Nữ Phụ Báo Thù

Chương 83

Editor: trang bubble ^^ 

“Tĩnh Xu, Lý Như Tuyết sắp kết hôn, con là chị em tốt của con bé, ngày mai con đến Lý Bách Niên thăm chị em tốt của con, thay cha chúc mừng một chút.” Chỉ là sau lúc mở đầu vài câu, bèn bắt đầu dặn dò chuyện khác.

“Kết hôn, thật là đáng thương! Dáng vẻ kia còn bị người tính toán.” Tĩnh Xu cảm khái ngoài miệng một câu, đồng ý một tiếng đi ra ngoài từ văn phòng Lý Kiến Nghiệp. Lý Như Tuyết, vừa nghĩ đến tên này thì Tĩnh Xu rất khó làm mình bình tĩnh trở lại, nếu không phải cô ta làm ra chuyện này, cô cũng sẽ không lưu lạc trở thành trò cười của mọi người.

“Thân thể tiểu thư nhà chúng ta không phải rất tốt. Tiểu thư Tĩnh Xu, cô vẫn là trở về đi.” Sớm ở phía trước, má Lý cũng đã được Lý Bách Niên dặn dò, trước mắt lại thấy Tĩnh Xu trực tiếp mở miệng uyển chuyển từ chối yêu cầu muốn lên lầu thăm Lý Như Tuyết của Tĩnh Xu.

“Má Lý, tôi và Như Tuyết là chị em nhiều năm, trước mắt Như Tuyết có việc vui như vậy, em gái như tôi cũng phải đi chúc mừng cô ấy mới phải. Lại nói, thân thể Như Tuyết có bệnh nhẹ, tôi càng phải đi thăm. Bà ngăn cản tôi như vậy, nếu Như Tuyết biết, cũng sẽ oán trách bà.” Thật ra Tĩnh Xu lại không nghĩ tới sẽ bị người ngăn lại, nhìn trong mắt má Lý mang theo vài phần bất mãn.

“Tiểu thư Tĩnh Xu, tôi đây cũng là ý của lão gia, cô vẫn là trở về đi. Nếu cô thật sự có lòng, không bằng chờ đến ngày tiểu thư kết hôn tự mình tới chúc mừng.” Má Lý không có bất kỳ cảm tình gì đối với người của nhà họ Lý. Nếu không phải bọn họ, Như Tuyết cũng sẽ không là dạng này. Hiện tại để cô ta tới thăm Như Tuyết, cũng gần như là xem một chuyện cười thôi.

“Lý lão tiên sinh, đã tiêm vào xong, chỉ là tác dụng phụ của loại thuốc này quá lớn, nếu lại tiêm vào nữa, thì thật sự sẽ để lại tai hoạ ngầm.” Người đàn ông nhìn kim tiêm trên tay, trong giọng nói lộ ra lo lắng.

“Anh dựa theo sự dặn dò của tôi làm việc thì tốt rồi, chuyện khác tôi sẽ xử lý.” Lý Bách Niên nhìn Lý Như Tuyết nhắm mắt lại mê man ở trên giường, trong giọng nói lạnh nhạt khiến người đàn ông bên kia cũng cảm giác được sợ hãi. 

Anh và Lý Bách Niên cũng nhận thức rất nhiều năm, lần đó lúc đón Lý Như Tuyết về, Lý Bách Niên đã đón anh vào trong nhà, khi đó Lý Như Tuyết chỉ là trong lúc nhất thời không tiếp thu được kích thích này, khóc rống một trận cũng sẽ không có việc gì, ai biết Lý Bách Niên lại bảo anh làm chuyện này. Hiện tại nhớ tới khi đó mình thật sự là bị ma quỷ ám ảnh, vậy mà đồng ý chuyện như vậy, có một số việc một khi làm, thì rốt cuộc không quay đầu được.

Trước mắt mình đã lên thuyền ma quỷ, chỉ hy vọng chuyện này có thể rất mau sẽ kết thúc, nếu không anh thật sự sẽ áy náy cả đời. Thân là bác sĩ sứ mệnh là cứu người, mình lại trở thành công cụ giết người trên tay những người khác, loại nội tâm tự trách này làm cuộc sống hàng ngày của người đàn ông khó yên.

“Dương Hiên, kỳ thật bộ dạng Như Tuyết như vậy tôi nhìn cũng đau lòng, rất nhanh chuyện này sẽ kết thúc, hết thảy đều sẽ qua đi. Trong khoảng thời gian này, anh không cần đến nữa, chỉ cần để thuốc chích tới trên tay tôi thì tốt rồi.” Hôm nay, Lý Bách Niên bảo người đàn ông tới chính là vì kiểm tra một chút tình huống Lý Như Tuyết hiện tại, sợ ở thời điểm mấu chốt xảy ra ngoài ý muốn gì đó.

Có thể không tự mình làm ra loại chuyện tổn thương người này, trong lòng người đàn ông sẽ cảm thấy dễ chịu một ít. Tuy nói là lừa mình dối người, nhưng dù sao cũng tốt hơn so tự mình đối mặt rất nhiều. “Lý lão tiên sinh, lần này tôi để lại cho ông thuốc, sau khi chích xong thì tuyệt đối không thể tiếp tục nữa, nếu không hậu quả thật sự không cách nào thu dọn.” Để lại hai câu tẻ ngắt, người đàn ông và Lý Bách Niên đi ra ngoài từ trong phòng Lý Như Tuyết.

