 154

Tư Thiều bưng đĩa trái cây ngẩn người đứng ở cửa, dường như là bị một màn này làm bối rối.

Tư Kỳ lại nói: "Tỷ, mau gọi ba mẹ tới, hắn đánh em."

Những lời này của Tư Kỳ cuối cùng nhắc nhở Tư Thiều, Tư Thiều kịp phản ứng chuyện đầu tiên làm chính là, vội vàng đưa tay đóng cửa lại.

Tư Kỳ: "..."

Tư Kỳ mặt không thể tin nói: "Tỷ, chị đang làm gì?"

Tư Thiều đi tới nói: "Đây là thế nào?"

"Thế này mà chị cũng không nhìn ra được?" Tư Kỳ mặt kích động đỏ bừng nói: "Hắn đánh em, hắn đánh em trai ruột của chị a!"

Đào Nhiên như cũ đè Tư Kỳ, một chút cũng không hoảng loạn nói: "Hắn không chịu làm đề, cho nên tôi dự định đánh đến khi hắn làm."

Tư Kỳ gục ở trên bàn nói: "Tỷ, chị nghe xem, hắn đây là nói tiếng người sao?"

Tư Thiều nghĩ một chút, rút mấy tờ giấy ra nói: "Lúc đánh nhớ bịt miệng nó, nếu không nó đem ba mẹ gọi tới thì không tốt."

Tư Kỳ: "..." Đây thật là chị ruột ta sao? Mẹ ghẻ có đến đây cũng không làm được loại chuyện này a?

Đào Nhiên mặt từ ái nói: "Tốt nhất không nên như vậy, hắn còn nhỏ, hiểu chuyện là được."

Tư Kỳ mặt đờ đẫn gục trên bàn, sau đó kịch liệt giãy giụa nói: "Tỷ, chị vậy mà lại bênh người ngoài, chị vung cùi chỏ ra bên ngoài!"

Tư Thiều nhìn Tư Kỳ nói: "Có vẻ vẫn cần phải bịt lại."

Đào Nhiên: "Vậy thì bịt đi."

Tư Thiều tự tay nhét giấy vào miệng em trai mình, Đào Nhiên nói: "Có chịu làm bài thi không?"

Tư Kỳ: "Um um um..."

"Cậu kêu đi. Kêu rát cổ họng cũng sẽ không ai tới cứu cậu." Đào Nhiên nói: "Thức thời một chút vẫn là làm đề đi."

Tư Thiều cũng nói: "Đúng vậy, làm đề đi, bị đánh cũng không chịu nổi đúng không."

"Hu hu hu..." Đôi cẩu nam nữ này, ta hận các ngươi...

Tư Kỳ mặt bi thống làm đề, tên Cảnh Dự này vừa vào cửa thì ánh mắt tỷ tỷ nhìn hắn đã không đúng. Quả nhiên tiểu bạch kiểm chính là khiến nữ nhân lớn tuổi thích, tỷ tỷ hiện tại bị sắc dục làm mờ mắt, vì lấy lòng đối phương mà đem bán cả em trai ruột, quả thực là vô liêm sỉ a!

Đào Nhiên ăn táo được cắt thành khối nhỏ, trợn mắt nhìn Tư Kỳ nói: "Nói lảm nhảm gì đây, mau viết, nội trong nửa giờ không viết xong, ta liền đánh chết ngươi."

Tư Kỳ toàn thân run một cái, ủy khuất chỉ muốn lau nước mắt. Hắn thật rất muốn lớn tiếng đem ba mẹ gọi tới a, trước đó hắn cũng không phải chưa thử qua. Nhưng hắn mới vừa kêu một tiếng, còn chưa kịp phản ứng, Đào Nhiên đã từ phía sau xông lên một phen đè lại hắn, tỷ tỷ hắn dị thường tốc độ đem giấy nhét vào trong miệng hắn. Một loạt động tác vô cùng nối liền, phối hợp không chê vào đâu được...

