Nữ Phụ Báo Thù

Chương 23

"Mạn Dao, cậu làm sao vậy?" Lúc Tử Tô ngẩng đầu thấy vành mắt Mạn Dao ửng đỏ, có chút lo lắng mở miệng, sợ trên người Mạn Dao khó chịu chỗ nào.

"À, không có việc gì, mới vừa rồi hạt cát vào trong mắt, mắt có chút không thoải mái, hiện tại thì tốt hơn nhiều rồi."

Nghe được lời Tử Tô nói, Mạn Dao mới phát hiện ra mình lại rơi vào trong trầm tư đối với quá khứ. Sống lại tới nay, những người đó trải qua đời trước lại từng người lại một lần nữa đi tới trước mặt mình, vốn cho rằng mình có thể đối mặt kẻ thù hại chết mình cũng đã có thể không sợ hãi gì, nhưng khi nghe được tên của người đàn ông kia, mình vẫn còn có chút luống cuống.

Lần đó trải qua cũng không tính là gì với chuyện sau này, ít nhất mình còn vào lần đó biết người bạn quan trọng nhất trong đời, thấy nụ cười ân cần của Tử Tô, Mạn Dao không kiềm lòng được nhéo gương mặt Tử Tô, thật trơn, đã sớm muốn làm như vậy rồi, ở trước mặt mình luôn là một bộ mặt đơ, việc Mạn Dao thích làm chính là khiến cho Tử Tô mặt đơ này giậm chân. 

Quả nhiên Mạn Dao nhéo một cái như vậy, Tử Tô trực tiếp nhảy lên từ trên ghế, trái phải đánh gọng kiềm cũng hung hăng nhéo tới trên mặt Mạn Dao, "Đừng, cứu mạng, tớ biết sai rồi, đừng mà, Tử Tô, tớ sai rồi, sai rồi!"

Cái gì gọi là rước họa vào thân, mua dây buộc mình lần này Mạn Dao đúng là tiếp thu được rồi, đôi tay che hai má của mình, mở miệng đầu hàng xin tha.

"Xin lỗi có ích cần cảnh sát làm gì!" Tử Tô hoàn toàn không tiếp nhận lời xin lỗi không hề có thành ý của Mạn Dao, chuẩn bị khiến Mạn Dao lần này có bài học tốt, trong một lúc hai người ầm ĩ thành một cục. Không để ý đến một nam sinh bên ngoài cách cửa sổ như có điều suy nghĩ nhìn hai cô gái tươi cười tràn trề bên trong phòng học.

"Vũ, nhìn cái gì chứ, những nữ sinh kia còn chờ chúng ta đấy, nơi này có cái gì đáng nhìn." Một nam sinh vỗ một cái nam sinh đứng ở nơi đó, nam sinh theo bản năng thân thể tránh một chút, tránh thoát tay nam sinh rơi vào vai cậu, "Ừ, chúng ta đi thôi!" Nhìn một màn bên trong, Âu Dương Vũ phát hiện chuyển trường tới nơi này, cũng không có nhàm chán như trong tưởng tượng. Nhà họ Âu Dương là lập nghiệp từ kim cương châu báu, buôn bán của nhà bọn họ chủ yếu là ở nước ngoài, cũng là mấy năm nay trong nước phát triển kinh tế, phụ huynh nhà Âu Dương mới có suy nghĩ muốn chuyển dời buôn bán đến bên trong nước.

Cha của Âu Dương Vũ là con thứ trong nhà, trước mắt anh cả có khả năng đảm nhiệm thừa kế phần lớn buôn bán trong nhà, ở lại tổng bộ châu Âu quản lý một chút. Nếu như không có cơ hội thị trường trong nước này, cha của Âu Dương Vũ có lẽ cũng như những con thứ trong nhà khác đợi đến khi cha qua đời chỉ có thể trở thành cổ đông nhờ cổ phần danh nghĩa không có bất kỳ quyền nói chuyện nào. Đây không phải là có một người đàn ông có tham vọng mong muốn, mượn suy nghĩ này của cha, cha của Âu Dương Vũ chủ động đề ra làm tiên phong tới khảo sát mở ra thị trường trong nước, cũng nghĩ rằng bằng cách này Âu Dương Vũ mới một lần nữa trở về nước, đến ngôi trường này đọc sách.

