Nữ Phụ Ác Độc Là Một Bé Rồng

Chương 62

Nói lung tung?

Tâm trạng của Hưu Hưu trùng xuống một chút, không từ bỏ ý định, chăm chú nhìn người đối diện.

Đôi mắt sáng của Tạ Chấp không có gì kỳ lạ, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ, cô có chút bất lực.

Anh thực sự coi những gì cô vừa nói như một trò đùa.

Tuy câu hỏi này quả thật được hỏi với giọng điệu trêu đùa, nhưng có thể thấy được Tạ Chấp thực sự không coi trọng lời cô vừa nói, trong lòng Hưu Hưu không khỏi cảm thấy không cam lòng.

Những ngón tay trên bàn vô thức nắm chặt, không giấu được sự xúc động dâng trào trong lòng, Hưu Hưu mím môi hỏi: "Anh Tiểu Chấp, em là ai?"

Tạ Chấp khó hiểu nhướng mày lên, dường như không hiểu vì sao cô đột nhiên hỏi những câu khó hiểu.

"Nói đi mà, em là ai?" Hưu Hưu nghiêng đầu, môi cong lên vừa phải, có chút ngây thơ như trẻ con.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc, thấy cô gái nhất quyết không bỏ cuộc cho đến khi có được câu trả lời, Tạ Chấp miễn cưỡng cong khóe môi nói: "Hưu Hưu, em là Sở Hưu Hưu, rốt cuộc em đang làm gì vậy?"

Hưu Hưu phớt lờ câu hỏi ngược lại của anh, hỏi lại: "Vậy em là gì của anh?"

Nói xong, tuy trên mặt vẫn giữ vẻ tự nhiên nhưng chỉ có bản thân Hưu Hưu mới biết cổ họng đang nghẹn ngào vì căng thẳng!

Trong tâm trí cô đang có một cuộc chiến, một người nhỏ bé mắng cô quá bốc đồng và ăn nói thiếu suy nghĩ, trong khi một người nhỏ bé còn lại vỗ tay vui vẻ bày tỏ tán thành sự thẳng thắn của cô.

Nhưng chuyện này đều là không quan trọng, Hưu Hưu chú ý tới phản ứng của Tạ Chấp nhiều hơn.

Tạ Chấp vẫn im lặng, trông nghiêm túc hơn nhiều so với vẻ ngoài không quan tâm vừa rồi.

Đồng tử của anh hơi lơ lửng như đang suy nghĩ điều gì đó, đôi mắt sắc bén dường như có thể nhìn thấu lòng người.

Sau một cuộc đối đầu im lặng, Hưu Hưu hèn nhát rút lui.

Cô chớp mắt, hất cằm lên, nói với vẻ trách móc: "Ồ, anh Tiểu Chấp, anh quá đáng quá. Chuyện này cần phải suy nghĩ lâu như vậy sao? Em không phải là em gái thân yêu nhất của anh sao?"

Tình cờ lúc này người phục vụ đem đồ ăn tới, Hưu Hưu giả vờ không thể đợi được nữa gắp đồ ăn, khoa trương nói: "Món này nhìn có vẻ rất ngon nè!"

Cô có thể cảm nhận được ánh mắt của Tạ Chấp đang nhìn mình.

Cảm thấy chột dạ muốn đóng cái khoảnh khắc bốc đồng của mình vừa rồi lại, Hưu Hưu vội vàng đưa miếng đồ ăn mà mình vừa khen ngon tới trước mặt Tạ Chấp, ngoan ngoãn cười nói: "Anh Tiểu Chấp, anh ăn thử đi."

Nhìn thấy Tạ Chấp rốt cục thu hồi ánh mắt, tập trung ăn uống, Hưu Hưu mới thầm nhẹ cả người, sau đó thất vọng cắn môi.

Cô thật hèn nhát và ngốc nghếch!

Ăn xong, Hưu Hưu cũng gần như thu hồi được tâm trạng xốc nổi của mình.

