Nữ Phụ Ác Độc Cười Với Ta

Chương 164

Lần này không chỉ có Quỳ Thanh Thanh té đau, đám người tóc hồng cũng giật mình.

Chòi má tiểu tử này gan cũng quá mập, ngay cả Quỳ tu la cũng dám đùa bỡn? . Đọc truyện hay tại [ TRUMTRUY EN. co m ]

Quỳ Thanh Thanh cảm giác mông mình bị bể thành tám mảnh, nhưng mà vấn đề mặt mũi khiến cho nàng không làm được chuyện ngu xuẩn xoa mông ngay trước mặt mọi người. Vì vậy nàng hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt đáng sợ nhìn Đào Nhiên nói: "Ngươi tìm chết hả?"

Đào Nhiên mở đôi mắt vừa lớn vừa moe nhìn nàng, nháy nháy lại chớp chớp, sau đó oan ức nói: "Là đại tỷ tỷ chị bảo tôi thu dị năng mà, tôi vừa thu lại, chị liền..."

Lại lỗi của ta chắc? Quỳ Thanh Thanh sậm mặt lại đứng lên, xoay người muốn đi. Đào Nhiên ngăn lại nàng nói: "Tỷ tỷ chị muốn bỏ lại tôi sao?"

Quỳ Thanh Thanh lòng nói ngươi đi ra, lão nương phải về xoa mông! Đào Nhiên mặt sợ hãi biểu tình như sắp khóc, "Tỷ tỷ, xin lỗi, tôi không phải cố ý, chị đừng nóng giận mà."

"Ta không tức giận..." Quỳ Thanh Thanh đưa tay đẩy Đào Nhiên, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể nói: "Thôi thôi, đi với ta."

Chờ Quỳ Thanh Thanh mang Đào Nhiên về đến chỗ ở của mình, cái mông nàng đã hết đau. Thời điểm đau nhất nàng đều đang đi đường, hiện tại khó khăn lắm có cơ hội xoa một chút, cái mông đã kiên cường tự lành.

Quỳ Thanh Thanh quả thực thiếu chút nữa nghẹn ra nội thương...

Thế giới bây giờ nhân khẩu sinh ra ít, hơn nữa chiến loạn lắm người chết, nước lớn nhiều nhân khẩu như Trung Quốc cũng đều co lại rất nhiều. Rất nhiều địa phương đã bắt đầu không một bóng người, ví dụ như cái trấn nhỏ bị người dị năng dùng làm nơi tụ tập này. Bên trong trừ người dị năng ra, trước khi Chân Lăng tới thì một người bình thường cũng không có.

Người dị năng nơi này chỉ cần năng lực đủ mạnh, là có thể tùy ý lựa chọn chỗ ở. Năng lực của Quỳ Thanh Thanh thì mạnh không phải bình thường, cho nên một mình nàng độc chiếm một ngôi biệt thự.

Sau khi nàng mang Đào Nhiên trở lại, đầu tiên là rót cho mình một ly nước. Thấy Đào Nhiên đáng thương rưng rưng nhìn nàng, nàng cảm thấy một trận vô lực, sau đó cũng rót một ly cho Đào Nhiên. Đào Nhiên lập tức vui vẻ ra mặt, "Tỷ tỷ chị thật tốt."

"Hừ." Quỳ Thanh Thanh mặt coi thường nói: "Cho ngươi ly nước chính là thật tốt? Bị người bán cũng không biết."

Đào Nhiên uống nước, Quỳ Thanh Thanh nói: "Chờ lát nữa ngươi đi thay quần áo khác, thay xong thì rời đi đi."

Đào Nhiên ủy khuất nói: "Tôi đi đâu?"

"Tùy ngươi." Quỳ Thanh Thanh nói: "Tìm cái nhà không ai ở, dù sao nơi này có rất nhiều. Ăn cơm xong đi tìm Tần Khắc, hắn sẽ cho ngươi việc làm, tóm lại đừng tới tìm ta."

Quỳ Thanh Thanh nói xong liền không để ý tới Đào Nhiên nữa, xoay người đi về phòng ngủ, sau đó tìm hai bộ đồ nam. Nói là không để ý tới Đào Nhiên, kỳ thực vẫn đang thầm quan tâm. Nguyên tưởng rằng bảo Đào Nhiên đi, Đào Nhiên ít nhất cũng phải làm ồn ào, kết quả đối phương chỉ yên lặng nhận lấy y phục liền đứng lên chuẩn bị đi.

