Nữ Phụ Báo Thù

Chương 68

Editor: trang bubble ^^ 

"Ah, đã đến lúc, chúng ta sẽ tiến hành bước kế tiếp." Nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay một cái, Hạo Đình nghĩ đến mục đích của mình. Vì đạt được điều bí mật này, anh đúng là tiêu tốn không ít suy nghĩ, mới làm thành công hết thảy. Phải biết, Vatican này khác biệt với giáo đường khác, cho dù là giáo đường không lớn, muốn cử hành một màn hôn lễ ở nơi nào, cũng là một việc khó khăn. Mạn Dao không biết Hạo Đình lại muốn làm cái gì, còn chưa phục hồi lại từ trong vui mừng mới vừa rồi, Mạn Dao đã bị Hạo Đình dắt đi tới một tòa giáo đường cách đó không xa.

Tòa giáo đường này đã có tuổi, bên trong trống rỗng chỉ có một mục sư ở nơi đó. Chuyện kết hôn lén lút lần này, trừ thông báo người phụ trách, Hạo Đình không để những người khác biết được. Mà đối với hai người bọn họ, hôn lễ cũng không cần người ngoài vây xem chúc phúc, chỉ cần trái tim hai người bọn họ ở cùng nhau, cũng đã đủ rồi. Lời thề trong miệng mục sư, Mạn Dao đã từng nghe vô số lần ở trong TV, nhưng hôm nay nghe những lời thề này, ở chỗ đặc biệt này, Mạn Dao vẫn cảm thấy được một loại thần thánh.

Mặc dù nơi này không có bạn bè thân thích chúc mừng, không có lụa trắng, không có hoa tươi, cũng chỉ có ba người bọn họ, nhưng nhìn mục sư già râu ria hoa râm, nhìn chân thành tha thiết trong mắt Hạo Đình, Mạn Dao chăm chú nhìn ánh mắt của đối phương, nói ra em bằng lòng phía sau câu thề kia. Cảm tạ ông trời cho cô cơ hội làm lại một lần nữa, lần này cô sẽ cố gắng quý trọng, gần gũi làm bạn với anh mỗi một ngày. Trước kia, cô vẫn cho là ông trời để cô sống lại là trả thù cho bi thảm đời trước. Mãi cho tới bây giờ, ở chỗ này, rốt cuộc Mạn Dao thật sự hiểu rõ sống lại có ý nghĩa như thế nào......

"Như vậy coi như là kết hôn rồi?" Sau khi chấm dứt nghi thức ở giáo đường, Mạn Dao đã trực tiếp bị Hạo Đình hứng thú hừng hực kéo bọn họ đến trong khách sạn nghỉ lại. Ở trong phòng tổng thống của khách sạn, Mạn Dao nhìn Hạo Đình bên cạnh, đã hơi không phân rõ tất cả mới vừa rồi là chân thật hay là một giấc mơ của mình. "Chúng ta thật sự kết hôn rồi, sau này em chính là vợ của Trương Hạo Đình anh, tới gọi một tiếng ông xã nghe một chút."

Đang ở trong phòng, đương nhiên sẽ không có điều kiêng dè giống như là bên ngoài vậy, trực tiếp ôm cả người Mạn Dao vào trong ngực, thân thể hai người cách rất gần, tất cả bộ phận thân mật đều dính vào cùng nhau. Hô hấp của Hạo Đình thổi tới bên tai của Mạn Dao, trực tiếp vươn tay nhéo trên cánh tay của Hạo Đình, "Quá gần rồi, hơi ngứa chút. Bụng của em đói rồi, không bằng chúng ta đi ăn cái gì đi!"

