Hiên Viên Nghiễn kháng chỉ cũng làm kinh hãi mọi người, lão lục gấp đến độ vỗ lên bắp đùi mình. Thầm chửi cái miệng tiện của mình tự nhiên nói với nàng chuyện kia làm gì, hù nàng sợ đến tình nguyện kháng chỉ cũng không muốn đám cưới.
Đào Nhiên nhớ trong tiểu thuyết cũng có một đoạn như vậy, Hiên Viên Mặc vì để cắt đứt tâm tư của Hiên Viên Nghiễn, cho nên liền tứ hôn cho nàng. Khi đó nhân vật phản diện Hiên Viên Nghiễn đã hắc hóa, cố ý cùng Hiên Viên Mặc đối nghịch, ỷ vào Hiên Viên Mặc sẽ không giết mình, cho nên kiên quyết không chịu đại hôn, mâu thuẫn giữa tỷ muội tiến một bước càng sâu.
Đào Nhiên môi run rẩy hỏi Tiểu Mỹ nói: "Hiên Viên Nghiễn đã hắc hóa? Nhiệm vụ của ta thất bại rồi sao?"
Tiểu Mỹ xoa xoa bụng bự nói: "Không có a, chỉ số các hạng mục đều rất bình thường, không có triệu chứng hắc hóa."
Không hắc hóa tại sao phải kháng chỉ? Chẳng lẽ Hiên Viên Nghiễn thật sự là bởi vì yêu Cố Ảnh Liên yêu đến thâm trầm, cho nên dù không hắc hóa cũng không nguyện ý đại hôn?
Tâm tình Đào Nhiên lúc này có năm phần tương tự Hiên Viên Mặc, đều là hận không thể một tát đánh bay Hiên Viên Nghiễn, sau đó mở đầu nàng ra nhìn xem rốt cuộc muốn làm gì.
Hiên Viên Mặc ngồi ở trên long ỷ tức muốn chết, Đào Nhiên ngồi ở bên dưới tức muốn chết. Cảm giác được tiếng thở hơi gấp rút bên cạnh, Cố Ảnh Liên không nhịn được xoay đầu lại, liền nhìn thấy Đào Nhiên đã giận đến trợn trắng mắt.
Hiên Viên Nghiễn cũng phát hiện bộ dáng Đào Nhiên, cho rằng hắn là không muốn để cho mình cưới Vương phi, lòng nói không ngờ ngươi ngày thường hay chọc tức bổn vương, thời khắc mấu chốt vẫn là rất quan tâm bổn vương mà. Nàng hơi nghiêng đầu, hướng về Đào Nhiên cười trấn an một tiếng.
Đào Nhiên tức thì muốn nổ, lúc này vẫn còn biểu đạt trung tâm với Cố Ảnh Liên, nếu không phải vì nhiệm vụ, ai quản ngươi sống hay chết yo!
Hiên Viên Mặc tức giận hồi lâu, cuối cùng vẫn là Hoàng hậu đi ra hòa giải, chuyện này mới xem như tạm thời bỏ qua.
Hiên Viên Nghiễn tự nhận là lấy được thắng lợi, đúng là có chút đắc ý trở về ngồi, tiếp tục cùng các tỷ muội uống rượu. Uống một hồi, Hiên Viên Mặc mượn cớ thay y phục đi ra ngoài. Đào Nhiên cũng giận đến ngồi không yên, dự định ra ngoài hóng gió một chút cho yên tĩnh. Nhìn Đào Nhiên đi ra ngoài, Hiên Viên Nghiễn liền đi theo ra ngoài, thầm nghĩ nàng ngược lại muốn nhìn xem tiểu bạch nhãn lang Dạ Đàm này hiện tại mừng rỡ bao nhiêu.
Ba người cứ như vậy đi ra ngoài, Đào Nhiên bất tri bất giác đi tới ngự hoa viên, sau đó liền nhìn thấy bụi hoa mà hai người làm loạn lần trước. Lúc này ở đây đã không còn bụi hoa nữa. Chỉ có cây khô cành khô, Đào Nhiên đứng bất động, cảm thấy nhiệm vụ lần này có thể phải thất bại, đều do Hiên Viên Nghiễn kia, tự mình tìm chỗ chết còn muốn dẫn theo mình.
