Nữ Phụ Báo Thù

Chương 42

So sánh với thái độ lo lắng của hai chị em Lý Ngọc Lam, ngược lại Lý Kiến Nghiệp cũng không có để ở trong lòng đối với mấy việc này. Lý Kiến Nghiệp không có dã tâm lớn như cha mình, ông muốn làm chính là giữ được vị trí tổng giám đốc của mình.

Lý Vạn Sơn cũng không muốn từ bỏ cơ hội này, sự nghiệp bất động sản là một trong những ngành nghề kiếm lợi nhiều nhất, Lý Vạn Sơn đỏ mắt (ham muốn) đã lâu đối với món lợi kếch sù của ngành này, nhưng không tìm được cơ hội thích hợp chính thức tiến quân tới sự nghiệp điền sản. Dù sao công ty đưa ra thị trường giống như là tập đoàn Lý thị thì mọi hành động bị bên ngoài nhìn chăm chú, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Lần này vô cùng bạo tay chụp được mảnh đất trống kia, là một thời điểm rất tốt bày ra thực lực của tập đoàn Lý thị, theo dõi hướng đi cổ phiếu tập đoàn Lý thị gần đây, Lý Vạn Sơn rốt cuộc hạ quyết tâm. Chuyện mảnh đất trống này đã trì hoãn rất lâu, bản thân Lý Vạn Sơn nhanh chóng liên lạc mấy lần với người phụ trách mảnh đất kia, sau bốn lần trò chuyện với nhau rất vui vẻ, Lý Vạn Sơn gọi đến điện thoại của Hạ Hành Trường. 

Trương Hạo Đình thấy tin tức trên báo chí mấy ngày nay đưa tin về hành động lớn của tập đoàn Nhà họ Lý, tiện tay bấm điện thoại của Mạn Dao, hôm nay cô đạt được ước muốn, còn không biết sẽ vui mừng như thế nào. Trương Hạo Đình vẫn luôn không hiểu tại sao Mạn Dao lại cố chấp với việc nhà họ Lý chụp được mảnh đất trống kia. Phải biết mảnh đất trống kia dù là vị trí hay là tương lai đều là có nhiều con mắt nhìn thấy. Nhà họ Trương bọn họ cũng chỉ là không đủ thực lực, bằng không thì anh cũng sẽ không dễ dàng rút lui giữa trận cạnh tranh này. Đang tiếp xúc với Mạn Dao, Trương Hạo Đình rất rõ theo cá tính của cô, nói nhiều với mình như vậy, nhất định là biết một vài điều bí ẩn mới ra hiệu ngầm cho mình.

Ngay cả mình cũng không điều tra ra điều bí ẩn, suy nghĩ một chút người bên cạnh Mạn Dao, nguồn gốc duy nhất cũng chính là ở bạn tốt kia của cô ấy, trên người của Lâm Tử Tô. Tuy rằng Lâm Tử Tô vẫn giấu diếm thân phận, nhưng lại không gạt được người có lòng điều tra, con gái của bí thư thị ủy thành phố S, có phải chính quyền thành phố quy hoạch chỗ đó có cái gì khác thường hay không?

Đang lúc suy nghĩ đến việc này, Trương Hạo Đình vừa phái người hỏi thăm toàn bộ, vừa bỏ qua cái ý nghĩ này, nếu Mạn Dao muốn đạt thành mục đích này, anh cũng có thể giúp Mạn Dao làm tiếp một vài chuyện khác. Phải biết qua lại thân thiết với Hạ Hành Trường không chỉ có một mình Lý Vạn Sơn.  

Lần nghỉ hè này, không có lời của lão phu nhân, Mạn Dao cũng không có cơ hội đến công ty nhà họ Lý thực tập nữa, có thể cố gắng vượt qua một kỳ nghỉ nhàn nhã. Chỉ chớp mắt lại một năm trôi qua, Mạn Dao đi trên đường, nhìn nhà cao tầng bên cạnh, trong đầu nhớ lại hình ảnh một năm trước lần đầu tiên gặp gỡ Lý Như Tuyết ở chỗ này. Từ chuyện quá khứ kia, thời gian đã hơn hai tháng, Lý Như Tuyết cũng không còn xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, nghe nói đã ra nước ngoài đi học một lần nữa. Không có hai người Lý Như Tuyết, Mai Lan, Mạn Dao cũng có thể bắt đầu hoàn toàn hưởng thụ thời gian đi học hạnh phúc.