Tuy đã cam kết ở trước mặt mục sư, nhưng bị Hạo Đình gần gũi như vậy, Mạn Dao vẫn cảm thấy hơi mất tự nhiên, muốn đẩy Hạo Đình bên cạnh ra, nhưng làm sao Hạo Đình chịu cứ buông ra như vậy. Mạn Dao uốn éo, sức lực cánh tay cô cũng không lớn, giống như là xoa bóp đối với Hạo Đình vậy, "Đói bụng rồi, kêu tiếng ông xã thì anh dẫn em đi ăn ngon."

Hạo Đình cúi đầu hôn một cái ở trên đôi môi Mạn Dao, "Ông xã, bụng của em đói rồi, chúng ta đi ăn ngon, có được hay không?" Thấy Hạo Đình kiên trì, Mạn Dao mở miệng thay đổi cách xưng hô, "Lấp đầy bụng bà xã là trách nhiệm của ông xã. Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta kết hôn, nhất định phải ăn một bữa tiệc lớn phong phú, không bằng hãy để ông xã tự mình xuống bếp làm một bữa tiệc lớn tình yêu cho bà xã như thế nào?"

Đã sớm kế hoạch thỏa đáng hết thảy hôm nay, đương nhiên một bữa tiệc lớn phong phú lãng mạn cũng ắt không thể thiếu, nguyên liệu nấu ăn gì đó cũng đã nhờ nhân viên của khách sạn chuẩn bị thỏa đáng. Vì một số phiền phức không cần thiết, những nguyên liệu nấu ăn này đều là xử lý sạch sẽ, bán thành phẩm một số, Mạn Dao nhìn tạp dề không biết xuất hiện từ nơi nào trên giường, đi tới trong phòng bếp. 

"Bà xã, ráng chờ một chút, hôn một cái. Xem tay nghề của ông xã em." Cảm thấy ánh mắt ái mộ nóng bỏng phía sau, Hạo Đình lại không nhịn được bắt đầu hôn Mạn Dao. Thật vất vả đến lúc Mạn Dao cảm thấy khó thở, anh mới dời đi từ trên môi Mạn Dao, "Còn không mau đi làm cơm."

Mạn Dao xấu hổ tức giận trợn mắt nhìn Hạo Đình một cái, bản thân bước nhanh rời khỏi phòng bếp. Cô mới không muốn ở chung với người t*ng trùng lên não bất cứ lúc nào này. Mới vừa rồi lúc hôn, mình đã cảm thấy đối phương nổi lên phản ứng, chỗ bụng dưới dán lên chỗ nhô lên của đối phương, loại tiếp xúc này khiến Mạn Dao hơi mất tự nhiên giật giật thân thể. Hôm nay là ngày bọn họ kết hôn, vậy tối nay không phải anh sẽ đưa ra một số yêu cầu quá đáng đối với mình. Phải biết, đàn ông đều là động vật nửa người dưới, kích động lên thì chịu được cũng rất nghiêm trọng. Chẳng qua là mình từng nghĩ sẽ giao mình cho đối phương vào ngày sinh nhật, cô vẫn chưa muốn ngày này tới sớm......

---

"Như Tuyết, thật ra thì như vậy cũng vô cùng tốt. Anh và em đều biết, tạo thế chân vạc là tốt nhất. Hiện tại em ở vào vị trí chủ động, hai bên đều muốn lấy lòng em, mà chúng ta có thể là ngư ông đắc lợi. Thật ra thì chuyện cũng không khó khăn như trong tưởng tượng của chúng ta vậy. Chờ qua mấy năm, em tìm được ứng cử viên hợp ý, sau khi em kết hôn thì có thể chính thức thừa kế những di sản thuộc về em kia. Cũng không biết người nào sẽ là người may mắn có thể trở thành bạn đời của Như Tuyết, cùng em nắm tay đi qua mưa gió cả đời?"

Nói tới chỗ này, giọng Lục Sinh trầm xuống, ánh mắt nhìn Như Tuyết cũng có mấy phần ý tứ sâu xa. "Từ nhỏ đến lớn, em vẫn hi vọng có một ngôi nhà, một gia đình thuộc về của chính em. Đối với nửa kia, em không có yêu cầu gì, chỉ cần đối phương yêu em, em cũng yêu đối phương, những chuyện khác đều không quan trọng."

