Viên Phỉ giống như thường ngày đến tìm Hàn Y Lãnh, thấy cửa động phủ mở ra, Hàn Y Lãnh ngồi ở cạnh bàn không biết đang làm gì. Viên Phỉ nói: "Sư huynh, huynh đang làm gì?"
Nghe được thanh âm của Viên Phỉ, Hàn Y Lãnh toàn thân chấn động một cái, quay đầu hướng Viên Phỉ nhìn lại. Vừa nhìn, trong đầu liền tựa như có vật gì bể nát. Trước đó Hàn Y Lãnh vẫn luôn cảm thấy mình có chút khó chịu, nhưng lại không biết rốt cuộc khó chịu chỗ nào, giờ phút này hắn nhìn Viên Phỉ, liền tựa như thấy được linh đan diệu dược có thể giải cứu hắn vậy.
Hàn Y Lãnh tiến lên hai bước, đưa tay đem Viên Phỉ ôm vào trong ngực, "Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ."
Viên Phỉ mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Sư huynh làm cái gì vậy?"
Hàn Y Lãnh ôm Viên Phỉ, chung quanh tất cả đều là mùi của Viên Phỉ, hắn tựa đầu một bên, môi lại đụng phải gò má Viên Phỉ.
Viên Phỉ sợ hết hồn, lui ra một bước nói: "Sư huynh, huynh hôm nay làm sao vậy?"
"Tiểu Phỉ." Hướng về Viên Phỉ đưa tay nói: "Tới đây, để cho sư huynh ôm một cái."
Hai người bọn họ tuy rằng đã sớm dự định kết làm đạo lữ, nhưng Hàn Y Lãnh trước nay chưa từng nói với nàng lời âu yếm như vậy. Viên Phỉ mắc cỡ đỏ mặt nói: "Huynh... Sư huynh tại sao nói chuyện như vậy nha."
Một giây sau nàng liền bị Hàn Y Lãnh ôm vào trong ngực, Hàn Y Lãnh biểu tình say mê nói: "Tiểu Phỉ, Tiểu Phỉ, ta rất thích muội, thật rất thích a..."
Những lời này giống như một đoàn lửa đốt trên người hai người, tức thì cũng đem lý trí Viên Phỉ cháy sạch không còn một mống.
Tống Linh Ngọc vội vàng đến chỗ chưởng môn, liền thấy sư phụ đang uống trà, trên bàn có hai bộ trà cụ, nhưng nơi này chỉ có một mình sư phụ.
Một người khác là ai?
Tống Linh Ngọc cung kính nói: "Sư phụ, người tìm đệ tử?"
"Ừ." Chưởng môn bộ dáng cao nhân nói: "Con tu luyện đến Trúc Cơ kỳ cũng đã nhiều ngày, đệ tử do La Phù bồi dưỡng tuyệt không phải đóng cửa lắp xe, thầy nơi này có một nhiệm vụ muốn giao cho con đi làm."
Tống Linh Ngọc nói: "Sư phụ, phải lập tức đi làm sao?"
"Không phải." Chưởng môn nói: "Thời gian không giới hạn, con tận lực làm cho tốt."
Vậy thì Tống Linh Ngọc an tâm, nàng nói: " Vâng, đệ tử nhất định làm tốt."
Chưởng môn đưa cho nàng một tấm lệnh bài, nói: "Bổn môn ở thành phố người phàm phát hiện tung tích ma tu, đã có mấy đệ tử Luyện Khí đi rồi, lần này con đi nhiệm vụ chính là bảo vệ đệ tử Luyện Khí kỳ, trợ giúp bọn họ hoàn thành nhiệm vụ."
"Vâng, đệ tử nhất định sẽ bảo vệ tốt các sư đệ." Tống Linh Ngọc giương mắt nhìn chưởng môn, "Đệ tử hiện tại có thể đi được chưa?"
Trong lòng chưởng môn một trận kỳ quái, hôm nay đầu tiên là tổ sư đột nhiên đến tìm mình phân phát nhiệm vụ cho Tống Linh Ngọc, hiện tại Tống Linh Ngọc lại dáng vẻ rất gấp gáp, chuyện gì xảy ra? Cảm giác có mờ ám a.
"Con đi đi." Chưởng môn suy nghĩ một chút vẫn là không hỏi ra miệng.
Tống Linh Ngọc vừa rời đi, Đào Nhiên liền từ phía sau đi ra. Chưởng môn kỳ quái nói: "Tổ sư, người làm như vậy rốt cuộc có dụng ý gì?"
Đào Nhiên nói: "Ngươi cứ đàng hoàng làm chưởng môn của ngươi đi, ta ra ngoài một chuyến." Nói xong rời đi.