Nhìn người đàn ông rời đi từ bên trong biệt thự, trên mặt Lý Bách Niên thu lại tươi cười.

---

“Chị cả, biệt thự này dựa theo ý của chị đã bán cho mấy nhà, Lý Bách Niên chính là có bản lĩnh, cũng không cách nào chống lại nhiều năm như vậy. Phải biết rằng giá của chúng ta hời một phần so giá thị trường, hơn nữa vị trí chúng ta đặc biệt tốt, những nhà kia tự nhiên sẽ không do dự gì.” 

Trước đó, Lý Vạn Sơn để lại cho Lý Như Tuyết hai cái biệt thự và mấy bất động sản, vị trí đều là đoạn đường hoàng kim, có thể nói là tấc đất tấc vàng, giao dịch bất động sản địa phương như vậy, không phải người bình thường có thể tiếp thu. Mà vì mau chóng lặng yên không một tiếng động giải quyết chuyện này, hai người lựa chọn chính là gửi đi ám chỉ cho mấy người có khả năng cùng mua ở trong cái vòng này của bọn họ. Những người này không có bất kỳ giao thoa gì với Lý Bách Niên.

Biệt thự đoạn đường Hoàng kim vốn là quý hiếm, lại thấp hớn giá thị trường một ít, chỉ cần người có được ám chỉ đều không chịu nổi dụ hoặc ích lợi này, mua bán rất mau đã thuận lợi đạt thành. Không có người nghi ngờ đối với chị em nhà họ Lý, hết thảy thủ tục chứng nhận bất động sản đầy đủ hết. Trước đó nhà họ Lý làm ra chuyện này, hiện tại thiếu tiền cũng là thuận theo tự nhiên, lại nói tiếp là bọn họ không công chiếm một cái tiện nghi. 

“Hai cái biệt thự, bốn căn hộ tổng cộng bán tám mươi triệu, hai người chúng ta mỗi người bốn mươi triệu, hơn nữa tiền gởi ngân hàng thì ngang nhau, đây là một trăm ba mươi triệu thuộc về chị, còn có vài món trang sức ngọc.” So với những bất động sản gì đó, chân chính đáng giá chính là vài món trang sức ngọc mà Lý Vạn Sơn cuối cùng để lại cho Lý Như Tuyết kia. Phải biết rằng vàng có giá ngọc vô giá, mấy miếng ngọc kia tất cả đều là vật báu vô giá, là lúc Lý Vạn Sơn huy hoàng nhất đấu giá được từ trong mấy hội đấu giá ngầm, cuối cùng cũng là tiện nghi tới trong tay Lý Như Tuyết, mà hiện tại mấy thứ này đều về chị em bọn họ.

Lý Ngọc Nhu chỉ là đặt biên lai gửi tiền ngân hàng sang một bên, thật cẩn thận nhìn những trang sức ngọc trên bàn đó. Vì phân vài món đồ vật này, hai chị em bọn họ thiếu chút nữa làm lộn tung lên, cuối cùng vẫn là sau khi mời vài vị chuyên gia định giá, mới xác định phương án phân.

“Cha, thật là bất công, lại đưa thứ tốt như vậy làm lợi cho con bé kia. Chỉ là một con bé mồ côi, sao có thể xứng đôi mấy thứ này.” Lý Ngọc Nhu tưởng tượng đến những thứ này thiếu chút nữa sẽ thuộc hết về kẻ đê tiện Lý Như Tuyết kia, thì nổi lên lửa giận trong lòng.

“Chị cả cần gì nhắc tới con bé kia, hiện tại những thứ này đều thuộc về chúng ta. Nếu không phải chị cả quyết định, em cũng không biết trong két sắt của cha lại còn khóa bảo bối như vậy. Lúc cha ở trên đời, chúng ta chính là chưa từng thấy những thứ này, chính là lúc phân di sản, mấy bảo bối này cũng không lấy ra từ trong két sắt.”

Lý Ngọc Lam nghĩ khi đó cha vừa qua đời, mỗi người bọn họ đều có tính toán của từng người, mới khiến mấy bảo bối này có thể yên ổn ở trong két sắt ngân hàng. Cha thật sự rất khôn khéo, tính toán đến lòng dạ mọi người bọn họ, hoàn hoàn tính toán liên kết để bảo đảm tương lai Lý Như Tuyết. Chỉ là duy nhất ông không có tính toán đến chính là lòng người, chính là quan hệ của bà và luật sư cha tin cậy nhất, cũng là cờ kém một chiêu như thế này, hiện tại mấy thứ này mới thuộc về bọn họ.