Bước ra khỏi cửa nhà hàng, cô lấy điện thoại ra kiểm tra rồi hỏi: "Khi nào chúng ta đi gặp bác của anh?"


Tạ Chấp bình tĩnh nhìn khung cảnh đường phố xung quanh, thản nhiên nói: "Không đi."

Hưu Hưu dừng bước, ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Không đi?"

"Ừ," Tạ Chấp nhìn cô: "Sao vậy, em muốn đi à?"

Hưu Hưu vội vàng lắc đầu: "Không, nhưng không phải anh có việc cần nói sao? Không đi cũng không sao chứ?"

Tạ Chấp thản nhiên mím môi: "Không phải chuyện quan trọng."

"Vậy…"

Hưu Hưu ngẩng đầu định nói tiếp, Tạ Chấp đột nhiên đưa tay ra, kéo cô lại, bảo vệ cô về phía mình.

Hưu Hưu giật mình, tất cả những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Cho đến khi nghe thấy tiếng "Xin lỗi" ở phía sau, cô mới quay đầu lại thì thấy phía sau cô là một anh chàng trượt ván lướt ngang qua.

Tạ Chấp buông tay ra, nói: "Nhìn đường."

"...Ồ." Hưu Hưu ngơ ngác trả lời.

Tất cả những gì cô có thể nghĩ là, xong đời rồi, Anh Anh, mình thực sự xong đời rồi.

"Vừa rồi em muốn hỏi cái gì?" Tạ Chấp không thấy Hưu Hưu có gì không ổn, tiếp tục nói.

Hưu Hưu sửng sốt một lúc mới nhớ ra mình muốn nói gì: "Ồ, à, anh muốn nói chuyện gì với nhà bác anh thế?"

Tạ Chấp nói với cô: "Trước đây họ đã trông coi nhà của cha anh. Đợt trước anh về thấy nhà đó đã cho người khác vào thuê nên định lấy lại."

Hưu Hưu nghe xong, mạnh mẽ đồng ý: "Đó là nhà của cha anh, nhất định phải lấy lại."

Nói xong, cô chợt nhớ ra, kéo tay áo Tạ Chấp: "Vậy vừa rồi anh nói không đi nữa là sao? Hơn nữa, sao lại là chuyện không quan trọng chứ? Chuyện này thực sự rất quan trọng đó."

Thấy cô xúc động như vậy, Tạ Chấp cười nhìn cô rồi nói: "Anh không có nói muốn từ bỏ."

"Vậy anh…"

"Đừng lo lắng, dù sao đó cũng không phải là việc có thể làm được ngay lập tức."

Hưu Hưu bình tĩnh lại, nói: "Nhưng tốt nhất là nên giải quyết càng sớm càng tốt."

"Yên tâm đi." Tạ Chấp an ủi ngược lại cô: "Nhà họ không thể mang đi được đâu."

Thật trùng hợp, anh vừa nói xong thì điện thoại di động của anh reo lên.


Tạ Chấp cụp mắt nhìn cuộc gọi, trong mắt hiện lên một tia mỉa mai.

Nhìn nét mặt của anh, Hưu Hưu đoán: "Bác anh?"

"Ừm."

Tạ Chấp ngẩng đầu, tùy ý chỉ phương hướng tiếp theo, nói: "Anh qua bên kia nghe."

Hưu Hưu nhìn anh đi đến góc đường, chớp mắt khó hiểu.

Chỉ là nghe điện thoại, tại sao lại đi cách xa cô như vậy?

Lẽ nào có việc gì không muốn cô nghe sao?

Tuy có chút tò mò nhưng Hưu Hưu không đi theo, chỉ có thể chán nản ở yên một chỗ.

Tuy nhiên ánh mắt không thể nào rời khỏi bóng dáng cao lớn đó.

Anh để lại cho cô một bóng lưng phía sau, thân hình cao lớn, gầy nhưng không yếu, bộ quần áo mỏng manh đung đưa nhẹ nhàng trong gió.

Chỉ cần đứng đó cũng trở thành một khung cảnh riêng.