Chưởng môn càng không hiểu, sao cảm giác sau khi tổ sư xuất quan tâm tính khác với dĩ vãng rất nhiều, lại giống với những đệ tử trẻ tuổi kia?
Tống Linh Ngọc vội vàng chạy đến động phủ Hàn Y Lãnh, nàng vừa đến trước cửa động phủ liền cảm thấy không đúng. Xích lại gần thả ra thần thức, lập tức nhìn thấy một màn để cho bản thân khí huyết dâng trào.
Nàng lui về sau một bước, quả thực không dám tin tưởng thứ mình nhìn thấy. Hồi phục lại tiến lên một bước, muốn xông vào phát tiết một trận. Nhưng mà bản thân lại có lý do gì làm như vậy? Vì vậy nàng lại lui về một bước.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại, thân tâm đều bị thương.
Tâm ma nhất thời, Tống Linh Ngọc sắp không khống chế được chân khí trong thân thể. Mắt nàng dần dần đổi đến đỏ bừng, pháp khí phi kiếm xuất hiện trong tay, muốn xông lên đem cả cái động phủ san thành bình địa.
Chỉ là cuối cùng vẫn nhịn được, Tống Linh Ngọc thu hồi kiếm, nhẹ nhàng nói: "Không phải là nói một lần cuối cùng sao? Tại sao còn không buống xuống?"
"Tống Linh Ngọc ngươi buông tha chính ngươi, cũng bỏ qua sư huynh đi."
Nàng xoay người đi mấy bước, cảm giác chân khí trong thân thể dần dần lắng xuống, cổ họng chợt ngọt khạc ra một ngụm máu tươi. Nhìn vệt máu đỏ tươi trên đất, nhiều năm tình cảm tựa như cũng đi theo ngụm máu kia rời khỏi thân thể. Buông xuống người không thích bản thân, là đạo lý tất cả mọi người đều biết, nhưng mà quay đầu lại liệu có mấy người có thể làm được?
Đào Nhiên xuất hiện sau lưng Tống Linh Ngọc, trong nháy mắt lúc Tống Linh Ngọc té xỉu đỡ lấy nàng. Hắn khua tay lên, vết máu trên đất đã không thấy tăm hơi. Lần nữa xuất hiện, hai người đã ở trong nhà gỗ phía hậu sơn.
Đào Nhiên cảm thấy mình khả năng đã làm sai, tự hỏi bản thân, nhìn thấy người mình yêu sâu sắc cùng người khác cùng một chỗ khoái hoạt, bản thân cũng sẽ chịu không nổi, càng huống chi Tống Linh Ngọc từ nhỏ tới lớn chỉ thích một mình Hàn Y Lãnh.
Hệ thống Tiểu Mỹ đứng ở bên cạnh Tống Linh Ngọc, nói: "Rất tốt, nàng không phải hắc hóa nữa, tình cảm đối với Hàn Y Lãnh cũng dần dần biến mất, ký chủ ngươi lại hoàn thành một nhiệm vụ."
Đào Nhiên nhìn Tống Linh Ngọc, tuy rằng bản thân hoàn thành nhiệm vụ, nhưng luôn cảm thấy không vui. Hắn nói: "Ta làm như vậy có phải là quá đáng? Bao giờ cũng cho Tống Linh Ngọc hy vọng, sau đó lại tự mình dập tắt hy vọng của nàng."
Tiểu Mỹ hai tay khoanh ngực nói: "Nàng chẳng qua là một nhiệm vụ trong tiểu thuyết mà thôi, chẳng qua là đối tượng nhiệm vụ của ngươi mà thôi, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành là được, làm gì suy nghĩ nhiều như vậy."
Đào Nhiên cũng không muốn suy nghĩ nhiều như vậy a, nhưng mà hắn cảm giác bản thân không qua được đạo khảm lương tâm này.
Tiểu Mỹ khinh thường nói: "Ký chủ ngươi đủ rồi đó, ngươi thật cảm thấy ngươi còn có lương tâm sao? Lúc ngươi đùa bỡn Tống Linh Ngọc không phải rất vui vẻ sao?"
Đào Nhiên tức thì mặt đen đi một nửa, "Có thể đừng dùng cái từ đùa bỡn này hay không?"
Tiểu Mỹ: "Giày xéo?"
Đào Nhiên: "..."