"Mạn Dao, em cũng biết lòng của anh. Từ lần đầu tiên anh gặp em, anh đã thích em. Trước kia chưa gặp gỡ em, ngẫu nhiên anh chưa từng có loại cảm giác động lòng này. Vốn là anh muốn lặng lẽ đến gần em, hi vọng em có thể hiểu tấm lòng của anh. Nhưng Mạn Dao, dường như là em có một vài hiểu lầm với anh, luôn cách xa anh bằng mọi giá, em không biết em như vậy làm lòng anh thật sự rất khó chịu."

Mạn Dao không ngờ hôm nay Âu Dương Vũ vậy mà lại nói ra lời này với cô. Vào lúc đầu phát hiện Âu Dương Vũ có cảm tình với mình, Mạn Dao từng suy nghĩ muốn lợi dụng việc này, khiến Âu Dương Vũ cũng nếm thử tất cả cô trải qua trước kia, nhưng sau một lần duy nhất mình và Âu Dương Vũ đi ra ngoài lại bị Trương Hạo Đình gặp phải, Mạn Dao đã bỏ đi ý nghĩ này. Người trước mắt này cũng không làm ra chuyện gì thật có lỗi với cô, nếu như dùng ký ức của đời trước đi đối xử một người vốn cái gì cũng không biết, có phải quá bất công hay không? 

Nếu như không có trí nhớ của đời trước, Âu Dương Vũ và những bạn học theo đuổi cô kia có cái gì khác nhau đâu, cần gì vì anh ta đi lãng phí tinh lực của mình. Sau khi nghĩ thông suốt những thứ này, Mạn Dao bắt đầu đối xử Âu Dương Vũ giống với những nam sinh khác, không còn tiếp nhận bất kỳ lấy lòng gì của anh.

Sau mấy lần từ chối, đã đến nghỉ hè, hôm nay nhận được điện thoại của Âu Dương Vũ, nói là có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô, nghe sự kiên quyết trong giọng nói của người bên kia điện thoại, Mạn Dao cũng quyết định nói rõ ràng với đối phương, bèn quyết định hôm nay gặp mặt ở phòng cà phê. Chỉ là không ngờ là còn chưa đợi cô mở miệng, Âu Dương Vũ vẫn mập mờ theo đuổi lại làm rõ tấm lòng, trực tiếp thổ lộ với cô.

Nhìn nam sinh đối diện, Mạn Dao giống như trở lại nữ sinh chờ mong đầy mặt đứng ở bên hồ năm đó, nếu như khi đó người trước mắt có thể nói vài lời này đối với cô, có lẽ chuyện sẽ trở thành một loại bộ dáng khác. Nhưng lúc này đây, mình đã không còn là Lý Mạn Dao si mê anh lúc trước đó, lời nói của người đàn ông này hoàn toàn không khiến cô phản ứng chút nào.

Từ sau khi mở miệng, Âu Dương Vũ vẫn đang quan sát phản ứng của Mạn Dao, đây là lần đầu tiên anh lớn như vậy chủ động thổ lộ với một người, Lý Mạn Dao thật sự chiếm quá nhiều lần đầu tiên của anh, làm cho anh hoàn toàn không có cách nào buông tay. Đã từng nghĩ tới xa lánh mấy lần, nhưng kết quả cuối cùng lại càng lún càng sâu, Lý Mạn Dao rốt cuộc có ma lực gì, đến nỗi ám ảnh, Âu Dương Vũ cũng không rõ ràng. Có lẽ là theo đuổi mà không được, dục vọng chinh phục của đàn ông, chỉ cần mình có được Lý Mạn Dao, loại cảm giác này cũng sẽ từ từ biến mất. Hơn nữa, sau khi nói ra mấy lời thổ lộ này, Âu Dương Vũ chưa bao giờ nghĩ đến Lý Mạn Dao sẽ từ chối, đã cười chúm chím chuẩn bị kéo tay Mạn Dao.