Đào Nhiên ăn trái cây, cùng Tư Thiều hai người nhu tình mật ý đối mặt, Tư Thiều đưa tay lau khóe miệng Đào Nhiên, "Cảnh tiên sinh, tôi giúp anh lau một chút."

Đào Nhiên mỉm cười nói: "Thật là phiền toái Tư tiểu thư."

Tư Thiều nói: "Đây đều là nên làm, dẫu sao anh dạy dỗ em trai tôi khổ cực như vậy."

"Nên làm nên làm thôi." Đào Nhiên nói: "Cống hiến cho sự nghiệp giáo dục của tổ quốc, tôi không cảm thấy khổ cực."

Tư Kỳ niết bút trong tay vang răng rắc, trời ơi, trên đời sao lại có một đôi cẩu nam nữ vô sỉ mặt dày như vậy!

Mạnh Bách Trân từ sau khi nhìn thấy Cảnh Dự và Tư Thiều hẹn hò, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ chuyện này. Trước khi trọng sinh Tư Thiều làm hại nàng mất đi Cảnh Minh, phải trôi qua bi thảm như vậy. Hiện tại nàng sao có thể trơ mắt nhìn Tư Thiều trôi qua hạnh phúc vui vẻ, huống chi nàng cảm thấy Tư Thiều căn bản cũng không thích Cảnh Dự, Tư Thiều chỉ là không quên được Cảnh Minh, vì vậy mới câu dẫn Cảnh Dự để tự an ủi mình.

Nàng càng nghĩ càng tức giận, liền dự định đem chuyện này nói cho Cảnh Minh và cả Cảnh mẫu, có điều nàng cũng không chứng cớ gì. Nhớ tới mấy tỷ muội của Tư Thiều nàng thu mua trước đó, muốn làm hại Tư Thiều thân bại danh liệt, nhưng mà bọn họ lại thất bại, thật là phế vật.

Nàng tìm mấy nữ nhân kia, mấy nữ nhân này từ đó về sau liền không thân với Tư Thiều nữa, Mạnh Bách Trân tìm các nàng cũng không có tác dụng gì.

Bất quá một người trong đó nói: "Cũng không phải không thành công, chẳng qua là không chụp được hình mà thôi. Ngày đó chúng ta đem Tư Thiều và nam sinh kia cởi hết đặt trên cùng một giường, ta cũng không tin bọn họ không làm gì."

"Đúng thế." Một người khác nói: "Nam sinh kia dáng dấp thật là đẹp trai, đổi lại là ta, cho dù không uống say ta cũng không nghĩ bỏ qua hắn như vậy."

"Tư Thiều vận khí thật tốt, tiểu nam sinh trẻ tuổi đẹp trai như vậy, cực phẩm a."

"Dáng dấp còn có chút tương tự Cảnh Minh..."

Nghe đến chỗ này, Mạnh Bách Trân trong lòng chợt động, đem bức hình nàng chụp ban sáng lấy ra nói: "Nam sinh kia có phải là người này hay không?"

" Đúng, chính là hắn."

"Không ngờ bọn họ thật làm đến cùng."

"Tư Thiều ngày thường giả bộ đứng đắn như vậy, không ngờ sau lưng lại là thứ người này."

"Thật biết giả trang."

Đúng vậy, nàng thật biết diễn a. Chuyện này phát sinh trước khi bọn họ tụ họp ở Cảnh gia, nói cách khác trước đó Tư Thiều đã cùng Cảnh Dự nhận biết. Nhưng mà thời điểm bọn họ ở Cảnh gia lại làm bộ như không nhận thức, Tư Thiều thủy tính dương hoa* lại còn làm bộ như độ lượng nói muốn thành toàn nàng và Cảnh Minh, nói muốn tự mình thối lui ra.