Đào Nhiên đút cho Tống Linh Ngọc một viên đan dược an thần dưỡng hồn, theo cách nói của Tiểu Mỹ, Tống Linh Ngọc đã bắt đầu buông xuống tình cảm với Hàn Y Lãnh. Đây là chuyện tốt, nàng có mình trợ giúp, chỉ cần không lại chui vào ngõ cụt, tương lai nhất định sẽ đạt thành tựu rất cao, Đào Nhiên cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Tống Linh Ngọc tỉnh lại nhìn thấy nóc nhà gỗ quen thuộc, sau đó nàng liền nhìn thấy tổ sư ngồi ở một bên.
"Tại sao ta lại ở chỗ này?"
Đào Nhiên nói: "Vừa vặn nhìn thấy ngươi hôn mê ngã ở ven đường, liền đem ngươi mang về."
Tống Linh Ngọc nói: "Đa tạ tổ sư."
Đào Nhiên nghĩ một chút, vẫn là không hỏi gì, liền nói: "Ngươi là hồn tâm không vững tâm ma nhập thể mới sẽ té xỉu, bất quá bây giờ đã không sao."
"Đa tạ tổ sư." Tống Linh Ngọc lòng nói nếu đã không nghĩ đến sư huynh nữa, vậy thì tiếp tục ở chỗ tổ sư cũng vô dụng, nàng nói: "Tổ sư, đệ tử phải cáo biệt với người rồi."
Đào Nhiên: "À, là muốn đi ra ngoài sao?"
" Vâng, sư phụ giao cho đệ tử một nhiệm vụ, trong thời gian ngắn không thể trở về tông môn."
Đào Nhiên nói: "Chuyện xong xuôi còn trở lại không?"
Tống Linh Ngọc cúi đầu nói: "Chuyện xong xuôi, đệ tử cũng không thể tiếp tục hầu hạ bên cạnh tổ sư nữa."
"Ừm." Đào Nhiên không nói gì, liền để cho Tống Linh Ngọc đi.
Luôn cảm thấy Tống Linh Ngọc có gì đó khác khác, hắn tiếp tục giống như trước kia đi theo sau lưng Tống Linh Ngọc. Nhìn Tống Linh Ngọc thu thập đồ đạc, sau đó liền rời khỏi núi La Phù, đi tới thành phố người phàm.
Tống Linh Ngọc đi tới cứ điểm La Phù trong thành phố, mấy đệ tử bên trong nhìn thấy Tống Linh Ngọc mặc một thân nghiễm tụ trường quần*, đều trợn to hai mắt nhìn nàng. Một người trong đó nói: "Chị là Tống sư tỷ sao?"
(*) nghiễm tụ trường quần: ống tay áo rộng, váy dài, nôm na là y phục cổ trang của nữ.
"Là ta." Tống Linh Ngọc không chút cảm tình nói: "Phụng mệnh chưởng môn sư phụ làm nhiệm vụ."
Mọi người hai mắt nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt nhau thấy được hưng phấn, sau đó liền vây tới Tống Linh Ngọc ân cần hỏi han nịnh bợ các loại. Tống Linh Ngọc từ đầu chí cuối đều là mặt không biểu tình, chờ mọi người chấm dứt, nàng mới nói: "Nói xong chưa? Nói xong rồi mang ta đến phòng đi."
Thanh âm này thực sự quá lạnh, các đệ tử cứ thế không dám nói nữa, liền dẫn Tống Linh Ngọc đến phòng nghỉ của nàng.
Sau khi đi ra các đệ tử tụ chung một chỗ nói chuyện.
"Luôn nghe nói Tống sư tỷ pháp lực cao cường, đối đãi nhiệt tình, chính là đại hảo nhân hàng thật giá thật, hôm nay nhìn sao mà cảm giác không giống a."
"Đúng vậy, quá lạnh."
"Nàng sẽ không phải là xem thường đệ tử ngoại môn chúng ta chứ?"
"Không phải chứ, nàng quả thật không giống tin đồn chút nào."
Ngay cả đệ tử ngoại môn trước nay chưa từng gặp Tống Linh Ngọc đều biết nàng có gì khác lạ, Đào Nhiên dĩ nhiên nhìn rõ ràng hơn. Tống Linh Ngọc đến phòng mình liền bắt đầu ngồi tĩnh tọa tu luyện, thật sự là đang tu luyện, trong lòng nàng thật sự một chút tạp niệm cũng không có.
Mới vừa bị kích thích lớn như vậy, hiện tại đã có thể an tâm tu luyện, điều này nói rõ Tống Linh Ngọc thật sự đã hoàn toàn buông xuống đoạn tình cảm trước đó. Đào Nhiên ngồi ở đối diện Tống Linh Ngọc, xoắn xuýt muốn chết, trước đó mặc dù nhiệm vụ phiền não nhưng cảm giác Tống Linh Ngọc vẫn thật đáng yêu. Hiện tại Tống Linh Ngọc sẽ không hắc hóa nữa, nhưng mà một chút cũng không đáng yêu là chuyện gì xảy ra?