"Âu Dương Vũ, không học trưởng Âu Dương, thật xin lỗi, anh là một người tốt, nhưng chúng ta thật sự không thích hợp. Anh nhất định sẽ tìm được người thật sự thích hợp với anh, nhưng mà người đó cũng không phải em. Cho tới nay, em đều coi anh là học trưởng, hi vọng anh đừng hiểu lầm quan hệ giữa chúng ta, em đi trước, đây là tiền cà phê của em."

Hay cho cái thẻ, Âu Dương Vũ đâu dự đoán được vậy mà mình sẽ có một ngày bị người ban phát thẻ, lúc thấy Mạn Dao muốn đứng dậy rời đi, chợt đứng lên, kéo tay Mạn Dao lại, muốn nói rõ ràng với Mạn Dao. Âu Dương Vũ hành động bất ngờ, khiến trong lòng Mạn Dao có chút hốt hoảng, "Học trưởng Âu Dương, anh."

"Dừng tay, anh buông vị bạn học này ra, cô ấy đã nói rất rõ ràng với anh, bị người khác từ chối cũng không tính là gì, anh làm như vậy cũng quá mất phong độ của đàn ông." Mạn Dao đang muốn hất cánh tay Âu Dương Vũ ra, thì thấy nam sinh ở bàn đối diện bọn họ đứng dậy, đưa tay cứu Mạn Dao ra từ trên tay Âu Dương Vũ.

"Anh là ai? Chuyện nơi đây của chúng tôi không liên quan tới một người ngoài như anh!" Âu Dương Vũ cũng xúc động nhất thời mới có thể quên đúng mực ra tay để cản đường Mạn Dao, sau khi nghe Mạn Dao mở miệng thì đã hồi phục lại từ trong tức giận, chuẩn bị để tay Mạn Dao xuống, trang@dđlqđ@bubble editor nhưng đột nhiên xuất hiện nam sinh xa lạ này quả thật khiến lửa giận của Âu Dương Vũ mới vừa ổn định lại đốt lên.

"Tôi là ai cũng không quan trọng, chỉ là không nhìn nổi hành động vừa rồi của anh thôi, bạn học này đã nói được rất rõ ràng, thân là đàn ông vẫn phải rộng lượng một chút, bị người từ chối cũng không tính là việc lớn gì, nơi này là nơi công cộng, không phải chỗ cho anh nổi điên ở đây." Ngược lại, gương mặt nam sinh nói thẳng đối với chất vấn của Âu Dương Vũ, hoàn toàn không bị Âu Dương Vũ thật sự áp đảo, lên tiếng phản bác lời của đối phương.

"Học trưởng Âu Dương, em đi trước." Được nam sinh bảo vệ tới sau lưng, Mạn Dao cảm kích liếc mắt nhìn nam sinh vì cô ra mặt này, xoay người chào tạm biệt rời đi. Thấy Mạn Dao rời đi, Âu Dương Vũ chú ý tới ánh mắt mọi người trong phòng cà phê nhìn về nơi này, cũng không muốn tự mất thân phận tranh cãi tiếp với nam sinh này, cũng quay đầu rời đi.

Nam sinh nhìn hai người một trước một sau biến mất, một lần nữa trở lại chỗ ngồi của mình, cách tường thủy tinh, nam sinh rất dễ dàng nhìn bóng dáng Mạn Dao lên xe rời đi.  

Thời gian nghỉ hè chính là lúc bộ phim thần tượng mà Mạn Dao ghét nhất bắt đầu chiếu, không có hiệu ứng bươm bướm gì, bộ phim truyền hình này cũng lấy được hiệu quả vượt quá tưởng tượng của mọi người giống với đời trước. Trong lúc nhất thời, tất cả nhân vật chính của phim truyền hình đều trở thành minh tinh chạm tay có thể bỏng, tất cả chỗ đầu đường cuối ngõ, người trẻ tuổi bàn tán đều là bộ phim thần tượng này. 

Lần này không lựa chọn ở phòng riêng với Trương Hạo Đình, mà là hai người bọn họ dùng cơm ở đại sảnh, lại một lần nghe được nội dung thảo luận trên bàn bên cạnh, Mạn Dao bất đắc dĩ lắc đầu.

"Chúc mừng, lập tức dưới cờ có thêm nhiều Đại Minh Tinh như vậy. Bộ phim này thật sự rất hot, bây giờ đi ở đâu cũng nghe mọi người đang bàn tán cái này."

