Nữ Phụ Bỏ Chồng

Chương 57


Tay chân đã vậy thì sau lưng sẽ đến cỡ nào.

Nếu không phải ngại Lệ Ngọc là con gái thì cả hai người đã vén sau lưng cô lên xem rồi.

Dương Nguyên không chịu đựng được nữa, nghiến răng nói.

- Thật là tàn nhẫn! Nhưng vì sao cô có thể để bị đánh trúng nhiều như thế này chứ? Lúc đó cô có thể tránh đi hoặc cũng có thể ra hiệu cho tôi xuống ngay được mà.

Lệ Ngọc thản nhiên cười nói.

- Muốn thành công thì đôi khi phải chịu hy sinh một ít chứ.

Đúng vậy! Dù là diễn thì cũng phải diễn cho thật vào.

Nếu không thì đâu lấy được lòng khán giả.

Những vết roi này,nếu có thể khiến ông ta thân bại danh liệt thì có đáng gì chứ.

Khôi Nguyên và Dương Nguyên đều chỉ có thể thở dài.

Một người con gái yếu ớt phải chịu sự hành hạ bao nhiêu thì tinh thần mới có thể trở nên mạnh mẽ như thế chứ? Họ nhìn thấy mà đau lòng vô cùng.

Một lúc sau, Hiếu Minh cũng đi vào.


- Lệ Ngọc sao rồi?
Lệ Ngọc tươi cười đáp.

- Tôi không sao? Chỉ bị thương ngoài da.

Mọi chuyện không vấn đề gì chứ?
Hiếu Minh gật đầu.

- Không vấn đề gì! Cô yên tâm.

Ba người họ Hiếu Minh cũng đã "mời" ở lại rồi.

Còn nói với họ, nếu cô có vấn đề gì thì anh ra sẽ lập tức kiện họ ra tòa.

Dám đánh người của anh đây thì phải biết nhận hậu quả chứ.

Lệ Ngọc cười gian.

- Ra tòa thì không cần! Tôi không nhẫn tâm như vậy! Dù sao cũng là cha tôi mà.

Chỉ cần cho toàn thế giới biết ông ta là hạng người giết vợ giết con như thế nào là được rồi.

Nghe cô nói xong, cả ba người co quắp khóe miệng.

Vậy mà gọi là không nhẫn tâm thì cái gì mới gọi là nhẫn tâm đây? Nhưng mà, đúng là ông ta phải nên trả giá như vậy.

....!
Ngày hôm sau, báo chí cả nước đều đưa tin Lệ Ngọc bị cha ruột đánh đập tàn nhẫn phải nhập viện.

Với một lý do khiến dư luận không thể chấp nhận được, là "Lệ Ngọc tự ý bỏ chồng".

Còn công bố đoạn ghi hình và những lời nói của họ trên tivi, phát thanh.

Làm tất cả người dân, đặc biệt là phụ nữ đều phẫn nộ.

Đâu đâu cũng nghe tiếng chửi rủa.

- Đồ khốn nạn còn thua thú vật...!
- Đồ giết vợ giết con không bằng cầm thú...!
- Thưa ông ta ra chính quyền cho ở tù mọt gông đi...!
- Đây sao gọi là đàn ông...!

- Thời bây giờ người ta lên cung trăng được rồi còn ở đó mà trọng nam khinh nữ...!
- Phụ nữ là công cụ của ổng vậy ổng từ đâu chui ra?1
- Bla...!bla...!bla...!
Còn rất rất nhiều người lên tiếng và đồng cảm thương cho cảnh ngộ của Lệ Ngọc.

Thậm chí có nhiều phóng viên còn chạy về quê nhà của ông ta, hỏi thăm về sự việc giết vợ của ông ta nữa.

Và họ cũng đã được những đứa con của ông ta nói ra toàn bộ.

Mà người đó cũng chính là đứa em trai của Lệ Ngọc, nhỏ hơn cô 2 tuổi, bằng tuổi Khôi Nguyên đấy.

Tuy rằng, cậu không bị hành hạ như các chị em của mình, vì cậu là con trai.

Nhưng cậu đã tận mắt chứng kiến cảnh ông ta giết mẹ mình, từng bước ép chết các chị em gái của mình.

Chỉ là, cậu lại không thể lên tiếng hay làm gì được.

Bao năm qua, cậu luôn tự trách bản thân mình quá vô dụng.

Cậu là một giáo viên dạy học trò những điều tốt đẹp, nhưng bản thân lại sinh ra trong một gia đình cổ hủ, cha lại là một vũ phu.

Cậu cảm thấy thật hổ thẹn với bản thân.

Nếu cậu không là con trai chắc cũng bị ông ta đánh chết từ lâu.

Cho nên, hôm nay có cơ hội cớ sao cậu không phanh phui ra hết những tội ác mà ông ta đã làm.

Nhân cơ hội đó, người vợ thứ ba của ông ta cũng trở về.

Nhân lúc ông ta còn chưa trở về mà bắt hai đứa con còn sót lại, là đứa con trai thứ 11 và đứa con gái út thứ 13.


Đó là con bà mang nặng đẻ đau sinh ra, sao có thể bỏ được.

Cũng đồng thời kể với những phóng viên có mặt, lúc đó bản thân bà gả cho ông ta đã bị hành hạ như thế nào, bị chết bao nhiêu đứa con.

Nghe mà không ai không xót xa thay cho những đứa trẻ tội nghiệp, cho người mẹ, người phụ nữ yếu ớt.

Đến khi ông ta trở về thì toàn bộ danh tiếng tốt đẹp mà ông ra cố gây dựng cả đời, đều hoàn toàn sụp đổ.

Hàng xóm, láng giềng, bạn bè đều xa lánh, mọi người kỳ thị.

Thậm chí đi ra đường có người còn ném đá, quăng rác vào mặt.

Con cái thì đều bỏ đi hết, kể cả người con trai thứ tư, người đã đi cùng với ông lên nhà Lệ Ngọc, cũng là đứa mà ông ta thương yêu nhất.

Những chuỗi ngày sau này, ông ta chỉ có thể sống trong cô độc, khổ sở và những nỗi ám ảnh với những gì ông ta đã gây ra cho vợ và các con.

Sống mà còn khổ hơn chết, có đôi khi ông ta nghĩ sẽ tự tử nhưng ông ta lại không làm được.

Đơn giản vì ông ta sợ chết!
Những kẻ chỉ biết ức hiếp phụ nữ và trẻ em, đánh vợ đánh con thì thường đều là những kẻ nhát gan sợ chết cả thôi.

Nhưng như vậy thì cứ sống để chịu tội đến hết đời cũng tốt..

Bình Luận (0)
Comment