Sau khi Lý Ngọc Lam rời khỏi, Lý Ngọc Nhu lại nhìn ngọc thạch trên bàn vài lần. Từ đầu đến cuối, người thắng cuối cùng vĩnh viễn đều là một mình mình. Lý Ngọc Nhu tính toán khá lắm, muốn không cần tốn nhiều sức là có thể chia đều di sản của cha với bà, nghĩ quá mức với đơn giản rồi. Mình mưu tính lâu như vậy sao có thể thật sự chia đều với bà ta. Nghĩ tới giá cả một khối ngọc thạch phân đến của mình kia lại bằng tất cả của Lý Ngọc Nhu sở hữu bên này, Lý Ngọc Lam tươi cười càng thêm sáng lạn. 

Thời gian cử hành hôn lễ của Lý Như Tuyết vừa vặn là ngày Mạn Dao thi đại học kia, ngồi ở trong trường thi nhìn bài thi phía trước, d!^Nd+n(#Q%*d@n Mạn Dao bắt đầu hết sức chăm chú trả lời câu hỏi. Mà bên ngoài, Trương Hạo Đình nhìn phụ huynh canh giữ ở nơi đó, không dựa theo lời Mạn Dao nói trở lại công ty, mà là đi vào bên trong phòng đặt xong bên kia, chờ đợi Mạn Dao trong trường thi.

“Ông chủ, hiện tại nhà họ Lý bên kia đã bắt đầu tiệc cưới rồi, ra chúc rượu chỉ có chú rể, cô dâu chỉ là được hai phù dâu dìu ra một chút lúc đầu, tiếp theo thì không còn lộ diện.” Bên tiệc cưới kia của Lý Bách Niên, Trương Hạo Đình phái một cấp dưới đi chúc mừng.

“Chuyện hôn lễ đều là việc nhỏ, Lý Bách Niên kia đánh chủ ý ở trên tài sản dư lại của Lý Như Tuyết, kế tiếp sẽ có trò hay nhìn. Lại nói tiếp, nhà họ Lý náo nhiệt thật là xảy ra một việc lại một việc.” Lý Bách Niên muốn làm chút gì đó, cũng không phải bí mật gì, mà Trương Hạo Đình cũng biết một chút chuyện chị em nhà họ Lý âm thầm làm ra, phải biết rằng người mua căn biệt thự của Lý Ngọc Nhu chính là mẹ Trương Hạo Đình. Nghĩ tới hôn lễ náo nhiệt lại liên tưởng đến chuyện phát sinh lúc sau, loại đối lập mãnh liệt này làm cho Trương Hạo Đình trở nên càng thêm chờ mong.

Đối với chuyện liên quan tới hôn lễ, Lý Như Tuyết cũng không biết gì hết, chỉ bị phù dâu đùa nghịch thân thể, mà chú rể bên kia, dựa theo sự dặn dò của Lý Bách Niên hoàn thành nghi thức liên tiếp sau đó, cũng sẽ có thể kết thúc công việc. 

“Chú Lý, hôm nay đột nhiên đến thăm nhà của chúng tôi, không biết là vì chuyện gì?” Lý Kiến Nghiệp nhận được điện thoại trong nhà cũ, vội trở về, thì thấy Lý Bách Niên dẫn theo hai người trang phục luật sư trên sô pha ở phòng khách, đang nói gì đó với mẹ.

“Lý đổng, hôm nay đi vào nơi này một là thăm Lý lão phu nhân, mặt khác chính là về chuyện di chúc của chủ tịch lúc trước mà tới.” Lý Bách Niên là vì chuyện di chúc, Lý Kiến Nghiệp đại khái có thể đoán được một ít, ông cười lạnh một tiếng, trực tiếp ngồi xuống mẹ bên kia, không nhiều lời chút nào. Chuyện di chúc là chuyện của ông ta và hai đứa em gái, không có bất kỳ quan hệ gì với ông.

“Lý lão phu nhân, ngài xem hai người con gái của ngài đây là?” Chờ mãi chờ mãi, hai anh em nhà họ Lý đã tới hơn một giờ rồi, chị em nhà họ Lý vẫn cứ không xuất hiện. Lý Bách Niên nhìn hết thảy, biểu cảm trên mặt cũng từ tự tin tràn đầy lúc đầu, nhưng hiện tại phẫn nộ khó nhịn.

“Bách Niên, tôi cũng không biết việc này, bọn nhỏ có lẽ đều có chuyện mình phải bận rộn. Tuy nói tôi là mẹ bọn nhỏ nhưng cũng không thể bảo bọn nhỏ mặc kệ chuyện của mình. Nếu ông chờ không kịp thì có thể qua vài ngày, hẹn xong thời gian với hai người bọn họ lại đến. Nếu ông tiếp tục chờ nữa thì lão phu nhân tôi không thể ở cùng, thân thể tôi không phải là rất tốt, hiện tại đã có chút mệt mỏi. Thím Trương, đỡ tôi lên lầu nghỉ ngơi.” Đối với sự của phẫn nộ Lý Bách Niên, lão phu nhân nhà họ Lý hoàn toàn không có để ở trong lòng, không chỉ không giải thích, mà là trực tiếp mở miệng tiễn khách.

“Lúc này chỗ cháu còn có chút chuyện. Chú Lý, cháu thấy việc hôm nay cũng không nói được rồi, không bằng chúng ta cứ giải tán. Cháu đi trước.” Vừa thấy mẹ muốn rời khỏi, Lý Thủ Thành cũng đứng lên từ trên chỗ ngồi. 