Hiên Viên Nghiễn xa xa nhìn thấy Đào Nhiên, nàng liền đắc ý đi tới nói: "Sao lại đứng chỗ này? Đây là đang chờ bổn vương?"
Đào Nhiên xoay người nhìn nàng, khuyên nhủ: "Tại sao không đáp ứng kết thân? Ta thấy vương tử kia dáng dấp rất dễ nhìn mà, ngươi như vậy đắc tội bệ hạ không tốt."
Hiên Viên Nghiễn cười nói: "Không phải vẫn vô sự sao, hoàng tỷ sẽ không bởi vì cái này mà làm gì bổn vương."
Đào Nhiên lòng nói ngươi thật là quá ngây thơ rồi, hoàng tỷ ngươi kỳ thực là bá vương long khoác da sói, nàng tùy thời đều có thể bạo khởi ăn thịt người. Đào Nhiên liền không nhịn được giúp Hiên Viên Nghiễn phân tích thiệt hơn, muốn để cho nàng phát hiện lợi hại trong đó, muốn để cho nàng lạc đường biết quay lại.
Hiên Viên Nghiễn thật không kiên nhẫn, mình làm như vậy không phải cũng vì hắn sao, hắn không những không cảm kích, còn khuyên mình đáp ứng kết thân. Hiên Viên Nghiễn thở một hơi dài, bực bội tức giận bỏ đi.
Trong quá trình trở về Vương phủ, hai người đều đang tức giận, đều cho rằng mình đúng, đều cho rằng mình rất có lý. Đào Nhiên cảm thấy mình là một người xuyên việt, khác biệt với chúng nhân, hắn không nên tính toán chi li với dân bản địa Hiên Viên Nghiễn này, thế giới kế tiếp nhất định phải đổi một sách lược khác, loại sách lược trông cậy vào nữ phụ tự thức tỉnh như hiện tại thật sự là quá bị động. Ngộ nhỡ lại đụng phải xương khó gặm giống như Hiên Viên Nghiễn, bản thân cũng không thể bảo đảm có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.
Trở lại Vương phủ, Hiên Viên Nghiễn khí thế hung hăng lôi kéo Đào Nhiên đến phòng, nàng cả giận nói: "Lại dám mạnh miệng với bổn vương. Dám cau mặt nhìn bổn vương, đồ gan to che trời, xem bổn vương làm sao giáo huấn ngươi."
Nói xong nàng động tác thô lỗ kéo xé y phục Đào Nhiên.
Đào Nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi động thủ một cái nữa thử xem?"
"Bổn vương động thủ thì làm sao?" Hiên Viên Nghiễn mặt cáu kỉnh nói: "Ngươi phải nhớ kỹ thân phận mình, ngươi chỉ là một người thiếp của bổn vương, làm thiếp liền nên làm tốt bổn phận của thiếp!"
Đào Nhiên giận dữ ngược lại cười nói: "Làm bổn phận của thiếp đúng không? Để ta cho ngươi bổn phận!"
Nói xong hắn đổi bị động làm chủ động, đưa tay dùng sức đẩy Hiên Viên Nghiễn tới trên giường. Hiên Viên Nghiễn đập vào trên giường, đau đến khẽ hô một tiếng. Đào Nhiên xông lên, dùng phương thức còn thô lỗ hơn Hiên Viên Nghiễn vừa rồi kéo xé y phục Hiên Viên Nghiễn.
Hiên Viên Nghiễn bị hắn đè dưới người kêu la như sấm, "Ngươi buông tay cho bổn vương! Ngươi lại dám đối bổn vương như vậy!"
"Không cho phép đụng chỗ đó của bổn vương!"
"Bổn vương... đau..."
"Hu hu hu hu... Ngươi cho rằng... Hu hu hu... Bổn vương... Hu hu hu... không dám giết ngươi sao..."