Nhìn Lục Sinh bên cạnh, Như Tuyết đắm đuối đưa tình mở miệng. Lục Sinh nên biết tấm lòng của mình, người trong lòng cô là anh. Từ lúc anh cứu cô ra ngoài trở đi, bản thân đã không thể tự kềm chế yêu người đàn ông này, trong mắt cũng không nhìn đến những người khác nữa. Giống như hiện tại, nếu như người đàn ông này lập tức mở miệng cầu hôn với cô, Như Tuyết cũng sẽ không do dự, sẽ gật đầu đồng ý ngay lập tức.

Chỉ là nhìn Lục Sinh hoàn mỹ trước mắt, Như Tuyết không cách nào khống chế nghĩ đến một màn đã từng xảy ra. Người đàn ông kia đã làm tất cả với cô, bản thân không thể có một màn không hoàn mỹ kia. Nhớ Lục Sinh từng nói thích nhất chính là đơn thuần thiện lương của mình, mình nhất định phải nghĩ biện pháp thay đổi chuyện kia, cũng may mà hiện tại giải phẫu rất là phát triển, chỉ chờ tới lúc trong khoảng thời gian tất cả mọi chuyện yên bình một chút, mình phải len lén đi làm xong phẫu thuật.

"Như Tuyết, em thật là một cô bé ngốc, sau này nhất định sẽ có người chăm sóc em thật tốt." Lục Sinh cười sáng lạn nhìn cô, khiến Như Tuyết mắc cở đỏ bừng cúi đầu.

"Nếu có thể vẫn cứ như vậy, thì tốt biết bao." Như Tuyết nhìn người bên cạnh thầm nghĩ trong lòng.

---

"Cha muốn mở đại hội cổ đông ngay lập tức. Đợi đến sau khi chấm dứt năm lần đả kích này, cha sẽ chính thức trở thành chủ của tập đoàn nhà họ Lý rồi." Tĩnh Xu vừa nói vừa đưa cà phê pha xong đến trên tay Lý Kiến Nghiệp. "Chỗ bà nội của con không phải đã nói xong rồi, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì vào lúc này. Về phần ba người bọn họ, không có mẹ ủng hộ, chính là ba người liên hiệp lại cùng nhau, cũng không thể thành hiện tượng thành tựu gì. Huống chi ba người này có mâu thuẫn không thoả hiệp được, cha cũng sẽ không cho bọn họ có cơ hội đi chung với nhau." Lý Kiến Nghiệp không xem ba chị em tai hại khác thành đối thủ gì đó.

"Cha, lần này di chúc của ông nội lại để lại mười phần trăm cổ phần cho con bé kia. Ông nội quá thiên vị rồi, còn muốn hai cô giúp đỡ quản lý, trang@d#d#l#q#d@bubble đây không phải là vô cớ làm lợi cho hai cô." Lý Tĩnh Xu vừa nghĩ tới Lý Như Tuyết vậy mà có nhiều cổ phần của nhà họ Lý bọn họ như vậy, mà cô là đại tiểu thư của nhà họ Lý này lại cái gì cũng không có, dù như thế nào thì trong lòng cũng rất khó tiếp nhận sự thật này.

"Sau này cổ phần của con bé kia hươu chết vào tay ai vẫn chưa thể biết được. Bây giờ, chuyện quan trọng nhất của con chính là tình cảm giữa con và thằng nhóc nhà họ Lâm. Không phải cha buộc con, chỉ là suy cho cùng trước mắt cha không sở hữu nhiều cổ phần của ông nội con. Nếu như muốn ngồi vững vàng vị trí này, cũng phải có người ủng hộ ở sau lưng. Nếu có thể, cha hi vọng đợi lúc sang năm đính hôn cho hai người các con, về phần chuyện kết hôn thì có thể sau này hãy nói."