“Chú Lý, cháu thấy hôm nay nếu chú không trở về, không bằng liên hệ một chút với hai người đó. Chúng cháu cũng không giống như chú, mỗi ngày có rất nhiều thời gian. Hôm nay vì chuyện của chú, cháu đã để lỡ hội nghị trong công ty. Nếu mà họ vẫn không tới thì cháu thật sự phải rời khỏi.”

Lý Kiến Nghiệp nói tới đây cũng đứng lên. Lý Bách Niên nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, nhưng chỉ riêng không có đoán được loại này. Trước khi tới ông đã đưa tin tức cho chị em nhà họ Lý, bên kia vốn dĩ cũng đã đồng ý đến chỗ Lý lão phu nhân để xử lý chuyện kế tiếp, ai biết hiện tại lại hoàn toàn không liên lạc được. Nhìn cái dạng này, lại tiếp tục chờ nữa, cũng không có bất kỳ  kết quả gì, Lý Bách Niên cũng không tiện ở lại một trước một sau đi ra ngoài với Lý Kiến Nghiệp.

“Luật sư Vương, chuyện này thì xin nhờ ông. Nếu bọn họ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi cũng không cần kiêng kỵ mặt mũi bọn họ. Ông xử lý tốt chuyện kế tiếp cho tôi.” Lý Bách Niên đi ra ngoài từ trong nhà lớn, quay đầu lại dặn dò luật sư đi theo bên cạnh.

“Lý tiên sinh, chuyện này giao cho tôi được rồi, tôi sẽ xử lý tốt.” Lần này Lý Bách Niên mời đến là luật sư chuyên môn phụ trách loại chuyện này, gật gật đầu, đồng ý.

“Rốt cuộc kết thúc rồi.”  

Thời gian hai ngày, tất cả ba năm nỗ lực đều ngưng kết trên mặt mấy tờ bài thi này. Khi thi xong một môn cuối cùng, Mạn Dao đi ra từ trường thi, chỉ cảm thấy cả trái tim đều nhẹ nhàng rất nhiều, thở dài một hơi, chạy về phía người chờ ở ngoài trường học. 

“Mệt muốn chết rồi nhỉ. Mẹ dặn dò làm rất nhiều món em thích ăn cho em.” Chiều nay, mẹ Trương đã gọi điện thoại qua, tuy rằng Hạo Đình nghĩ tới thế giới hai người, nhưng mẹ mở miệng cũng không tiện từ chối.

“Em ngủ một lát trước, vừa rồi làm đề thật sự mệt mỏi quá, rất khẩn trương.” Vùi đầu ở trên vai đối phương nhắm mắt lại làm nũng nói. 

“Ừ, ngủ nhiều thêm chốc lát.” Nhìn Mạn Dao mới nói với mình mấy câu, đã không còn nói nữa, hô hấp trở nên vững vàng, Hạo Đình đau lòng điều chỉnh một vị trí để Mạn Dao có thể càng thoải mái dựa vào trong lòng ngực anh.

“Hạo Đình, chúng ta đây là, đã bao lâu rồi, sao còn chưa tới chỗ bác gái. Bác gái hẳn là sốt ruột!” Một giấc này, Mạn Dao ngủ thật thoải mái, chờ đến cô rốt cuộc tỉnh ngủ thì sau khi phát hiện mình vậy mà còn ở trên xe, có chút nghi hoặc nhướng mày. Khoảng cách từ trường thi đến nhà cũ không lâu lắm, mình ngủ lâu như vậy, sao có thể còn chưa tới.

“Hôm nay, chúng ta không đi chỗ mẹ, em cũng mệt mỏi rồi. Vừa rồi, mẹ điện thoại tới bảo em nghỉ ngơi thật tốt, chờ đến ngày mai lại đến chỗ bà.” Vào lúc Mạn Dao ngủ, Trương Hạo Đình cũng đã thông qua điện thoại với mẹ Trương, tiếp theo lại bảo tài xế vòng thêm vài vòng loanh quanh, để nữ sinh ngủ trong lòng ngực có thể thoải mái ngủ thêm chốc lát. 

“Em đã khôi phục, cũng đã đồng ý hết rồi, sao lại có thể lỡ hẹn.” Trong lòng Mạn Dao ngọt ngào đối với Hạo Đình săn sóc, nhưng đối phương là bề trên, không thể làm ra chuyện yếu ớt nũng nịu được.

“Mẹ sẽ hiểu. Nhìn đến nhà rồi, chúng ta đi lên đi.” Hạo Đình dùng tay chỉ chỉ Mạn Dao còn mơ mơ màng màng, đẩy cửa xe ra.

“Đi thôi, nếu mà em không yên tâm thì về đến nhà lại gọi cho mẹ một cú điện thoại thì tốt rồi. Những việc nhỏ này mẹ sẽ không để ý.” Vốn đã khát khao thế giới hai người hiện giờ rốt cuộc có thể được toại nguyện.

