Nữ Phụ Chạy Trốn

Chương 75

Tia nắng ấm qua ô cửa kính tinh nghịch đáp lên mí mắt Hà My một cảm giác nóng chói đôi mi khẽ mở tiếp xúc ánh sáng, theo phản xạ cô khẽ nheo mắt đưa tay che chắn vầng sáng bất ngờ ập đến.

- Em tỉnh rồi sao?

Nam Tuấn Kỳ từ trong giấc ngủ quên oải oãi ngáp dài ngồi thẳng. Hà My nặn ra nụ cười miễn cưỡng gật gật đầu. Đưa tay chạm vào vải băng trắng quấn quanh đầu cảm giác đau nhức vẫn còn đó. Mọi chuyện tối qua tại sao không thể chỉ là một cơn ác mộng.

Hắn rót cốc nước nóng từ máy nước trong phòng pha thêm ít nước lạnh rồi kỹ tính đưa lên miệng hốp một ngụm nhỏ khi chắc chắn nhiệt độ vừa đủ ấm hắn mới đỡ cô dậy đưa qua cốc nước.

- Anh gọi người mua chút cháo ăn rồi uống thuốc. Đợi đến trưa cho thân thể em ổn định hơn chúng ta về Nam Thành.

Cô lại nhẹ gật trườm người nằm xuống cơ thể thật còn rất đau mệt mõi. Hắn đỡ Hà My nằm ổn định rồi kéo chăn lên xong xoay chân ra ngoài căn dặn người nào đó vài câu rất nhanh lại quay trở vào. Cô gái nhỏ thở đều đều khuôn mặt nhợt nhạt lại chìm vào giấc ngủ.

Lần thứ hai tỉnh lại là do tiếng đổ vỡ của chén sứ làm thức giấc. Hà My miễn cưỡng mở mắt trong phòng không còn thấy bóng dáng của Nam Tuấn Kỳ đâu. Nữ trợ tá nhìn thấy ánh mắt của cô gắt gao nhìn qua mày có phần cau lại thì vội vã cuối đầu nói xin lỗi cùng thu dọn mảnh vỡ của bát cháo tung tóe nhầy nhựa dưới sàn. Nhận thấy bối rối cùng lo lắng kia Hà My xua tay ý bảo không sao. Di tầm mắt lên trần nhà trống rỗng. Định tâm lại lúc này một cổ nghi hoặc đáng ngờ. Xét cho cùng những lời trì triết ngoan độc của Trần Quốc Anh hôm qua có gì đó không đúng. Nếu chỉ là hiểu lầm quan hệ giữa cô với Lưu Thế Hiển thì sao lại nói cái gì mà vạch trần rồi thì mục đích gì? Phải chăn trong đây còn có ẩn tình. Hà My híp mắt thở dài đầu cô thật đau mọi chuyện càng lúc càng vượt xa tầm kiểm soát không biết bước tiếp nên làm gì bắt đầu từ đâu.

Không để cho Hà My kịp thả lỏng tâm tình bên ngoài một đống hổn loạn ồn ào truyền vào. Nữ phụ tá ngây ngốc đứng lên trên tay vẫn cầm mảnh sứ lo ngại nhìn ra hướng cửa. Hà My chống tay ngồi dậy cô biết chuyện gì sắp đến cũng không quá kinh hãi cặp mắt không một gợn sống chờ đợi mọi chuyện diễn ra, vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên tay rồi ấn xuống mặt nhẫn. Đúng là không làm cô thất vọng cánh cửa phòng bệnh thô bạo bị đạp toang ra một đám hơn mười người ồ ạt xông vào. Ánh mắt giãn lượt nhìn quét một chút rồi với tay lấy giấy và bút trên bàn có lẽ là Nam Tuấn Kỳ chuẩn bị cho cô viết nhanh dòng chữ " chuẩn bị xe lăn chân tôi không tự đi nổi" rồi ngoắc tay kêu một tên trong đám tây trang đen lại.

Mấy tên nọ thoáng ngớ ngẩn thần mặt ra cách cô cư xử bình thãn đến khó tin. Rốt cuộc cô có biết bọn họ đến là để bắt cốc người không? 30 giây trôi qua cuối cùng tên dẫn đầu cũng ra hiệu cho người mang đến một chiếc xe lăn. Hà My rất ngoan ngoãn ngồi vào không kháng cự chẳng khóc lóc khiến bọn bắt cốc càng đề phòng lo sợ hơn với phản ứng kỳ quái chẳng giống người của mỹ nhân này. Liếc qua khăn tẳm thuốc mê trong tay một tên mặt đần như lừa đeo nơ thẳng tay quăng khăn xuống đất.

- À cô có thể tháo chiếc nhẫn trên tay ra được không?

Tên cầm đầu bọn bắt cốc nhỏ giọng nói rồi bỗng thấy có gì không đúng liền hắng giọng lớn tiếng đe dọa.

- Tháo chiếc nhẫn ra!

Hà My thông dong nhàn hạ tháo nhẫn ra đưa cho tên đó. Hắn nhận lấy rồi quăng đi. Xe lao nhanh trên đường nhựa thẳng tắp cô bị ép ngồi giữa hai tên to con mặt mày như quan công chằm chằm nhìn phía trước. Chúng không bịt mắt cũng chẳng làm cô ngất đi khiến Hà My không hiểu nổi mấy tên này là lần đầu tiên đi bắt cốc chăng? Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn là ai cho người bắt cô? Trần Quốc Anh đối tượng tình nghi số 1 không thể loại bỏ nhưng cô vẫn mong không phải là anh.

Lúc xe dừng lại cô ngay lập tức được chuyển lên máy bay. Lúc này cô mới thật sự kinh hãi bọn chúng muốn đem cô ra nước ngoài? Xem ra lần này Nam Tuấn Kỳ chỉ có nước nhặt xác cô về. Cũng không biết máy bay cất cánh được bao lâu khi hạ cánh cô mới mơ màng bị người gọi dậy. Ngó qua kính xe nhìn những chữ trên bản hiệu Hà My lờ mờ đoán được mình đang ở nước Pháp. Quái lạ trong ký ức của cô chưa từng sang Pháp hay đắc tội với bất kỳ người Pháp nào. Điều tồi tệ nhất là cô chỉ học được vài ba câu tiếng Pháp cơ bản nếu muốn bỏ trốn cũng rất bất tiện. Nhìn lại bộ đồ bệnh nhân trên người tình cảnh này quá thê lương đi. Không lẽ thật sự cô phải chôn trên đất khách?

(Đoán xem người bắt cóc là ai =]])
Bình Luận (0)
Comment