"Vũ, cậu thật là quá diễm phúc (may mắn), mới đến trường học mấy ngày đã nhận được nhiều thư tình thổ lộ như vậy, lại nói mấy mỹ nữ kia ở trường của chúng ta cũng có chút ý đối với cậu." Đề tài nam sinh cao trung bàn tán tất cả đều là nữ sinh trong trường, mặc dù Âu Dương Vũ hấp dẫn nhiều nữ sinh ái mộ như vậy, nhưng bởi vì am hiểu làm người, cũng không dẫn tới nam sinh căm giận chung, ngược lại cũng rất được hoan nghênh ở chỗ nam sinh.

"Lại nói, chất lượng học sinh mới khóa này thật không tệ, trong đó có hai người tuyệt đối là mỹ nữ trong mỹ nữ. Vũ, không bằng suy tính một chút học muội nhỏ mới tới khóa này." Mặc dù thời gian khai giảng mới nửa năm, Mạn Dao và Như Tuyết bởi vì mặt mày đã có chút danh tiếng ở trường học.

"Hôm nay cậu đi ngang qua phòng học thấy người đó gọi là Lý Mạn Dao, dáng người ma quỷ mặt mũi thiên sứ, tuyệt đối là báu vật. Từ khi cô ấy nhập học thì bắt đầu không biết bao nhiêu nam sinh bày tỏ cảm tình đối với cô ấy, có điều đáng tiếc là một người đẹp núi băng, hoàn toàn không để ý tới bất kỳ cái gì." Lý Mạn Dao, vốn chỉ là qua loa lấy lệ ở nơi nào lúc Âu Dương Vũ nghe đến cái tên này, trong đầu cũng hiện ra nụ cười sáng lạn kia, người đẹp núi băng, cậu thích.

Như Tuyết cũng có mấy phần hứng thú đối với Âu Dương Vũ trong miệng mấy người bạn này. Trang ## bubble Từ khai giảng về sau không còn có người biết thân phận cô tới từ trấn nhỏ, cô rất nhanh sẽ trở thành nhân vật quan trọng của trường học. Chỉ là đáng tiếc, tại sao khóa này còn nhiều thêm một Lý Mạn Dao. Mỗi khi nghe được những người khác đặt cô và Lý Mạn Dao chung một chỗ, mặc dù ngoài mặt Như Tuyết thoạt nhìn gió nhẹ nước chảy, nhưng trên thực tế lại là ghi nhớ Lý Mạn Dao này ở trong đầu.

Từ trong miệng Mai Lan, Lý Như Tuyết đã biết Lý Mạn Dao này chính là Tháng Tư trước kia, cũng là đối tượng cô vẫn hâm mộ ghen tỵ. Ký sinh du hà sinh lượng (Trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng), trên thế giới đã có một Lý Như Tuyết, tại sao còn phải sinh ra một Lý Mạn Dao đẹp hơn cô.

"Như Tuyết, cậu xem người chơi bóng rổ đó đúng là Âu Dương Vũ." Nhìn theo hướng bạn bên cạnh chỉ, ở trong một đám nam sinh, Âu Dương Vũ lại có thể khiến người ta liếc nhìn đã chú ý tới trên người của cậu, tướng mạo vóc người đều không tệ, nhưng cũng không phải loại cảm giác có thể khiến Như Tuyết động lòng đó. Nơi này cũng không gì thú vị, còn không bằng trở về cố gắng ôn tập bài học một chút, cuộc thi lần này không thể để cho Lý Mạn Dao rơi xuống nữa. Như Tuyết không có bất kỳ cảm giác gì đối với Âu Dương Vũ, nhưng người hầu nhỏ Mai Lan bên cạnh lại cảm giác cả trái tim càng đập càng nhanh, ở trong nháy mắt Âu Dương Vũ lơ đãng quay đầu lại bốn mắt nhìn nhau với cậu, hai gò má đỏ lên một hồi.

Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn Mai Lan cảm giác được cái gì gọi là động lòng. Chính là giống nhau như đúc với những hình dung trong sách đã từng len lén nhìn ở chỗ Như Tuyết. Ở trong nháy mắt gặp phải đúng người đó, thì đồng nghĩa với có toàn bộ thế giới. Lúc đầu Như Tuyết cũng không phát hiện sự khác thường của Mai Lan. Hôm nay, Mai Lan ở bên cạnh cô đã là một nhân vật có cũng được không có cũng được, dẫn theo nhân vật như vậy bên người cũng đã thể hiện cô có tình có nghĩa, như vậy làm sao cô có thể chú ý tới biến hóa nhỏ của Mai Lan giống như quá khứ.

"Mai Lan, mặt của cậu sao thế?" Như Tuyết chú ý tới đầu tóc Mai Lan rối bời, hai mặt sưng đỏ, nhíu mày, mở miệng dò hỏi. Mấy ngày này gần đây, mình quá bận rộn, đúng là không để ý đến hành động của Mai Lan có chút vô cùng thần bí, nếu không phải là những bạn bè khác của cô nhắc nhở, cô cũng không ngờ Mai Lan vốn thoạt nhìn mọt sách lại cũng có suy nghĩ kia, còn bị người ta hung hăng dạy dỗ một trận.

Tuy nơi này là trường chuyên cấp 3, nhưng tương tự có một đám người học tập không tốt có bối cảnh tới đây đi học, người giống như là Mai Lan không có bối cảnh gì dựa vào đọc sách thi đậu vốn là nước giếng không phạm nước sông với những người có bối cảnh kia, nhưng Mai Lan lại nghé con không sợ cọp chủ động đến gần Âu Dương Vũ, cũng dẫn tới sự chú ý của Âu Dương Vũ. Hành động như vậy hoàn toàn chọc giận những quý tiểu thư lấy lòng Âu Dương Vũ mà không kết quả kia, hôm nay sau khi Mai Lan đi đưa bữa cơm tình yêu mới vừa làm xong cho Âu Dương Vũ thì bị người ta kéo vào trong nhà vệ sinh......

"Tớ không sao, là không cẩn thận té ngã. Như Tuyết, tớ không sao, đừng hỏi nữa mà." Bị đánh trong nhà vệ sinh cũng không tính là gì đối với Mai Lan, khi còn bé ở trong cô nhi viện, những đứa bé như họ không thiếu bị những đứa bé lớn hơn kia trả thù lại, so sánh với những thứ trải qua ở cô nhi viện kia, Mai Lan đều có thể chịu đựng được những hành hạ trên thân thể này. Thật sự khiến Mai Lan gặp khó khăn chính là lời nói của những người đó, những sự thật mà Mai Lan vẫn không muốn thừa nhận kia.

"À, vậy tớ đi với cậu tới chỗ bác sĩ trường xem một chút, tớ vừa vặn muốn nói vài lời với cậu." Như Tuyết nhìn Mai Lan, nghĩ đến trong lúc vô tình thấy một màn của bạn tốt, trong lòng có một chủ ý một mũi tên bắn hai chim.

"Mai Lan, có phải cậu thích Âu Dương Vũ hay không? Tớ nghe người ta nói mỗi ngày cậu đều đi đưa cơm cho Âu Dương Vũ? Hôm nay như vậy có phải những người đó bắt nạt cậu hay không? Cậu nói với tớ, tớ đi tìm các cô ấy, dù cho các cô ấy là học tỷ cũng không thể bắt nạt cậu như vậy." Trên đường đến bệnh viện của trường học, Như Tuyết dừng bước lại kéo tay Mai Lan, gương mặt thân thiết.