“Bác gái, thật sự sao! Dạ, con sẽ không nói, ngày mai con lại đi thăm bác, bác cũng nghỉ ngơi sớm một chút.” 

Cúp điện thoại, Mạn Dao nghĩ tới tin tức đầu kia điện thoại mẹ Trương nói cho cô, nhìn Trương Hạo Đình dựa vào trên sô pha xem văn kiện, chỉ hy vọng thời gian có thể ngừng lại trong nháy mắt này. Người này luôn lặng lẽ như vậy, yên lặng ở sau lưng làm nhiều chuyện như vậy nhưng trước nay chưa từng nói với cô. Nếu không phải mẹ Trương nói những việc này, người này muốn giấu những việc này bao lâu.

“Cô bé ngốc, ngốc ở nơi đó làm cái gì? Như thế nào, mẹ không ngại đúng chứ!” Giống như cảm giác được tầm mắt nóng bỏng bên này, Trương Hạo Đình quay đầu lại thì thấy Mạn Dao đứng ở nơi đó không chớp mắt nhìn anh, xì một tiếng bật cười.

“Từ nhỏ em lớn lên ở trong cô nhi viện, bắt đầu khi em có ký ức, chính là viện trưởng cô nhi viện nói với em về thân thế của mình. Em vốn cho rằng cả đời mình đều sẽ trải qua ở trong cô nhi viện như vậy.” Rúc cả người vào trong lòng ngực Trương Hạo Đình, Mạn Dao đột nhiên mở miệng nói ra lời, làm tay người đàn ông vuốt ve tóc dài của cô tạm dừng một chút. 

“Khi đó em chưa từng nghĩ tới sẽ như vậy, sau lại rất may mắn, Lý Bách Niên xuất hiện. Lúc ấy, ông ấy chọn trúng em ở bên trong nhiều cô nhi (trẻ mồ côi) như vậy, đó là việc em chưa từng nghĩ đến. Có lẽ anh không biết lúc trước lớn như em không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ không có người nhìn trúng chúng em. Mà trước khi Lý Bách Niên chưa tới, dieenddafnleequysddoon em vừa mới bị một trận bệnh, kỳ thật chính là bị sốt bình thường, nhưng ở trong cô nhi viện kia của chúng em bị sốt thì thật sự sẽ chết người. Mà sở dĩ em không chết, chính là em có một người bạn tốt, một người bạn tốt nhất ở trong cô nhi viện, Mai Lan.

Em chưa từng một lần nghĩ tới, nếu lúc trước em không bị Lý Vạn Sơn nhìn trúng thì có lẽ tình bạn giữa em và Mai Lan cả đời cũng sẽ không thấy đổi. Nhưng ông trời chính là như vậy, có thể cùng hoạn nạn không thể cùng phú quý. Khi bọn họ thoạt nhìn em là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, lại có ai biết có phải em thật sự muốn trở thành phượng hoàng kia hay không.” 

Cho dù chuyện đã qua đi thật lâu, có điều mỗi khi nhớ tới Mai Lan, nhớ tới cô nhi viện đã từng phát sinh chuyện, Mạn Dao vẫn cảm thấy đau lòng một trận, có lẽ càng là mình hạnh phúc, những hồi ức đã từng thống khổ đó sẽ càng rõ ràng.

“Đừng nói nữa, hết thảy đều đi qua, đi qua rồi.” Hạo Đình không muốn nghe đến mấy thứ này, cũng không muốn thấy Mạn Dao yếu ớt thế này. 

“Đúng đều đi qua giống như là anh nói. Kỳ thật trên mức độ nào đó, tuy nói là Lý Vạn Sơn lợi dụng em làm tấm bia, khi đó em không biết những việc này, có điều biết lại có thể như thế nào. Chỉ có ông ấy mới làm ra việc dẫn em ra khỏi trong hoàn cảnh kia. Loại lợi dụng này ở Lý Vạn Sơn thoạt nhìn cũng là loại cứu rỗi nào đó đối với em. Nếu không phải ông ấy, em cũng sẽ không quen biết anh, cũng sẽ không là Lý Mạn Dao hiện tại. Có lẽ em đã sớm bỏ học, làm công ở chỗ nào đó như là mấy đứa trẻ khác ở trong cô nhi viện, lưu lạc đến tầng chót nhất xã hội.” Những lời này nói chính là lời thật lòng của Mạn Dao, đây cũng là nguyên do Mạn Dao lựa chọn tiếp tục quấn quýt lấy nhau với người nhà họ Lý. 

“Có lẽ là nguyên nhân này, cảm tình của em đối với ông ấy rất phức tạp. Cho dù ông ấy xem em trở thành một con rối, hoàn toàn mặc kệ sống chết của em, nhưng em lại không thể hoàn toàn hận ông ấy. Anh nói có phải em rất ngốc hay không? Rõ ràng em cũng là cháu gái ông ấy, trước nay ông ấy lại chưa từng đặt ánh mắt tới trên người em. Những cái gọi là yêu thương, cái gọi là ông cháu tình thâm đó, cũng chỉ là một chuyện cười, một lời nói dối từ đầu đến đuôi.” 