Trong mắt Đào Nhiên thoáng qua một tia tàn bạo, càng thêm dùng sức. Nước mắt Hiên Viên Nghiễn đều tràn ra khắp mặt rồi, "Bổn vương muốn đầu ngươi oa oa..."
"Cái đồ dã thú nhà ngươi, nhẹ một chút!"
"Đau chết... Hu hu hu..."
Sáng sớm hôm sau, Hiên Viên Nghiễn thống khổ tỉnh lại. Vừa rồi động một cái, liền tựa như nghe được một trận vang răng rắc trên người mình. Nghĩ đến đêm qua trải qua cái gì, Hiên Viên Nghiễn liền không nhịn được chảy xuống hai hàng lệ xót xa. Bản thân rốt cuộc là tạo cái nghiệt gì a, không thể hưởng phúc như các tỷ muội khác thì thôi đi, còn phải bị một tên bạch nhãn lang ức hiếp. Bắt nạt mình đến đau hông động chân rút gân, ngủ một đêm đều không khôi phục được.
Hiên Viên Nghiễn càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương, càng nghĩ càng cảm thấy mình ủy khuất, sau đó nàng liền nhìn thấy Đào Nhiên bên cạnh ngủ khò khò. Trong nháy mắt đó, vô số oán niệm đều hóa thành một cước thiên nhân hợp nhất, Hiên Viên Nghiễn một cước đem Đào Nhiên đạp đến trên đất, cả giận nói: "Ngươi còn có mặt mũi ngủ?"
Đào Nhiên lần đầu tiên trong đời tỉnh ngủ trên không trung, mới vừa tỉnh lại chính là hạ cánh bằng mặt. Hắn bụm mặt bò dậy, liền bị Hiên Viên Nghiễn đổ ập vào mắng một trận đến hôn mê. Cuối cùng Hiên Viên Nghiễn nói: "Ngươi cho rằng bổn vương thật không dám làm gì ngươi sao? Người đâu, đem hắn..."
Suy nghĩ một chút vẫn là không nỡ chém đầu, Hiên Viên Nghiễn nói: "Đem hắn nhốt vào thiên lao cho ta!"
Ngủ không ngon Đào Nhiên còn có chút mê man, hắn nói: "Tốt xấu gì cũng đưa y phục cho ta mặc vào a."
Hiên Viên Nghiễn căm tức nhìn hắn, "Ngươi... còn không mau mặc đi!"
Ngày hôm qua là ba mươi tết, trong thiên lao thật vất vả cải thiện một ngày cơm. Sau khi năm ngoái trải qua thời gian đổi đại ca, đại ca béo tốn thời gian thật dài mới lại từ đầu thành lập được uy tín. Hắn thầm nghĩ người có thể cướp vị trí đại ca của ta có thể có mấy người? Sau lần này, bản thân có lẽ chính là đại ca vĩnh viễn.
Sáng sớm đầu năm, hắn mặt mày đắc ý ăn xong điểm tâm, sau đó nhìn bọn tiểu đệ ăn đồ dư lại. Một cỗ đắc ý tràn ngập trong lồng ngực, có lẽ đây chính là cái gọi là hào hùng đúng không?
Sau đó loáng thoáng như nghe thấy có tiếng người đi tới, hắn thầm nghĩ ngục tốt hôm nay sao chuyên cần như vậy, ngày thường không phải chưa tới giữa trưa tuyệt không tới sao?
Liền thấy mấy ngục tốt dẫn một người tới, người kia vóc dáng gầy yếu, ăn mặc phú quý, da dẻ lộ ở bên ngoài nhìn như búng tay liền có thể rách, nhìn thì chính là một thiếu niên trước nay chưa từng chịu khổ. Nhưng mà đại ca béo cũng không dám khinh thường hắn, thậm chí lúc hắn đi tới, trên mặt còn lộ ra biểu tình tuyệt vọng.
Ngục tốt mở ra cửa tù, hướng về Đào Nhiên nói: "Vào đi thôi."
Đào Nhiên đi vào phòng giam quen thuộc, tất cả bọn tiểu đệ sợ ngây người.
Đại ca béo không thể tin nói: "Đại... Đại ca, sao ngươi lại tiến vào?"
