Tống Linh Ngọc lập tức liền ngây dại, giành được hảo cảm của tổ sư?
Trước không nói mình vừa nhìn thấy tổ sư liền mất tự nhiên, chỉ nói Y Bạch tổ sư người ta là một Nguyên Thần chân nhân thôi, sống lâu như vậy cái gì chưa thấy qua? Độ hảo cảm của hắn bộ nghĩ kiếm là có sao?
Tống Linh Ngọc ước lượng một chút cân lượng của mình, nghĩ tới tâm đắc nhiều năm xem tiểu thuyết, trong lòng liền có ý tưởng bước đầu.
Trong tiểu thuyết cao nhân như thế hình như đều tịch mịch, đều trống vắng. Tất cả mọi người đều kính sợ hắn, cho nên một khi có người thật lòng đối tốt với hắn, không sợ hắn, hắn liền sẽ tương đối chú ý người kia. Nhẹ thì thu làm đệ tử, nặng thì phát triển một đoạn vong niên luyến.
Tọa hạ đồng tử của chưởng môn tên Minh Nguyệt tìm đến Tống Linh Ngọc nói: "Tống sư tỷ, chưởng môn mời tỷ đi qua."
Tống Linh Ngọc thu hồi tâm tư đi gặp chưởng môn, chưởng môn dị thường từ ái nhìn Tống Linh Ngọc, cười ha hả nói: "Đồ nhi, thầy có một nhiệm vụ muốn giao con đi làm."
Tống Linh Ngọc lòng nói ta không sợ nhất chính là nhiệm vụ, nàng nói: "Xin sư phụ phân phó."
"Y Bạch tổ sư đã xuất quan, tạm thời sẽ không tiếp tục bế quan. Đồng tử phụ trách việc vặt sinh hoạt cho tổ sư đã sớm qua đời, cho nên thầy muốn thay tổ sư xem xét hai đồng tử mới."
Tống Linh Ngọc tiếp tục nghe, nàng biết chưởng môn còn có lời, chưởng môn nói: "Chuyện này liền giao cho con đi làm."
Đúng là đạt được không tốn công phu a, Tống Linh Ngọc có chút kích động tâm tình, nàng nhìn chưởng môn nói: "Sư phụ, người nhìn đồ nhi xem có thể không?"
Chưởng môn: "..."
Chưởng môn ánh mắt phức tạp nhìn Tống Linh Ngọc, hồi lâu sau nói: "Đồ nhi a, ngày thường không có việc gì đi thỉnh giáo tổ sư cũng được vậy."
"Không giống nhau." Tống Linh Ngọc không biết nên nói như thế nào, nàng nói: "Đồ nhi muốn cùng tổ sư ở chung thời gian dài một chút."
Chưởng môn sửng sốt, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, hắn bỗng nhiên nhìn chằm chằm Tống Linh Ngọc, thẳng đến khi đem Tống Linh Ngọc nhìn cho toàn thân không được tự nhiên. Chưởng môn tựa như biết cái gì, thương tiếc đệ tử mình, ngữ khí tang thương nói: "Đồ nhi, con người tổ sư thập phần lạnh nhạt a."
Vì nhiệm vụ, khổ đi nữa khó đi nữa cũng không sợ, Tống Linh Ngọc biểu tình kiên nghị nói: "Sư phụ, đồ nhi không sợ, đồ nhi sẽ kiên trì."
Chưởng môn nhìn về phía Tống Linh Ngọc biểu tình càng từ ái, "Si nhi, con rốt cuộc tại sao lại có ý tưởng như vậy?"
Còn không phải bởi vì hệ thống sao? Tống Linh Ngọc thở dài nói: "Đồ nhi cũng đâu có muốn."
Chưởng môn nghĩ tới bộ dáng lãnh đạm kia của Y Bạch tổ sư, nhớ lại tin đồn về hắn trước đó. Nghe nói lúc tổ sư còn trẻ bởi vì tướng mạo chói mắt, rất nhiều nữ tu sĩ từng vì hắn mà điên cuồng, nhưng hắn đều làm như không thấy, thậm chí đem một vị nữ tu sĩ ma đạo si luyến hắn đuổi giết tới Nam Cực.