(*) thủy tính dương hoa: chỉ nữ giới tác phong tùy tiện lẳng lơ hoặc tình cảm không chuyên nhất.

Tiện nhân này! Nàng từ đầu tới đuôi đều là gạt người! Trước đó đoạt Cảnh Minh không nói, hiện tại ngay cả em trai Cảnh Minh cũng không bỏ qua, cũng không nhìn xem bản thân tuổi đã cao, còn đi câu dẫn tiểu nam sinh!

Nàng tức giận lên, lại cũng không nhớ rằng bản thân so với Tư Thiều còn lớn hơn một tuổi.

Tuy rằng đã trễ lắm rồi, nhưng nàng vẫn không cam lòng, nàng gọi điện thoại cho Cảnh Minh.

Cảnh Minh nói: "Nhớ anh không? Em chờ lát nữa, anh rất mau sẽ trở về bồi em."

"Cảnh Minh em có lời muốn nói với anh." Mạnh Bách Trân làm ra vẻ cuống cuồng đắn đo, nói: "Em hôm nay ở bên ngoài thấy được một chuyện, nghĩ một chút, em cảm thấy vẫn là nên nói cho anh biết."

Cảnh Minh: "Chuyện gì?"

Mạnh Bách Trân: "Em nhìn thấy Cảnh Dự và Tư Thiều cùng một chỗ, bọn họ dắt tay, rất thân mật cùng đi ra ngoài chơi... Chỗ em còn có hình..."

Cảnh Minh nhìn hình Mạnh Bách Trân gửi tới, trong lòng một trận phẫn nộ, nguyên tưởng rằng Tư Thiều thật sự đã nghĩ thông suốt nguyện ý thành toàn mình và Bách Trân, không ngờ nàng lại trả thù lên người em trai mình.

Sau hai giờ, Tư Kỳ cuối cùng choáng váng mờ mịt viết xong bài thi. Đào Nhiên đứng lên duỗi người nói: "Cuối cùng cũng viết xong."

Tư Thiều đau lòng nói: "Tiên sinh thật là cực khổ."

Bị tàn phá hai tiếng đồng hồ Tư Kỳ quả thực nghĩ muốn nhéo cổ áo chị mình lắc lắc lắc, con mắt nào của chị nhìn thấy hắn cực khổ?! Khổ cực rõ ràng chính là em trai chị bị tàn phá hai tiếng được không?! Tỷ tỷ chị tỉnh táo một chút a!!

Đào Nhiên cất bài thi Tư Kỳ viết xong, nói: "Tôi lấy về phê chữa, sáu tập bài thi này đưa cho cậu, nhớ mỗi ngày làm sáu bài, ngày mai tôi qua kiểm tra, nếu còn chưa làm xong, xem tôi làm sao đánh cậu."

Tư Thiều nói: "Tiên sinh ban ngày còn phải đi học không nên quá khổ cực, nói với tôi là được rồi, tôi lấy máy hút bụi đánh hắn."

Tư Kỳ: "..."

Ba người đi ra khỏi thư phòng, Tư ba ba từ trên ghế salon đứng lên nói: "Phải đi rồi à, thật là khổ cực cậu."

Đào Nhiên: "Đây là tôi nên làm."

Tư Kỳ thấy cơ hội tới, bỗng nhiên chạy đến bên cạnh Tư ba ba, ôm eo ba ba khóc, "Ba ba a ~ hắn đánh con, hắn đem con đè ở trên bàn đánh..."

Tư ba ba mặt kinh ngạc nhìn Đào Nhiên, Đào Nhiên cũng mặt đầy kinh ngạc. Ngay sau đó Đào Nhiên liền khóa chặt chân mày, bờ môi non mềm khẽ vểnh lên, trong đôi mắt long lanh nước viết đầy ủy khuất cùng sầu khổ. Hắn tựa như phải chịu thiên đại ủy khuất, nói: "Tư tiên sinh, tôi..."