"Đợi đã." Quỳ Thanh Thanh gọi lại hắn.

Đào Nhiên xoay người lại, trong mắt là lệ thương tâm cùng mong đợi.

Quỳ Thanh Thanh tâm địa sắt đá mà cũng phải run lên, nàng nói: "Cứ đi như vậy à, có biết làm sao sử dụng dị năng chưa?"

Đào Nhiên lắc đầu một cái, Quỳ Thanh Thanh ngoắc ngoắc tay nói: "Tới, ta dạy ngươi, thế nào cũng phải học được hẵng đi."

Vì vậy Đào Nhiên lộ ra nụ cười ngọt ngào, tung tăng chạy đến trước mặt Quỳ Thanh Thanh. Quỳ Thanh Thanh một trận vô lực, chỉ phòng tắm nói: "Tắm rửa trước, rửa sạch rồi ra đây."

Đào Nhiên cũng đã rất nhiều ngày không tắm, hắn đến phòng tắm thống thống khoái khoái tắm rửa sạch sẽ xong, đang chuẩn bị mặc y phục đi ra. Chợt nhớ tới cái gì, hướng về bên ngoài kêu: "Đại tỷ tỷ!"

Thanh âm không kiên nhẫn của Quỳ Thanh Thanh vang lên, "Chuyện gì?!"

"Tôi..." Đào Nhiên thật giống như có điểm ngại ngùng.

Quỳ Thanh Thanh đi tới cửa phòng tắm nói: "Rốt cuộc chuyện gì a?"

Đào Nhiên nói: "Tôi không có quần lót."

Quỳ Thanh Thanh: "..."

Nàng mặc dù thu thập không ít quần áo, nhưng mà nàng cũng trước nay chưa bao giờ nghĩ muốn thu thập quần lót nam a. Quỳ Thanh Thanh phiền não xoay tại chỗ một vòng, sau đó nói: "Không mặc có được không?"

Đào Nhiên lòng nói ngươi nói xem? Nhưng hắn vẫn là thành thật đàng hoàng nói: "Ờ."

Sau đó hắn chỉ mặc y phục đi ra, mới vừa tắm xong Đào Nhiên vừa trắng vừa non, trên mặt mang đỏ ửng. Quỳ Thanh Thanh thầm nghĩ đây không phải là tiểu thụ trong tiểu thuyết sao, nơi này có rất nhiều người dị năng đều chay mặn không chừa, ngộ nhỡ bị bọn họ nhìn thấy...

Đào Nhiên đi ra bằng tư thế không được tự nhiên, Quỳ Thanh Thanh nói: "Đi đường cũng không đi cho tử tế!"

Đào Nhiên cúi đầu, vẻ mặt ta có nỗi niềm khó nói.

Quỳ Thanh Thanh nhìn quần jean Đào Nhiên mặc, nhíu mày nói: "Quần không thoải mái?"

Đào Nhiên gật đầu một cái.

Quỳ Thanh Thanh lại nói: "Rất không thoải mái sao?"

Đào Nhiên cắn môi gật đầu một cái, Quỳ Thanh Thanh: "Sao không thoải mái?"

Đào Nhiên: "Ma sát hơi đau."

Quỳ Thanh Thanh: "..."

Quỳ Thanh Thanh lớn bằng này rồi, trước nay chưa từng xoắn xuýt như vậy. Nàng dùng ánh mắt đáng sợ nhìn Đào Nhiên một hồi, sau đó thật giống như quyết tâm quyết định cái gì, nói: "Ở chỗ này đừng động đậy, chờ ta một hồi."

Nói xong Quỳ Thanh Thanh liền ra ngoài, đi tìm Tần Khắc.

Tần Khắc tại sao phải cứu Chân Lăng? Chẳng lẽ bởi vì vừa gặp đã yêu? Dĩ nhiên không phải, chỉ vì bọn họ là bạn học cấp ba, Chân Lăng là nữ thần mà hắn từ cấp ba đã bắt đầu thích. Ngày đó có thể gặp được Chân Lăng lại còn cứu ra nàng, Tần Khắc cảm giác rất may mắn, hắn thậm chí nghĩ nếu như tập kích quân đội không phải mình mà là người khác, nói không chừng Chân Lăng đã chết rồi.