Những cảm tình này là Mạn Dao chưa từng nói tới, anh có thể đoán được chút nào trong đó, nhưng hiện tại nghĩ rằng cái chết thật sự đưa vào trong tình cảm của Mạn Dao, anh mới hoàn toàn cảm nhận được chua xót và tủi thân của Mạn Dao.

“Hạo Đình, gặp được anh, có lẽ chính là ông trời bồi thường cho em. Ở một mức độ nào đó, ông trời thật sự rất công bằng. Tuy rằng em chưa từng cảm nhận tình thân, nhưng em lại là thu hoạch được tình yêu. Anh là ông trời ban ơn cho em, không biết em có phúc nắm lấy tay anh cùng anh già đi hay không?” 

Nghĩ đến chuyện người đàn ông làm vì cô, Mạn Dao cũng không làm rõ được là mình xuất phát từ mục đích gì? Lời này vốn hẳn là người đàn ông nói, nhưng vào lúc này Mạn Dao lại tự nói ra. Ngay lúc nghe được Mạn Dao nói đến việc này, cả người Hạo Đình đều sững sờ ở nơi đó. Vì lời nói mới rồi, anh đã tưởng tượng qua rất nhiều loại cảnh tượng, rất nhiều loại đối thoại, nhưng dù là loại nào cũng là do anh nói ra, mà không phải bầu không khí hiện tại này, do Mạn Dao nói ra.

“Em đồ yêu tinh này, là muốn mạng anh mà.” Sau khi sững sờ, nhìn mặt mày người trong lòng không che dấu được tươi cười, rất nhanh đoán được mục đích của đối phương, trực tiếp cúi đầu, hôn lên môi đối phương còn đang cười thật mạnh, hung hăng liếm mút lên. Cô gái nhỏ này càng ngày càng biết trêu cợt người, nếu hiện tại không cho cô một ít dạy dỗ, về sau không phải sẽ bò lên trên đầu của anh.

“Nhớ kỹ, những lời này phải để người đàn ông nói, biết chưa?” Nhìn đôi mắt đối phương bị bắt nạt ngập nước, người đàn ông cũng cảm giác được trên người mình bắt đầu có phản ứng, mới hơi buông lỏng đối phương ra, nhưng đôi tay vẫn ôm cô eo, bốn mắt nhìn nhau, tiếng hít thở thổi tới  bên tai Mạn Dao, làm đối phương mất tự nhiên giật giật thân thể.

“Gả cho anh, được không?” Tuy rằng bọn họ đã kết hôn ở trong giáo đường, nhưng ở trong nước, Hạo Đình vẫn lần thứ hai mở miệng cầu hôn. Trước ngực, Mạn Dao cười gật gật đầu, cô đã đợi một câu này thật lâu. 

“Lúc nào thì anh bắt đầu giúp đỡ cô nhi viện? Nếu không phải bác gái nói, em cũng sẽ không biết chuyện này.” Sau khi cầu hôn, nghĩ đến Hạo Đình yên lặng đi làm chuyện cho mình, Mạn Dao cảm động mở miệng nói. 

“Trước đó, em cũng nghĩ tới muốn giải quyết chuyện này. Có điều, em rất hiểu tính tình viện trưởng bọn họ, cho dù cho bọn họ tiền, cũng không dùng đến trên người mấy đứa nhỏ kia. Duy nhất có thể làm chính là cho bọn họ thêm một ít quần áo cũ, một ít đồ dùng vụn vặt không tiện bán thành tiền mặt. Thông qua quan hệ trường học, hỏi thăm âm thầm tiến hành giúp đỡ những đứa bé có ước muốn đi học.” Lớn lên ở trong cô nhi viện, so bất kỳ kẻ nào Mạn Dao cũng rõ ràng sự bủn xỉn của viện trưởng bọn họ. Ở chỗ xa xôi kia, rất nhiều chuyện nói dễ dàng hơn bắt đầu làm lại là gian nan hơn nhiều.

“Anh biết, tuy rằng em không nói, nhưng cũng vẫn luôn chú ý cô nhi viện kia. Đó là nơi em đã từng sinh hoạt. Em vẫn luôn không thể quên được nơi này, quan tâm những đứa bé đó. Nếu trong lòng em vướng bận, thân là người đàn ông của em tự nhiên phải thay em giải quyết chuyện này.”

Người với người chính là khác biệt như vậy, chuyện khó khăn đối với Mạn Dao, tới trong tay Hạo Đình lại trở nên đơn giản. Cho tới nay, chính phủ muốn kêu gọi đầu tư thương mại, mà điều kiện trước tiên để Trương thị bọn họ tới đó đầu tư, chính là quyền lãnh đạo cô nhi viện. Đối với lãnh đạo nơi đó, so sánh với thành tích đưa tới đầu tư bên ngoài, một cô nhi viện không hề bối cảnh lại tính là cái gì.

“Anh đã đạt được nhận thức chung với bên chính phủ, hiện tại người phụ trách bên cô nhi viện là người anh phái đi, bọn họ sẽ chăm sóc những đứa bé đó rất tốt, kế tiếp hết thảy cũng sẽ dựa theo chương trình mà xử lý. Tuy rằng cha mẹ bọn họ bởi vì đủ loại nguyên nhân không biết vứt bỏ bọn họ, nhưng ở trong cô nhi viện, bọn họ sẽ trải qua sinh hoạt rất tốt nên có.”