Nhìn thấy những ánh mắt thường xuyên liếc nhìn của người qua đường, Hưu Hưu vừa tự hào vừa vui mừng cụp mắt xuống.

Đó là anh Tiểu Chấp của cô, đẹp trai đến mức ngay cả gió cũng trở nên dịu dàng khi gặp anh.

Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc đúng như dự đoán.

Tạ Chấp quay người lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Hưu Hưu, anh có chút nghi ngờ khó hiểu về phía cô: "Sao vậy? Cười phát ngốc ra thế à?"

Hưu Hưu vội vàng kiềm chế lại, cô không muốn nói cho anh biết rằng cô đang cười như kẻ ngốc vì bị vẻ đẹp của anh mê hoặc đâu!

"Anh và bác nói gì thế?" Hưu Hưu đổi chủ đề.

Tạ Chấp cũng không giấu cô: "Nói tối nay anh sẽ không đi."

Hưu Hưu vui vẻ đáp: "Cho leo cây đi!"

Tạ Chấp bị khuôn mặt hớn hở của cô chọc cười, nói: "Ừ."

Sau khi lang thang không mục đích trên đường một lúc, cả hai trở về khách sạn.

Tắm rửa xong, Hưu Hưu ngã người lên giường, thò tay vào túi lấy điện thoại di động ra, quay người gửi tin nhắn cho Văn Anh.


[Anh Anh, cậu thật quá đáng.]

Vận động viên lướt sóng 12g Văn Anh đã trả lời tin nhắn của cô ngay lập tức.

[? Mình đã làm gì cậu hả?]

Hưu Hưu mím môi nói: [Bây giờ mình không biết phải đối mặt với anh Tiểu Chấp như thế nào nữa!]

[Chậc, chẳng phải sáng nay còn quả quyết nói anh ấy chỉ là anh trai của cậu sao? Tại sao giờ không biết phải đối mặt thế nào?]

[Nhưng từ khi cậu nói những lời đó, hiện tại chẳng có chỗ nào là ổn cả!]

[Bình tĩnh nào cô gái, cậu chỉ đang yêu thôi.]

Chỉ đang yêu thôi.

Nhìn thấy những lời này, một lần nữa Hưu Hưu nhớ lại cảm giác cơ thể và nhịp tim của mình khi được Tạ Chấp ôm vào lòng.

Cô vỗ trán và đá chân ngượng ngùng.

Một lúc lâu sau, cô lại cầm điện thoại lên.

[Được rồi, để mình ngả bài nhé, đúng là mình đã thích anh Tiểu Chấp!]

Văn Anh không hề bất ngờ, cô ấy đã đoán trước được kết quả này.

[Congratulation! Nàng tiên ngốc nghếch cuối cùng đã thông suốt rồi!]

Lần đầu tiên cảm nhận được vị chua ngọt này, Hưu Hưu choáng ngợp đến nỗi cuộn tròn như một con mèo.

Cô suy nghĩ một lúc rồi gửi một tin nhắn khác cho Văn Anh.

[Nhưng, anh Tiểu Chấp hình như chỉ coi mình là em gái, phải làm sao đây?]

[Em gái ngốc nghếch ơi, giống như mới sáng nay cậu còn khăng khăng chỉ coi Tạ Chấp là anh trai mình đó.]

Hưu Hưu suy nghĩ một chút, không dám chắc chắn: [Ý cậu là, có lẽ anh ấy cũng thích mình, chỉ là anh ấy chưa nhận ra thôi?]

[Ừm, ý mình là vậy đó.]

Hưu Hưu suy nghĩ một chút, khóe môi hơi nhếch lên [Không đâu, anh Tiểu Chấp thông minh như vậy, nếu như thích mình, bản thân anh ấy nhất định phải biết.]

[Cậu thực là…]

Văn Anh cảm thấy bó tay với cô bạn: [Việc này có liên quan gì đến thông minh chứ? Ngay cả người thông minh nhất cũng chưa chắc đã ngộ được chuyện tình cảm!]

Vào lúc này, Văn Anh giống như là một chuyên gia tình cảm, mặc dù bản thân cô ấy cũng đang độc thân.