Thẳng đến sáng ngày tiếp theo, Tống Linh Ngọc từ tĩnh tọa tỉnh lại, ra ngoài nói: "Ba sư đệ nội môn đi làm nhiệm vụ trở về chưa?"
Đệ tử ngoại môn chính đang ăn điểm tâm, nghe vậy từng tên ngậm bánh tiêu trong miệng ngây ngẩn nhìn Tống Linh Ngọc, trong đó có một nữ hài nuốt xuống ngụm sữa đậu nành, nói: "Vẫn chưa."
Tống Linh Ngọc nói: "Hiện tại vẫn chưa trở về sợ là xảy ra ngoài ý muốn, đem vị trí bọn họ nói cho ta, ta đi xem một chút."
Các đệ tử ngoại môn cũng không đoái hoài tới ăn cơm nữa, tạm ngừng ti vi, đưa địa chỉ lên. Tống Linh Ngọc cầm địa chỉ đang muốn đi, nữ đệ tử kia bỗng nhiên nói: "Tống sư tỷ, chị định ăn mặc như này mà đi sao?"
Tống Linh Ngọc quay đầu nhìn nàng.
Nữ đệ tử chỉ áo thun trên người mình nói: "Sư tỷ có muốn thay quần áo khác không?"
Thành phố A gần đây thường xuyên xuất hiện án băm thây, cảnh sát điều tra thật lâu vẫn không có chút đầu mối nào. Không chỉ như vậy, bọn họ đem thi thể ghép lại thì phát hiện nội tạng đều không còn. Sau đó liền có đệ tử La Phù phát hiện những khối vụn kia dính nhàn nhạt ma khí, đây cũng không phải chuyện nhỏ.
Thành phố A là địa bàn của La Phù, xảy ra loại chuyện này La Phù có nghĩa vụ tra rõ diệt trừ mối họa. Đệ tử ngoại môn xử lý loại chuyện này không được, La Phù liền phái ba đệ tử nội môn đi. Sau khi đệ tử nội môn đến ngược lại tra ra chút gì đó, nhưng mà phát hiện có hơi khó giải quyết. Vì vậy chưởng môn liền dự định phái một đệ tử Trúc Cơ đi theo phía sau bọn họ để bảo đảm an toàn, như vậy bọn họ có thể yên tâm làm việc.
Tống Linh Ngọc đổi một thân áo thun quần jean liền lên đường, địa phương cuối cùng ba người đệ tử kia đi là một nhà máy nước ở ngoại ô. Bây giờ là sáng sớm, trong xưởng có người đang làm việc. Tống Linh Ngọc dùng thuật ẩn thân tiến vào, trước đó còn có thể cảm nhận được khí tức của đệ tử La Phù, nhưng mà vừa đến nhà máy này, cái loại khí tức đó đã không thấy tăm hơi.
Đây là không thể nào, đệ tử La Phù không lý do gì đến nơi này rồi lại không vào xưởng nhìn xem.
Nàng đi một đường thẳng vào trong, sau đó liền nhìn thấy ao trữ nước. Cái ao này tương đối lớn, nước từ phía trên chảy qua một đường lọc lắng đọng xuống nơi này. Tống Linh Ngọc đứng ở bên cạnh ao, nước này cũng không trong lắm, nàng đưa tay múc một ít nước xích lại gần ngửi một cái, ngửi thấy một cỗ mùi thơm mặc dù nhạt nhưng rất kỳ lạ.
Đây là mùi gì?
Thời điểm Tống Linh Ngọc đang nghi hoặc, nước dưới chân nàng bỗng nhiên biến sẫm, từ bên trong chìa ra một móng vuốt xanh biếc chộp vào chân. Tống Linh Ngọc nhất thời không chú ý bị kéo xuống, bỗng nhiên sau lưng một cái tay đưa ra bắt lấy bả vai nàng.
"Cẩn thận."
Tống Linh Ngọc quay đầu, kinh ngạc nói: "Tổ sư?"
Đào Nhiên: "Ừ."
Tống Linh Ngọc: "Tại sao người lại ở chỗ này?"
Cái vấn đề này hỏi rất hay, Đào Nhiên nói: "Ta đi ngang qua đây, thấy ngươi ở chỗ này, liền tới xem một chút."
Trước đó té xỉu chính là tổ sư đi ngang qua nhìn thấy đem mình mang về, hiện tại bản thân ra khỏi La Phù lại là tổ sư đi ngang qua kịp thời giúp mình một phen, sao tổ sư lúc nào cũng thuận đường với mình như vậy?
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