Người chuyên nghiệp của tổ chức chuyên môn Trương thị tới làm sự nghiệp từ thiện, những năm gần đây đã làm ra một ít thành tích. Lúc đầu dùng từ thiện cũng vừa vặn là vì hiệu ứng xã hội, nhưng đến lúc sau đó chậm rãi cũng phải về quỹ xã hội. Mà nương chuyện cô nhi viện này, Hạo Đình mới phát hiện thì ra trước đó bọn họ đơn thuần giúp đỡ cô nhi viện kỳ thật lại có tai hại như vậy.

Nghe được lời đối phương nói, Mạn Dao ngẩng đầu chuẩn bị hôn đến mặt đối phương, đối phương có lẽ nghĩ đến Mạn Dao muốn làm chút gì, hơi hơi nghiêng đầu một chút, một chút không nghiêng không lệch kia hôn tới ngoài miệng Hạo Đình. Nếu người đẹp đã nhào vào trong ngực, vậy chuyện dư lại cũng sẽ bắt đầu thuận lý thành chương.

“Mạn Dao, nhìn xem mấy áo cưới này thích cái nào? Nếu không thích thì chúng ta lại để cho bọn họ đi thiết kế.” Ngày hôm sau lúc tới chỗ mẹ Trương, chỗ mẹ Trương đã có vài người chờ ở nơi đó, vừa thấy Mạn Dao tiến vào, mẹ Trương vẫy vẫy tay, chỉ chỉ những áo cưới trên mặt tập kia, mở miệng nói. Hôn lễ là chuyện của đám con cháu bọn họ, người làm mẹ như bà không thể bao biện làm thay. Mạn Dao nhìn hình ảnh xa lạ mà lại quen thuộc bày tại nơi này, trong đầu hồi ức đời trước khi đó mình là dạng tâm tình gì.

Khi đó cô cũng không quen thuộc đối với Trương Hạo Đình, là ông nội không màng sự phản đối của mình xác định việc kết hôn này. Vì cho thấy kháng nghị của mình, Mạn Dao nhớ rõ từ lúc chuyện kết hôn xác định ra tới sau đó mình đều là mặc kệ hết thảy không quan tâm, ứng phó tiêu cực. Hiện tại nhớ lại áo cưới khi đó hình như chính là Lý Như Tuyết chọn cho mình, lúc đầu còn tưởng rằng là chị em tốt, ai biết cô ta lại là ôm lòng dạ thay thế quyền lợi làm cô dâu hạnh phúc của cô khi làm những việc này.

“Lý tiểu thư, có phải cô không thích mấy thứ này hay không? Vậy có thể nói với tôi một chút phong cách cô muốn, muốn dạng kiểu dáng gì hay không?” Bên kia, người phụ nữ thấy Lý Mạn Dao chần chờ, mở miệng nói, rất nhiều gia đình như là nhà có tiền đều tự mình thiết kế áo cưới làm theo yêu cầu.

“Mấy áo cưới này đều rất đẹp, tôi tương đối thích dạng này, nhưng tốt nhất ở chỗ này, chỗ này điều chỉnh một ít ……” Tự mình tham dự vào trong thảo luận, Mạn Dao mới phát hiện chuyện cô bỏ qua đời trước là hạnh phúc cỡ nào. Tuy rằng ở trong mắt những người khác, tất cả mấy việc này đều là một ít chuyện vụn vặt, nhưng nghĩ đây là hôn lễ cô hy vọng lâu như vậy, cho dù vụn vặt cũng trở nên khiến người ta chờ mong. 

Nếu không phải ngẫu nhiên nghe được tin tức trên TV bên đường, Mạn Dao hầu như đã quên mất những người nhà họ Lý đó. Một ngày kia vừa mới xác định xong thực đơn với khách sạn, Mạn Dao không trực tiếp ngồi xe rời đi giống với trước kia, mà là đi vòng tới một cửa hàng bánh ngọt kiểu cũ cách khách sạn này mấy con phố. Tuy rằng cửa hiệu mặt tiền này không lớn, nhưng hương vị bánh ngọt lại rất là chính tông, mỗi ngày đều có rất nhiều người xếp hàng ở chỗ này, mẹ Trương thích bánh ngọt nơi này nhất. Hôm nay vừa vặn cách nơi này không xa, Mạn Dao dĩ nhiên nghĩ tới cửa hàng bánh ngọt này.

“Ngày trước, bị người ngoài tiết lộ, trước đó nhà họ Lý vốn là nhà giàu số một thành phố này lại xuất hiện tranh cãi. Tiên sinh nào đó phục vụ cho nhà họ Lý nhiều năm kiện con cái nhà họ Lý lên toà án. Trước mắt còn chưa thể biết nguyên nhân cụ thể, nhưng đài chúng tôi sẽ chú ý chặt chẽ chuyện phát triển kế tiếp. trang@d#d#l#q#d@bubble Hiện tại vị trí chúng tôi ở chính là bên ngoài toà án, chúng tôi hy vọng có thể phỏng vấn được một ít nhân vật mấu chốt, hiểu rõ khởi nguyên (bắt đầu) của chuyện.” Tin tức mà TV treo ở bên ngoài truyền phát ra khiến Mạn Dao dừng lại bước chân, không chỉ là Mạn Dao mà rất nhiều người qua đường cũng ngừng lại.