[Cậu phải có lòng tin vào chính mình được không hả? Cậu là một thiếu nữ xinh đẹp vô địch, nếu mình là con trai, mình cũng sẽ thích cậu đó chứ!]

Hưu Hưu nhân cơ hội chiếm tiện nghi: [Haha, mình biết cậu thầm mến mình mà!]


[Biến!]

[Nghiêm túc mà nói, đừng nghĩ lung tung, nghe phân tích của mình đi.]

Hưu Hưu nghiêm túc nói: [Ừm, cậu nói đi. ]

[Cậu và Tạ Chấp lớn lên cùng nhau, cậu có thấy anh ấy thích cô gái khác không?]

Cô gái nào khác, Hưu Hưu thẫm nghĩ rồi lắc đầu, kể cả con trai cũng không có.

[Không có.]

Văn Anh tiếp tục nói: [Theo quan điểm của mình với tư cách là người ngoài cuộc, Tạ Chấp, ngoài những lúc tỏ ra có tình người khi đối mặt với cậu, những lúc khác gần như là một núi băng. Nếu điều này không có nghĩa là anh ấy thích cậu thì không có gì ngạc nhiên khi anh ấy sẽ độc thân cả đời.]

Hưu Hưu cảm thấy cô ấy phân tích khiến cô cảm thấy lạnh lẽo: [Tất cả những điều này để chứng tỏ là anh ấy coi mình như em gái, cho nên anh ấy mới đối xử tốt với mình như vậy.]

Điều bất lực hơn nữa là không giống như cô có hai người anh trai có thể so sánh tình cảm khác nhau của họ đối với họ. Tạ Chấp chỉ có một người em gái, nên dù anh có đối xử với cô như thế nào, cô cũng không thể so sánh được.

Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của anh với cô ở nhà hàng, Hưu Hưu cảm thấy hy vọng của mình thật mong manh.

[Em gái thì là em gái thôi.] Văn Anh càng hưng phấn hơn: [Ít nhất hiện tại cậu là người khác giới thân thiết nhất với anh ấy. Cậu đã từng nghe làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật chưa? Cho dù bây giờ anh ấy coi cậu như em gái, cậu cũng có thể nổ lực hơn và trở thành người yêu của anh ấy mà.]



Người yêu gì chứ, nghe thấy ngại ghê.

Hồi lâu, Hưu Hưu chậm rãi chớp mắt.

Cô cảm thấy lời của Anh Anh cũng có lý.

Cô nhanh chóng xuống giường, xỏ dép rồi chạy sang phòng bên cạnh.

Khi gõ cửa, cô nín thở nhưng khi cửa mở, hơi thở của cô vẫn tắc nghẽn vì lo lắng.

"Sao thế?"

Tóc của Tạ Chấp vừa mới sấy được nửa chừng, mái tóc nửa khô bồng bềnh và lộn xộn, làm mềm mại những đường nét trên khuôn mặt vốn đã sắc sảo của anh, đồng thời tăng thêm chút dịu dàng tiềm ẩn.

"Em, em tới làm đề!"

Hưu Hưu phải hết sức cẩn thận mới có thể làm cho nét mặt đủ tự nhiên, không thể lộ nhịp tim đang không thể khống chế của mình.

Tuy nhiên, tại sao Tạ Chấp lại có mùi thơm dễ chịu hơn nhiều dù cùng dùng giống bộ đồ vệ sinh cá nhân!

Tạ Chấp cũng không suy nghĩ nhiều, nghiêng người chỉ vào bàn: "Qua bên kia đi."

Hưu Hưu cười thầm vui vẻ rồi chạy tới.

Nhìn lại, Tạ Chấp trở lại phòng tắm, tiếng máy sấy tóc vang lên.

Hưu Hưu mở iPad, tìm ngân hàng câu hỏi và giả vờ đọc nó một cách nghiêm túc.

Ít nhất lúc sau Tạ Chấp bước ra, cô phải ra vẻ đang làm bài.

Bình Luận (0)
Comment