Chưởng môn rất muốn nhắc nhở đệ tử có thiên phú nhất của mình, có một số nam nhân không phải người có thể ham muốn. Nhưng mà tu luyện chính là chú trọng bỏ đi giả dối giữ gìn chân thật chiếu rọi bản tâm, nếu ngăn trở Tống Linh Ngọc, nói không chừng chính là hại nàng, ngược lại không bằng để cho nàng đi đụng vách tường, để cho nàng tự mình hiểu rõ.
Vì vậy hắn nói: "Cũng được, nếu con đã kiên trì vậy thì đi đi. Thầy chỉ nói một câu thôi, một khi tổ sư phiền chán con, con liền lập tức trở về."
Tống Linh Ngọc mừng rỡ khôn xiết, "Vâng!"
Chuyện Tống Linh Ngọc làm tọa hạ đồng tử của tổ sư lập tức liền truyền khắp La Phù, người ở La Phù đối với chuyện này có hai cái nhìn bất đồng. Một số người cho rằng Tống Linh Ngọc một lòng hướng đạo. Vì tu luyện mà cam nguyện làm đồng tử của tổ sư. Còn có một vài người cho rằng Tống Linh Ngọc chính là vì lấy lòng tổ sư, để đạt tới mục đích hèn hạ này, hạ thấp thân phận đệ tử thân truyền tôn quý tự cam sa đọa đi làm một đồng tử.
Bởi vì lần trước đi bí cảnh, Tống Linh Ngọc ở trong môn phái bất tri bất giác phát triển không ít fan hâm mộ. Fan hâm mộ cùng nhóm antifan liền sảo chuyện này đến không thể giải quyết, cuối cùng từ thực tế ồn ào đến trên mạng.
Có đệ tử La Phù ở trên diễn đàn phát một topic, "Nữ tu sĩ thiên tài trẻ tuổi mỹ mạo tự nguyện buông tha thân phận đệ tử thân truyền đi làm một tọa hạ đồng tử của tổ sư, đến tột cùng là đạo đức tiêu vong hay nhân tính suy đồi?"
Lầu một: "Tổ sư đẹp trai không?"
Lầu hai: "Rất tuấn tú."
Ba lầu: "Vậy thì nguyên nhân còn chưa đủ rõ ràng sao?"
Bốn lầu: "Bố trí thật có cảm xúc a, tiểu thuyết gì đó?"
Năm lầu: "Con bà nó, loại bố trí này thông thường đều là pháo hôi, cuối cùng tổ sư nhất định sẽ bị một nam hài khả ái mang về nhà."
Lầu sáu: "Nói không chừng bọn họ đã sớm làm với nhau, nữ tu sĩ chỉ là mượn thân phận đồng tử giả cùng tổ sư ngày ngày cùng một chỗ bừa bãi làm loạn?"
Lầu bảy: "Con bà nó, lầu sáu chính là chân tướng."
Đối với lời đồn đãi ở ngoại giới Tống Linh Ngọc một mực không biết, bởi vì cũng không có ai nói cho nàng. Lúc này nàng ở trong nhà gỗ phía sau núi, một mực cung kính đứng trước mặt Đào Nhiên.
Tổ sư vẫn ăn mặc như thường ngày, ngồi ngay ngắn trên đệm cói, đôi mắt thanh lãnh quan sát bản thân, tựa như có thể đem bản thân nhìn thấu vậy. Đào Nhiên biết mà vẫn hỏi: "Ngươi đã là đệ tử thân truyền của chưởng môn, vì sao phải tới chỗ ta làm đồng tử?"
Tống Linh Ngọc đã sớm suy nghĩ xong cái cớ, "Đệ tử một lòng khát cầu đại đạo, chỉ hy vọng có thể mỗi ngày hầu hạ bên cạnh tổ sư, thi thoảng có thể được tổ sư chỉ điểm đôi lời là đủ rồi."