Trước đó cổ phiếu Lý thị tụt lớn vừa mới bình ổn, hiện tại lại bị kiện lên toà án. Tuy nói không biết cuối cùng sẽ như thế nào, nhưng dù là thế nào, đối Lý thị mà nói cũng là một vết nhơ tạm thời không mất được. 

“Nhà họ Lý đây là làm sao vậy? Từ sau khi ông cụ Lý mất, chính là chuyện xảy ra một cái tiếp một cái. Đám con cháu này thật là bất hiếu, ông cụ Lý lẫy lừng cả đời hiện tại rốt cuộc lại phải chôn vùi.”

“Anh nói đúng lắm, mấy nhà có tiền này ngoài mặt thấy cha hiền con hiếu, ai biết sau lưng có bao nhiêu chuyện âm u. Thế đạo này vì tiền cái gì làm không được, huống chi tài sản Lý Vạn Sơn để lại lại là mấy trăm tỉ, những người này không muốn tranh giành đến đầu rơi máu chảy mới phải.”

“Thì ra đúng là mấy trăm tỉ, nhưng lần trước cổ phiếu Lý thị rơi xuống đáy cốc, còn không biết tài sản còn lại bao nhiêu, sau lần này lại không biết những thứ đó còn dư lại bao nhiêu.” Lúc một người khác đang nghe đến mấy trăm tỉ thì cười lạnh một tiếng. 

“Ít như thế nào nữa cũng không phải những người như chúng ta có thể nghĩ tới, những kẻ có tiền  đó và chúng ta là hai thế giới. Chúng ta vẫn là sống tốt cuộc sống của mình là tốt rồi.” 

Phía sau nói chuyện, Mạn Dao không nghe tiếp nữa, người kia nói rất đúng, mỗi người bọn họ đều có quỹ đạo cuộc đời của mình, có đủ loại vai phụ. Có lẽ ở trong mắt những người khác bạn là tên nữ phụ pháo hôi (bia đỡ đạn) phụ trợ vai chính, nhưng kỳ thật bạn mới là vai chính trong cuộc đời của mình. Chỉ cần bạn không quá cố chấp một số thứ không nên cố chấp, thật sự thấy rõ ràng yêu cầu dưới sương mù dày đặc ở sâu trong lòng bạn, có lẽ cuộc đời sẽ trở nên một loại dáng vẻ khác.

Lúc vừa mới sống lại, mình chính là quá cố chấp với đau thương trải qua đời trước, lại không phát hiện có một số việc kỳ thật là mình đi từng bước một tới chỗ đó. Hiện tại hồi tưởng lại, lúc trước, mình chính là một đứa bé liều lĩnh biết rõ những thứ đó không phải là của cô, lại muốn nếm thử, biết mình chạm vào là đầu rơi máu chảy. 

Khi gặp lại Lý Như Tuyết đời này, từ đầu đến cuối cô cũng không đi trả thù gì đó, có lẽ một lần ứng phó duy nhất vẫn là sau khi đối phương tính toán. Nhưng chuyện phát triển quả thật đi từng bước một tới một loại cục diện khác. Nếu Lý Vạn Sơn dưới nền đất biết vào sau khi ông mất phát sinh hết thảy này, có thể hối hận những việc mình làm lúc trước hay không? Đôi khi một bước làm sai, không tính là gì, còn có đường sống cứu vãn, nhưng nếu bạn lại không có phương hướng, u mê không tỉnh thì thật sự rốt cuộc không trở về quỹ đạo cuộc sống bình thường.

“Không thấy ánh sáng xuyên thấu qua đám mây trên bầu trời nữa.” Tiếng chuông di động vang lên cắt đứt ý nghĩ của Mạn Dao, nhìn tên quen thuộc phía trên, vào lúc mình không biết gợi lên một độ cong.

“Đi đâu vậy? Bên kia dường như rất ồn ào, hôm nay lúc giữa trưa anh đã đặt khách sạn, em tới công ty mình rồi chúng ta cùng đi ăn cơm. Gần đây thời tiết thật nóng, em đừng đến chỗ nhiều người.” Nghe lời bên kia điện thoại lải nhải, chỉ cảm thấy nơi này vốn náo nhiệt cũng trở nên yên tĩnh lại, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chỉ là vui sướng và hạnh phúc trên mặt lại không che giấu nổi.

Rắc, bên kia một người thích nhiếp ảnh xem ảnh chụp trong cameras thì vừa lòng. Lần này tạp chí xã muốn chọn đề tài hạnh phúc trong nháy mắt, anh đã chụp rất nhiều, nhưng đều không hài lòng. Hôm nay trong lúc vô tình trên đường, lại phát hiện thì ra hạnh phúc vẫn ở bên cạnh chúng ta.

Toàn văn hoàn
Bình Luận (0)
Comment