"Như Tuyết, cậu đừng nói nữa. Tớ đã nghĩ rõ rồi, tớ và Âu Dương Vũ vốn là người của hai thế giới. Cậu ấy là người thừa kế của tập đoàn, mà tớ chỉ là một cô bé mồ côi dựa vào người ta cứu tế, cho dù Âu Dương Vũ yêu thích tớ, trong nhà của cậu ấy cũng sẽ không tiếp nhận tớ đâu. Giấc mộng này đến bây giờ cũng đến lúc nên tỉnh táo rồi."

Hai hàng nước mắt trong suốt chảy ra từ trong mắt Mai Lan, mặc dù ngoài miệng nói buông tay, nhưng lòng của Mai Lan lại thật hận, tại sao lần đầu tiên mình động lòng lại nhất định là kết thúc thê thảm như vậy. Nếu như Âu Dương Vũ đối xử với mình cũng hờ hững như đối xử với những nữ sinh khác, có lẽ mình sẽ không đau lòng giống như hôm nay vậy. Nhưng cậu ấy rõ ràng đối xử với cô khác biệt với những người khác, mỗi lần lúc mình đưa cơm cho cậu ấy, cậu ấy đều là dịu dàng cười với mình. Âu Dương Vũ đối với Mai Lan mà nói chính là hoàn mỹ, là Mai Lan chưa bao giờ gặp trước kia.

Lúc ở với cậu ấy, Mai Lan dường như là công chúa thật sự hưởng thụ sự quan tâm của hoàng tử, vậy mà hôm nay tiếng chuông mười hai giờ đến, cô lại lần nữa biến trở về cô bé lọ lem mặc váy xám xịt. Hưởng thụ đối xử công chúa, làm cô bé lọ lem lại trở nên thật là khó quá khó rồi.

"Mai Lan ngốc, đời người đều là bình đẳng, cũng không có phân chia cao thấp gì, chỉ cần hai người các cậu là thật lòng yêu nhau, vậy thì không gì có thể ngăn cản các cậu ở chung một chỗ. Mai Lan, cậu đã thích Âu Dương Vũ cũng đừng từ bỏ, tớ sẽ ủng hộ cậu. Những người đó cũng chỉ là ghen tỵ cậu, mới có thể làm như vậy, hy vọng có thể khiến người ta lui bước, nếu như cậu thật sự cứ dễ dàng bị họ đánh bại như vậy, thì thật sự khiến ý nguyện của bọn họ thực hiện được." Làm sao Như Tuyết có thể để Mai Lan cứ từ bỏ như vậy, vội mở miệng động viên cho Mai Lan.

"Lại nói, Âu Dương Vũ đối với cậu cũng có chỗ không giống, nếu không nhiều người tặng đồ cho cậu ấy như vậy, cậu ấy lại nhận của một mình cậu. Mai Lan, chỉ cần cậu còn thích cậu ấy, cũng đừng từ bỏ, tin tưởng tớ, tớ sẽ giúp cậu." Vốn là ý chí cũng không kiên định, Mai Lan lại bị mấy câu nói của Lý Như Tuyết, ngọn lửa vốn tắt lại nhen nhóm lên. Giống như là Như Tuyết nói, nếu như thật sự ở chung một chỗ với Âu Dương Vũ, cô cũng sẽ không tiếp tục là cô bé mồ côi bị người tiếp tế nữa, có thể đi vào trong giới vốn không vào được, cũng không tiếp tục từng làm người hầu nhỏ của Như Tuyết. Đối với cậu ấy là không thể từ bỏ, Mai Lan, mày không thể bị ngần ấy ngăn trở đánh bại.

"Lý Như Tuyết, không ngờ lại gặp được em, em vẫn khỏe chứ?" Bên này đạt thành suy nghĩ nhất trí, hai người đang đi tới phía bệnh viện của trường học, gặp thoáng qua với mấy nam sinh lớp lớn bên kia, trong lúc lơ đãng một người dẫn đầu quay đầu lại chú ý tới Lý Như Tuyết, trên mặt thoáng qua một chút vui mừng, dừng bước lại bắt chuyện với Lý Như Tuyết.
Bình Luận (0)
Comment