Đào Nhiên nhìn Tống Linh Ngọc, chợt nhớ tới một câu thoại làm ngầu, hắn nói: "Ngươi không thành thật."
Tống Linh Ngọc thất kinh, mồ hôi lạnh rơi xuống. Nàng như cũ cúi đầu, song ngay cả lời cũng không nói ra được.
Đào Nhiên đem nàng tới bên cạnh, chính là vì phòng ngừa nàng nóng đầu lên làm ra chuyện gì để cho bản thân muốn đánh chết nàng. Lúc này quan trọng nhất chính là treo mồi nàng, không để cho nàng tuyệt vọng cũng không cho nàng tích điểm, đến khi Hàn Y Lãnh cùng Viên Phỉ kết thành đạo lữ mới coi như xong.
Đào Nhiên nói: "Ở chỗ của ta những thứ khác đều không cần quá mức chú trọng, trọng yếu nhất chính là quy củ, ngươi biết chứ?"
Ý tứ chính là cho bản thân lưu lại? Tống Linh Ngọc mừng rỡ nói: "Vâng, đệ tử biết."
Ngày đầu tiên ở bên cạnh Đào Nhiên, Tống Linh Ngọc dị thường thành thật.
Sáng sớm hôm sau nàng mới phát hiện cho dù mình làm đồng tử của tổ sư, cũng không có cơ hội gặp hắn. Nhà tổ sư đều có trận pháp khử bụi, không cần nàng quét dọn vệ sinh. Tổ sư cũng không cần nàng bóp vai đấm lưng, càng không cần nàng bưng trà dâng nước, tác dụng duy nhất của bản thân chính là thỉnh thoảng giúp tổ sư chạy vặt một chút.
Thế thì không được, Tống Linh Ngọc thầm nghĩ như vậy thì tới khi nào ta mới có thể xoát đủ độ hảo cảm để lấy tích điểm?
Dưới tình thế cấp bách nàng mở điện thoại di động lên trên mạng nhờ giúp đỡ.
"Nhờ giúp đỡ, làm thế nào xoát độ hảo cảm của một tổ sư vô dục vô cầu?"
Lầu một: "Mẹ ôi, đây chắc không phải là nữ tu sĩ trẻ tuổi mỹ mạo bên trong topic hôm qua chư?"
Lầu hai: "Tác giả hôm qua lại tới diễn đàn tìm linh cảm à?"
Lầu ba: "Mang hắn đi ăn đồ ngon, mang hắn đi chơi đồ hay, câu dẫn hắn a!"
...
Tống Linh Ngọc yên lặng lui ra khỏi diễn đàn, tuy rằng 95% đều là trả lời không hữu dụng, nhưng mà vẫn có vài cái có thể cân nhắc. Tống Linh Ngọc tải xuống một công thức nấu ăn, sau đó dụng tâm làm một đĩa sườn xào chua ngọt tự nhận là tốt nhất.
Nàng bưng một đĩa sườn nóng hổi vào nhà gỗ, Đào Nhiên đang tĩnh tọa, bỗng nhiên liền ngửi thấy một cỗ mùi vị chua chua ngọt ngọt.
Đào Nhiên liền biến sắc, không tốt, là giấm!
Liền thấy Tống Linh Ngọc dè dặt cẩn thận bưng một cái đĩa nói: "Đệ tử hôm nay làm một món ăn, không dám một mình độc hưởng, đặc biệt tới mời tổ sư hưởng dụng."
Cái này nếu không phải đường giấm mà là muối tiêu, nói không chừng ta liền thu nhận, nhưng bây giờ Đào Nhiên chỉ nghĩ che mũi bảo nàng đi. Đào Nhiên lạnh mặt nói: "Đây chính là một lòng hướng đạo mà ngươi nói? Ngươi tới chỗ ta làm đồng tử chính là để làm thức ăn? Vậy sao ngươi không đi phòng bếp làm đồng tử?"
Tống Linh Ngọc sắc mặt tái nhợt quỳ xuống, Đào Nhiên quả thực không chịu nổi mùi vị kia, ghét bỏ nói: "Lui ra đi."