Đính hôn, ngược lại Tĩnh Xu không ngờ cha lại gấp gáp như thế, xem ra trước mắt áp lực mà cha đối mặt rất nặng. Về phần cô, nghĩ đến người đàn ông đã trở thành tù binh của cô, Tĩnh Xu gật đầu, tuy rằng không có cảm giác rung động gì đối với người đàn ông này, nhưng người đàn ông này quả thật là đối tượng kết hôn thích hợp nhất. Không chỉ là người đàn ông này còn có trong nhà của anh đều rất thích mình, tương lai tất cả nhà họ Lâm đều sẽ là của mình và con mình.

Tĩnh Xu là một người dã tâm cực lớn, không chỉ là nhà họ Lâm. Ngay tại lúc này, dưới cái nhìn của cô thì tất cả những gì cha Lý Kiến Nghiệp nắm giữ cũng sắp hoàn toàn thuộc về mình. Về phần em trai của cô, tương lai mình sẽ chăm sóc nó thật tốt, tuyệt đối không để cho nó chịu tủi thân, trên chuyện làm ăn này chỉ cần một mình mình cũng đã đủ rồi. 

---

"Ông xã, đều là tôi không tốt, nếu như hai đứa con này đổi giới tính là tốt rồi. Tuổi Kính Phong của chúng ta quá nhỏ, nó không thể giúp được ông. Những chuyện này còn phải uất ức một đứa con gái như Tĩnh Xu tới làm."

Đổng Xuân Hoa cũng như mọi người mẹ, hi vọng con gái của mình đạt được hạnh phúc. Có điều lúc bàn bạc công chuyện trong nhà này, Đổng Xuân Hoa đã quen lặng lẽ nghe ở bên cạnh. Cho dù có ý kiến, bà cũng sẽ uyển chuyển nhắc tới vào lúc ở một mình với Lý Kiến Nghiệp, bắt đầu từ lúc nào thì Tĩnh Xu trở nên không còn thân thiết với mình nữa, không còn ngây thơ như tuổi nên có, có lẽ chính là từ sau lần đi nước ngoài đó. Đổng Xuân Hoa không nỡ để Tĩnh Xu cứ oan ức mình như vậy, nhưng bà lại không thể nói gì, không thể dao động quyết định của hai người.

Lý Kiến Nghiệp nhìn lo lắng trên mặt vợ, cũng thở dài, trong xương cốt đứa bé Tĩnh Xu này là giống với ông, hệt như vợ nói chỉ tiếc Tĩnh Xu là con gái, sớm muộn cũng phải gả ra ngoài, trở thành người của người khác. Có bài học kinh nghiệm của cha trước kia ở đó, Lý Kiến Nghiệp tuyệt đối sẽ không đối xử như nhau với tất cả con cái giống như cha nữa. Ở trong cách nhìn của Lý Kiến Nghiệp thì gia sản của ông chỉ có thể để lại con trai của ông thừa kế. Về phần con gái, ông cũng sẽ không uất ức cô, vào lúc cô kết hôn sẽ chuẩn bị cho cô một phần đồ cưới phong phú như tất cả người cha bình thường. Nhưng gốc rễ của nhà họ Lý, thứ quan trọng nhất trong tay mình lại chỉ có thể là người thừa kế kéo dài huyết thống nhà họ Lý.

Bên này Tĩnh Xu cũng không biết tính toán trong lòng Lý Kiến Nghiệp, đi ra từ chỗ cha, sau khi nói chuyện điện thoại ngọt ngọt ngào ngào với người đàn ông nhà họ Lâm, lại bấm mã số của một người khác. Lại nói từ sau khi Như Tuyết bị bắt cóc, họ cũng chỉ gặp mặt một lần vào ngày công bố di chúc, chị em các cô cũng nên nói chuyện thật tốt.
Bình Luận (0)
Comment