Đây là chuyện duy nhất hắn cảm thấy may mắn sau khi trở thành người dị năng.

Nhưng vấn đề là Chân Lăng không chỉ không thích hắn, ngay cả ấn tượng đối với hắn đều ít đến đáng thương, gợi ý thật lâu cũng chỉ nhớ lại trong lớp cấp ba có một bạn học nam nói không ra được tên. Cái này còn chưa phải xót xa nhất, Chân Lăng muốn đi, thái độ của nàng vô cùng mãnh liệt nghĩ muốn rời khỏi nơi này.

Ngay ở thời điểm Tần Khắc vô kế khả thi, Quỳ Thanh Thanh tới rồi. Tần Khắc nói: "Cô mau giúp tôi khuyên nàng lưu lại, nữ nhân các cô nói chuyện, nàng có thể sẽ nghe."

Quỳ Thanh Thanh nhìn Tần Khắc, nàng vẫn luôn không nói ra với Tần Khắc câu ta thích ngươi kia, nhưng cái này cũng không đại biểu nàng nguyện ý giúp Tần Khắc dẫn mối. Quỳ Thanh Thanh nói: "Ngươi không thả nàng đi nàng liền không đi được, khuyên cái quỷ, ta tới là vì muốn đòi ngươi ít đồ."

Tần Khắc nói: "Thứ gì."

"Khụ." Quỳ Thanh Thanh ho khan một tiếng, nói: "Mấy cái quần lót nam."

Tần Khắc: "..."

"Chi rứa?" Tần Khắc bị hù ra tiếng địa phương, "Cô nói chi?"

"Nghe không hiểu tiếng người à?" Quỳ Thanh Thanh trợn mắt nhìn hắn nói: "Mấy cái quần lót cũng không cho?"

Tâm tình Tần Khắc cũng không biết phức tạp bao nhiêu, sắc mặt hắn thay đổi mấy lần, cuối cùng tựa như hạ quyết định nào đó quyết tâm nói: "Cô là muốn mới, hay là muốn còn nguyên vị?"

Quỳ Thanh Thanh: "..."

Phừng một cái, toàn thân Quỳ Thanh Thanh đều toát ra ngọn lửa hừng hực, nhiệt độ cao đến cả cái ghế một bên đều bắt đầu tự bốc cháy. Tần Khắc vội vàng nói: "Làm gì vậy làm gì vậy, đang êm đẹp làm gì vậy? Tôi không phải là muốn hỏi rõ ràng nhu cầu của cô sao?"

Quỳ Thanh Thanh lạnh mặt nói: "Muốn mới."

"Mới thì mới..." Nói xong Tần Khắc lại nhìn Quỳ Thanh Thanh một cái, khuyên nhủ: "Không phải tôi nhiều chuyện, nhưng mà cho dù cô lên cân mông lớn hơn, quần lót nam đối với cô mà nói vẫn là lớn."

Quỳ Thanh Thanh cuối cùng bùng nổ, "Con mẹ nó ngươi rốt cuộc cho hay không cho?!"

"Cho cho cho, tôi cho." Tần Khắc xoay người đi lấy quần lót, nhỏ giọng nói: "Tại sao nữ nhân đều hung dữ như vậy..."

Quỳ Thanh Thanh: "Ta nghe được đó!"

Đương lúc Tần Khắc đem ba cái quần lót mới giao cho Quỳ Thanh Thanh, không biết từ nguyên nhân gì, Quỳ Thanh Thanh giải thích một câu: "Biểu đệ ta cũng trở thành người dị năng tìm tới, đây là ta đưa cho hắn dùng."

"À." Tần Khắc thuận tiện hỏi một câu, "Dị năng gì?"

"Di chuyển vật thể bằng ý nghĩ."

Cái dị năng di chuyển vật thể bằng ý nghĩ này tương đối vô bổ, bởi vì không có tính công kích, di động vật thể nhiều nhất cũng chỉ có thể di động vật thể có sức nặng gấp đôi trọng lượng bản thân, hơn nữa khoảng cách cũng không xa. Cho nên nói hữu dụng thì vẫn là có, chỉ là không quá hữu dụng.