Tống Linh Ngọc một câu cũng không dám nói liền đi ra ngoài, nàng bưng cái đĩa chạy suốt một đường, chạy đến đầm nước sau núi. Trong lòng khó chịu định quăng hết đĩa sườn xuống đất, song vẫn không thể nào xuống tay, nàng ăn một khối sườn nói: "Ngon biết bao a, không ăn thì thôi, làm gì nói người ta như vậy."
Tống Linh Ngọc cũng biết bản thân động cơ không thuần, kết quả như vậy tất cả đều tại mình, "Ngươi cho rằng ta muốn lấy lòng ngươi sao? Còn không phải bởi vì không còn cách nào."
"Hệ thống a hệ thống, tại sao lại muốn ta công lược người này?"
Tống Linh Ngọc có chút ủy khuất, hốc mắt hồng hồng. Trước kia có người không ưa nàng cũng từng ngay mặt ồn ào, khi đó nàng đều không để trong lòng, hôm nay tổ sư cũng không nói lời gì quá đáng, nhưng không hiểu sao cảm thấy khó chịu muốn chết.
Tống Linh Ngọc phát tiết một chút, bắt đầu đi xuống dưới núi, nàng muốn đến trò chuyện với sư huynh, sư huynh sẽ an ủi nàng.
Nàng đi tới phần núi nơi đệ tử cư ngụ, cách động phủ của Hàn Y Lãnh không xa nghe được một chút động tĩnh. Nàng nghi hoặc đến gần nhìn xem, tức thì liền chân khí lộn lên đầu máu tươi chảy ngược, ba hồn bảy vía đều ở trên đầu gào thét.
Hàn Y Lãnh ôm Viên Phỉ nói: "Muội thật là, cậy mạnh như vậy làm gì? Còn chưa Trúc Cơ liền muốn đánh bại ta sao?"
Viên Phỉ bị đánh trúng chân, nàng giận trách: "Huynh cũng không biết nhường ta một chút."
Hàn Y Lãnh: "Đã nhường rồi."
"Dễ ghét!" Viên Phỉ đưa tay đấm ngực Hàn Y Lãnh.
Hàn Y Lãnh đem Viên Phỉ đặt ở trên cỏ, lấy ra một chai thuốc nói: "Muội nhịn một chút, ta xức thuốc cho."
Hàn Y Lãnh cởi xuống giày vớ của Viên Phỉ, lộ ra một cái chân tinh xảo trắng như tuyết. Chân kia ở dưới ánh mặt trời tỏ ra dị thường óng ánh khả ái, Hàn Y Lãnh tình khó tự kiềm chế nói: "Tiểu Phỉ muội thật đẹp."
Viên Phỉ mắc cỡ đỏ bừng.
Tống Linh Ngọc cuối cùng không nhịn nổi, ngay khi nàng dự định vọt tới trước mặt hai người bọn họ, liền nghe hệ thống đã lâu không có động tĩnh nói: "Mở nhiệm vụ chi nhánh: Canh phòng cho tiểu tình nhân. Có hai đệ tử sẽ đi qua nơi này quấy rầy đôi tình nhân trong rừng cây, thỉnh ký chủ đem bọn họ dẫn đi, để cho đôi tình nhân này có thể tận tình luyến ái. Nhiệm vụ hoàn thành thưởng hai trăm điểm, nhiệm vụ thất bại khấu trừ hai trăm điểm."
Tống Linh Ngọc: "..."
Trong nháy mắt đó, Tống Linh Ngọc cảm giác khó mà hình dung. Nếu như cứ nhất định muốn hình dung, nàng quả thực chỉ nghĩ vọt tới giữa Hàn Y Lãnh và Viên Phỉ, sau đó tự bạo đan điền đem bọn họ lẫn mình và cả hệ thống cùng nhau nổ cái tan thành tro bụi.
Đào Nhiên: "Thỉnh ký chủ mau sớm hành động, bảo vệ tình yêu bảo vệ tình yêu."
Tống Linh Ngọc cuối cùng không chịu nổi ủy khuất lần này, khóc lên.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