"Anh cũng không ngờ hiệu quả thị trường hết sức tốt như vậy, vốn cho là có thể thu được tiền vốn thì tuyên bố tệ rồi, dù sao trước đó em đánh giá đối với bộ phim này thấp như vậy, thiếu chút nữa anh đã muốn từ bỏ không quay phim nữa. Em nói lúc trước nếu anh nghe lời của em, bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy, em phải bồi thường tổn thất hiên tại của anh như thế nào."

Ngược lại, Trương Hạo Đình cũng không ngờ hiệu quả sẽ tốt như vậy, nghĩ đến phản ứng của đối phương lúc nói chuyện với Mạn Dao trước đó, bắt đầu trêu chọc cô. Mạn Dao đâu ngờ được đối phương lại còn nhớ rõ những lời từng nói trước đó, bồi thường, nếu anh thật nghe lời của mình, làm sao có thể biết tất cả xảy ra ngày hôm nay, nói như vậy, căn bản sẽ không yêu cầu mình bồi thường. Nhưng mà, nếu đối phương nhắc tới điểm này, vừa vặn mượn cơ hội này, Mạn Dao nghĩ tới mục đích của mình trước đó.

"Lại nói, anh cũng không có nghe lời của em mà, nhưng lần này em cũng coi như là giúp anh làm một kiểm tra, về sau em có thể giúp anh xem kịch bản, chỉ cần em không thích thì anh đều có thể quay tiếp, nhất định có thể để bán nhiều bán đặc biệt." 

"Xem kịch bản, đây chính là phúc lợi của nhân viên công ty của bọn anh mới có, chẳng qua anh lại không ngờ còn có một phương pháp như vậy, không bằng em tới công ty này của anh thực tập một khoảng thời gian, thuận tiện chọn lựa mấy kịch bản thích hợp cho bọn anh?"

Nghe được Mạn Dao nhắc tới việc này, Trương Hạo Đình tự nhiên thuận cây mây mà lên, trực tiếp đề cập để Mạn Dao đến công ty của anh thực tập. Thân là chủ tịch một tập đoàn, mỗi ngày chuyện anh cần làm quá nhiều, mỗi một lần hẹn hò với Mạn Dao đều là khó được rút ra một chút thời gian, mà hẹn hò ngắn ngủi đã không thỏa mãn được khát vọng càng ngày càng mãnh liệt của Trương Hạo Đình. Bây giờ, anh chỉ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn được bóng dáng của đối phương, vậy sắp xếp đối phương đến bên cạnh mình, là chuyện được Trương Hạo Đình mong đợi nhất.

Về phần nếu Mạn Dao tỏ ý công việc bên cạnh mình, sau khi Lý Vạn Sơn biết được sẽ xảy ra cái gì, Trương Hạo Đình đã nghĩ xong đối sách, trước mắt phải làm duy nhất chính là cần Mạn Dao đồng ý đề nghị này. Mạn Dao quanh co lòng vòng nói những thứ này, chính là chờ Trương Hạo Đình chủ động mở miệng nhắc tới việc này, phải biết chính là ở trong khoảng thời gian này Tụ Bảo Bồn tương lai kia sẽ tìm đến Trương Hạo Đình, Mạn Dao đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này, chỉ có theo sát bên cạnh Trương Hạo Đình, mới có thể ôm cây đợi thỏ, đợi đến lúc người kia chủ động đưa đến cửa.

"Em chính là rất quý, nếu ông nội biết em đến công ty của các anh, mà không đến nhà họ Lý, em cũng không biết phải giải thích thế nào với chỗ ông nội."

"Chuyện nơi đó cứ giao cho anh là được, không bằng bây giờ chúng ta bàn bạc một chút công việc em muốn làm. Vốn là phụ trách biên kịch cần phải ở chỗ công ty điện ảnh và truyền hình đó, nhưng em phụ trách khác với bọn họ phải bàn bạc với anh khi có thể, không bằng anh sắp xếp một văn phòng cho em ở tầng của anh, em ở trong đó xem kịch bản đưa lên như thế nào?"

Nghe được Mạn Dao đã không kiên trì, Trương Hạo Đình trực tiếp bắt đầu bàn bạc địa điểm làm việc với Mạn Dao.
Bình Luận (0)
Comment