Tiểu Mỹ vẫn còn đang nói với Đào Nhiên: "Trọng lượng của vật có thể di chuyển bằng ý nghĩ có liên quan đến tinh thần lực của con người, người bình thường dù có tinh thần lực mạnh đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ có thể di động đồ vật khoảng ba trăm cân (150kg), hơn nữa còn không kéo dài. Ký chủ thì khác, ngươi chuyển kiếp nhiều thế giới như vậy, trong đó còn có thế giới tu tiên, tinh thần lực quả thực đáng sợ. Chỉ cần ngươi nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể lộ ra thực lực mạnh mẽ, đến lúc đó ngươi có thể đến gần lực lượng nòng cốt của vùng đất tụ tập này, muốn cứu ra Chân Lăng cũng dễ dàng."

Đào Nhiên thầm nghĩ Tiểu Mỹ sao mà đần như vậy, hắn nói: "Ngươi bị gì vậy? Ngươi còn nhớ ngươi là làm gì không? Nhiệm vụ của ngươi là trợ giúp ta hoàn thành nhiệm vụ công lược nữ phụ, về phần cuối cùng Chân Lăng có được cứu ra ngoài hay không, liên quan cái rắm gì."

Tiểu Mỹ: "Cũng phải nga."

Đào Nhiên nói: "Ta hiện tại hẳn nên tận lực gà yếu một chút mới đúng, như vậy ta mới có thể nương nhờ bên cạnh Quỳ Thanh Thanh."

Tiểu Mỹ: "Ký chủ anh minh!"

Quỳ Thanh Thanh mặt đen đủi trở lại, đem quần lót ném vào trong ngực Đào Nhiên, "Đi mặc vào."

Đào Nhiên chạy đi mặc vào quần lót, sau đó như cô vợ nhỏ chạy tới trước mặt Quỳ Thanh Thanh nói: "Đại tỷ tỷ."

Quỳ Thanh Thanh: "Ta lớn như vậy sao?"

Đào Nhiên: "Vậy thì, Thanh Thanh?"

"Hừ!" Quỳ Thanh Thanh bắt đầu dạy Đào Nhiên sử dụng dị năng, sau đó nói: "Giờ đã biết dùng dị năng chưa?"

"Biết biết." Đào Nhiên nói: "Chỉ là đứng bất động di động vật thể thôi mà."

Cũng đúng là như vậy, Quỳ Thanh Thanh đang muốn bảo Đào Nhiên đi, sau đó nhớ tới mình nói với Tần Khắc hắn là biểu đệ mình. Vì vậy nàng nói: "Ngươi muốn tự đi tìm một chỗ trụ, hay nguyện ý cùng ta ở chung?"

Đào Nhiên nói: "Tôi muốn cùng tỷ tỷ ở chung."

Quỳ Thanh Thanh gật đầu một cái, "Vậy được, ngươi có thể ở lại, có điều phải nhớ kỹ một điểm, không cho phép chạy loạn trong nhà, không cho phép làm lộn xộn đồ đạc của ta. Đối với bên ngoài phải nói ngươi là biểu đệ ta, biết không?"

"Biết rồi." Đào Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, "Tôi là biểu đệ của chị."

"Thế này còn tạm được." Quỳ Thanh Thanh hài lòng chuẩn bị lên lầu ngủ, đi tới một nửa bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Ngươi có nhận biết một người tên là Chân Lăng không?"

Đào Nhiên nói: "Tỷ tỷ nói là Chân bác sĩ phải không? Trước đó ở căn tin của chỗ đóng quân gặp qua một hai lần."

Quỳ Thanh Thanh nói: "Ngươi cảm thấy nàng như thế nào?"

Đào Nhiên đại khái biết Quỳ Thanh Thanh là có ý gì, vì vậy hắn nói: "Không biết a, chưa gặp được mấy lần."

"Ờ." Nguyên tưởng rằng có thể từ trong miệng Đào Nhiên moi ra một chút tin tức tình địch, xem ra phải thất vọng rồi.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
Bình Luận (0)
Comment