Đào Nhiên nhìn hắn một cái, nói: "Ta nhớ ngươi không được sao?"
Hu hu hu hu... Đại ca cầu đừng nhớ nữa...
Đào Nhiên ngày hôm qua điên cuồng một đêm, hiện tại thân thể có chút hậu di chứng, hắn ngồi xuống trên giường, nói: "Tới bóp vai cái coi."
Vì vậy dưới con mắt của mọi người, đại ca tàn bạo của bọn họ, lúc lắc toàn thân thịt béo, mặt như cô vợ nhỏ đi tới bóp vai cho đại ca mới.
Đại ca béo ngửa đầu lệ rơi đầy mặt, bi thương chảy ngược thành sông, giờ thì tôn nghiêm đại ca của mình không tìm về lại được nữa rồi.
Hiên Viên Nghiễn đem Đào Nhiên nhốt vào thiên lao, trong lòng hơi có chút hết giận, lòng nói ta đường đường Vương gia còn có thể thiếu một tiểu nam thiếp như ngươi chắc?
Nàng nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày, cảm thấy trạng thái bản thân đạt tới đỉnh phong, vì vậy quyết định sủng hạnh đám nam thiếp trong đại viện một chút. Nàng cùng lúc để cho quản gia đòi tới năm nam thiếp, Hiên Viên Nghiễn đắc ý nghĩ, cho dù chất lượng đơn lẻ không đủ, nhưng bổn vương có thể dựa số lượng thủ thắng.
Nhóm nam sủng từng người hết sức phấn khởi ăn mặc trang điểm lộng lẫy tới rồi, Hiên Viên Nghiễn nằm lệch ở trên giường, nhìn nhóm nam thiếp đứng thành một hàng, nói: "Bắt đầu đi."
Nhóm nam thiếp thẹn thùng cúi đầu, đưa tay tự cởi đai giải y, sau đó từng bước từng bước đỏ mặt bò lên giường. Sau đó bọn họ nằm yên trên giường, ưỡn thẳng tắp chờ Hiên Viên Nghiễn sủng hạnh.
Hiên Viên Nghiễn tức thì cảm giác có chút tẻ nhạt vô vị, nhưng mà nàng nghĩ mình tuyệt không khuất phục, phải chứng minh với Dạ Đàm, không có hắn mình cũng có thể rong ruổi chiến trường.
Nàng lãnh đạm nói: "Từng người nằm không động đậy làm gì? Còn không mau tới?"
Nhóm nam thiếp càng ngượng ngùng, từng tên một ngượng ngùng mang mong đợi, ngồi dậy giúp Hiên Viên Nghiễn tháo đai giải y. Cởi ra y phục Hiên Viên Nghiễn, lộ ra da thịt nữ tử, tựa như đánh hơi được khí tức độc thuộc về nữ tử, nhóm nam thiếp líu ríu một tiếng, từng người như nhũn ra toàn thân đỏ bừng mềm rục nằm xuống.
Hiên Viên Nghiễn: "..." Cuộc sống vô pháp qua.
"Tất cả cút!" Hiên Viên Nghiễn che mặt nói: "Đều cút cho bổn vương, bổn vương không muốn thấy các ngươi!"
Năm nam thiếp bị khiêu khích xuân tâm rạo rực, bỗng nhiên nghe Hiên Viên Nghiễn nói như vậy, tất cả đều là bộ dáng kinh hoảng thất thố nói: "Vương gia, chúng ta đã làm sai điều gì?"
"Các ngươi quá... cút đi, không nói..."
Nhóm nam thiếp bị quản gia chạy tới lôi đi, Hiên Viên Nghiễn nằm ở trên giường ra sức lăn lộn, sau đó lấy chăn bưng bít đầu. Lòng nói mình đại khái là xong rồi, bị tiểu yêu tinh kia tóm chặt trong tay rồi.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴
P.s: Năm mới chúc ace sức khỏe vô biên, đời sướng như tiên, chẳng ai làm phiền!
,¤*•,HAPPY NEW YEAR,•*¤
????????????
????????????