Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 284

"A!!! Tức chết ta!" Hồng Đậu đạp một chân vào cửa đá, cửa lại không chút sứt mẻ. Nàng biết hiện tại mình nên bình tĩnh, nhưng tưởng tượng đến việc Minh Châu bị Tiêu Nam Phong háo sắc kia bắt giữ, nàng liền không bình tĩnh nổi!

Nàng trút giận hơn nửa ngày, mới cảm thấy dường như xung quanh hơi quá an tĩnh. Rõ ràng ở đây còn có A Miên, nhưng quay đầu nhìn lại, nàng liền thấy A Miên đã ngồi trên một tảng đá, hắn một tay chống cằm, đang nhìn nàng chăm chú, tựa như... thích thú cực kỳ.

Thấy nàng nhìn qua, khóe mắt hắn lại khẽ nhếch, hơi mỉm cười, như tắm mình trong gió xuân.

Cũng không biết rốt cuộc hắn đã an tĩnh nhìn nàng bao lâu...

Hồng Đậu bỗng cảm thấy mình bạo lực quá như vậy là không tốt. Nàng chậm rãi đứng thẳng, lại ngượng ngùng ho khan một tiếng, "Kia... giờ chúng ta bị nhốt ở chỗ này, phải làm sao đây?"

"Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, không cần lo lắng, rồi sẽ có cách thôi."

Không được, A Miên như vậy thật sự quá an tĩnh, quá ôn hòa, quá thích ứng với hoàn cảnh! Quả thực hoàn toàn không giống A Miên nàng biết trước kia!

Hồng Đậu cũng chỉ đành ngồi xuống bên cạnh hắn. Nàng tò mò nhìn chằm chằm A Miên.

A Miên hỏi: "Làm sao vậy?"

"Ta đang nghĩ, đâu mới là A Miên chân chính." Hồng Đậu nghiêng đầu nhìn hắn, lại chớp chớp mắt, dáng vẻ mờ mịt của nàng có chút đáng yêu, "A Miên mặc nữ trang, quyến rũ hơn bất luận kẻ nào mà trước kia ta quen biết, hay A Miên hiện tại thường xuyên an tĩnh, ôn hòa, không nói một tiếng đã đánh người mới là A Miên đây?"

"Ta cũng không biết đâu mới là ta chân chính." A Miên cười khổ.

Trước khi gặp Liễu Hành Chi, A Miên chính là A Miên hiện tại, không thích nói chuyện, chỉ thích an tĩnh nghiên cứu cổ độc của mình. Sau khi xảy ra chuyện Liễu Hành Chi, hắn liền biến thành A Miên cô nương trang điểm quyến rũ, thoạt nhìn phù phiếm lại không tự trọng.

Một lần nữa mặc nam trang, đối với A Miên mà nói, điều này phải hạ quyết tâm không nhỏ. Vào thời khắc mặc lại nam trang đó, không thể không thừa nhận, hắn cũng hơi hoang mang, nhớ tới trước kia, nhớ tới hiện tại, hắn đã trở nên ngày càng không giống mình lúc trước.

Hồng Đậu lại thấu hiểu mà gật gật đầu, "Ta biết muốn ngươi quên đi chuyện trước kia vẫn còn rất khó, những chuyện không vui kia có thể khiến người ta nhớ cả đời. Chẳng qua theo thời gian trôi đi, ngươi cũng sẽ chỉ đơn thuần nhớ rõ chuyện kia thôi, còn những cảm xúc không tốt đó sẽ bị lãng quên từ từ."

"Vậy còn ngươi?"

"Cái gì?"

Hắn ngước mắt, "Ngươi có thể quên chuyện Tô Kiếm Lai sao?"

Hồng Đậu khựng lại. A Miên biết chuyện Tô Kiếm Lai hẳn cũng là đương nhiên. Nàng nghĩ một chút, nói: "Từ lúc bắt đầu ta vẫn chưa từng thích Tô Kiếm Lai, người khiến ta rung động chẳng qua là Diệp Thu Bạch mà Tô Kiếm Lai ngụy trang thôi. Diệp Thu Bạch mà ta thích vẫn luôn là giả, là không tồn tại, bởi vậy ngươi không nên hỏi ta vấn đề này."

"Ta còn nhớ rõ, Hồng Đậu đã từng nói một điều." A Miên chậm rãi nói: "Ta đã từng hỏi ngươi, vì sao ngươi thích Diệp Thu Bạch. Ngươi nói, hắn là chân mệnh thiên tử của ngươi, chỉ bởi Diệp Thu Bạch mặc một thân áo trắng, còn nguyện ý vì ngươi mà cắt ngón tay, lúc ấy ta đã biết..."

"Không sai, trên thực tế ta cũng chưa thích hắn nhiều lắm." Hồng Đậu bổ sung nốt câu nói của A Miên. Nàng hào phóng thừa nhận, nàng và "Diệp Thu Bạch" có bắt đầu, là bởi nàng kiên định cho rằng lời thúc thúc nói là sự thật.

Sau khi phát hiện chân tướng sự việc, nàng chỉ cảm thấy mình không cam lòng vì bị lừa gạt, chứ chưa từng đau đớn thấu tim vì bị người yêu lừa dối. Từ lúc ấy nàng liền hiểu rõ, chính cái gọi là "thích" của nàng cũng không chân thật đến vậy. Về mặt ý nghĩa nào đó mà nói, nàng và Tô Kiếm Lai giống nhau.

Cho nên, nàng cũng thấy may mắn, vẫn may "Diệp Thu Bạch" là Tô Kiếm Lai, vẫn may hắn không thật sự thích nàng, nếu không, nàng liền trở thành "tra nữ" đùa giỡn tình cảm của người ta.

Bỗng nhiên, Hồng Đậu hỏi: "A Miên, ngươi có ngửi thấy mùi thơm nào đó ở đây không?"

A Miên chỉ vào một viên thuốc màu đen ở trong một góc, nói: "Là Hợp Hoan hương tỏa ra mùi thơm đó."

"Hợp Hoan hương?"

"Đây là một loại thúc tình hương hiếm gặp."

"Thúc tình..."

A Miên bình tĩnh nhìn viên thuốc kia mà nói: "Tuy là thứ thúc tình, nhưng chỉ cần Hồng Đậu ngươi dùng nội lực tự giữ, cũng có thể không chịu ảnh hưởng..."

Khi thấy Hồng Đậu đã cởi áo ngoài, A Miên đột nhiên im bặt.

Tay Hồng Đậu tự quạt cho mình, má nàng ửng đỏ, hơi thở không ổn định mà nói: "Ở đây hình như càng lúc càng nóng..."

A Miên đã quên, Hồng Đậu căn bản còn chưa biết vận dụng nội lực thành thạo. Còn về điểm nàng bách độc bất xâm...

Xin lỗi, dược thúc tình là thứ để điều tiết tình thú phu thê, không coi là thuốc độc.

A Miên chợt có một loại ảo giác mình bị sài lang mãnh thú nhìn chằm chằm.
Bình Luận (0)
Comment