"Đừng nói nữa." Tư Thiều nói: "Ba, ba thật sự nên quản nó một chút, vừa rồi toàn bộ quá trình con đều ở thư phòng nhìn, Cảnh tiên sinh vì để cho nó làm đề thi chẳng qua chỉ nói vài câu nghiêm túc, Tư Kỳ nghe vậy không vui còn uy hiếp người ta. Nếu không phải có con ở đó, nói không chừng nó đều đánh người rồi. Hiện tại lại đi ra cắn ngược một cái, quả thực chính là vô liêm sỉ..."

Tư Kỳ: "..." Tư Kỳ mặt trống rỗng nhìn Tư Thiều, cứ như ngày đầu tiên nhận biết người chị này vậy.

Tư ba ba nhìn mặt Đào Nhiên viết đầy ta thật ủy khuất ta là người tốt, lại nhìn con trai nhà mình biểu tình có chút đờ đẫn, sau đó lòng nghĩ con gái nhà mình hẳn sẽ không giúp một người ngoài đối phó em trai ruột.

Đào Nhiên nói: "Xem ra Tư Kỳ thật sự rất không thích tôi, nếu đã như vậy, ngày mai tôi sẽ không tới nữa."

Tư Kỳ mắt sáng lên, lòng nói chính là chờ ngươi nói những lời này, ngươi đi mau, đi càng xa càng tốt.

Tư ba ba nói: "Cái này sao được, ngày mai cậu nhất định phải tới, không chỉ ngày mai tới, về sau cũng phải tới. Tư Kỳ nếu còn dám nghịch ngợm, cậu nói với ta, ta lấy dây nịt da quất chết nó."

Tư Kỳ: "..." Đây thật là ba ruột ta sao?

Đào Nhiên: "Đánh trẻ con không tốt lắm đâu."

Tư ba ba: "Không nghe lời phải đánh, cổ nhân nói bên dưới gậy gộc ra hiếu tử, ta nguyên bản còn không đánh nó. Nhưng hôm nay nó thật quá đáng, lại còn học diễn kịch, nước mắt nước mũi đi xuống diễn thật giống, quả thực chính là một kịch sĩ, không đánh không được."

Đào Nhiên nhìn về phía Tư Kỳ, đối hắn nhe răng cười một tiếng, khí chất sạch sẽ lại sáng sủa tỏa nắng, "Tôi rất thích cậu ấy, tin tưởng cậu ấy sẽ học giỏi, có phải không a Tiểu Tư Kỳ?"

Tư Kỳ toàn thân run một cái, tựa như đã nhìn thấy tương lai đầy bóng tối. Người cả nhà cùng nhau đẩy hắn vào hố lửa, hắn nhảy hay là nhảy hay là nhảy...

Trước khi đi Đào Nhiên nói: "Tôi cho cậu ấy giữ lại mấy bộ bài thi, mọi người nhớ phải đốc thúc cậu ấy làm đề, có gì không hiểu chờ tôi tới, tôi sẽ dạy."

Tư ba ba tự mình đưa Đào Nhiên đến cửa, "Cậu thật là quá khách khí, yên tâm, nếu nó dám không nghe lời, ta nhất định thu thập nó ra trò."

Đào Nhiên cười nói: "Phụ huynh sáng suốt giống như ngài thật là hiếm thấy, Tư Kỳ rất thông minh, chỉ cần cố gắng học tập thi đậu đại học A cũng không thành vấn đề."

Tư ba ba nghe vui chết, cười ha hả đưa Đào Nhiên ra ngoài.

Tư Kỳ sống chẳng còn gì lưu luyến ngồi trên ghế sa lon, nhìn tỷ tỷ mặt mày ôn nhu trước mắt, hắn cảm thấy mình có thể suy tính một chút việc bỏ nhà ra đi được rồi.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bình Luận (0)
Comment