Nữ Phụ: Cô Ấy Không Online

Chương 337

Hồng Đậu tuy sớm đã có suy đoán, nhưng khi nghe được Nghiêm Doanh chính miệng nói ra, nàng vẫn có chút lạnh cả người.

Nghiêm Doanh cầm một miếng điểm tâm, bẻ một khối nhỏ ném vào trong hồ cá, lập tức có một đám cá chép đỏ tụ tập lại, trong mắt bà có ý cười đạm mạc, hồi tưởng lại năm đó, “Năm đó lần đầu gặp lão gia là ở lễ hội hoa đăng, Tiểu Sanh hẹn ta ra ngoài chơi, ta liền gặp được lão gia tới tìm Tiểu Sanh. Đêm hôm đó, ánh trăng không quá tròn, cũng không quá sáng, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy, đó là ánh trăng đẹp nhất mà cả đời ta từng thấy được.”

“Bởi vì gặp người quan trọng … cho nên dù có mây đen che trăng, phong cảnh ngày hôm đó cũng sẽ là đẹp nhất.”

“Phương cô nương nói không sai.” Cánh môi Nghiêm Doanh nhiễm ý cười nhợt nhạt, “Ở lễ hội hoa đăng vừa gặp đã chung tình với hắn, lần thứ hai gặp ở Nghiêm phủ là lúc hắn tới đưa sính lễ, gặp lần ba ở Tiêu phủ, là ngày đại hôn của chúng ta. Tất cả đều nhanh đến mức khiến ta có cảm giác như đang nằm mơ vậy. Gả cho lang quân như ý là kỳ vọng của mỗi một nữ nhi gia, nhưng trên thế giới này, lại lấy đâu ra nhiều nhất kiến chung tình như vậy? Lão gia chọn ta trở thành thê tử của hắn, chẳng qua chỉ vì nhìn trúng việc ta dịu dàng rộng lượng, ta không thích nói nhiều, tính tình lại nhút nhát không dám can thiệp chuyện gì mà thôi. Cho nên về sau ta nói ra chuyện tư thông của Tiểu Sanh, hắn đã tức giận đến không biết bao nhiêu mà kể.”

Nhắc tới điều này, Nghiêm Doanh cười cao hứng.

Hồng Đậu buông tách trà trong tay xuống, nàng hoảng sợ vén tóc mình ra sau tai, có một trực giác mãnh liệt, chuyện tiếp theo mới là vở kịch lớn.

Quả nhiên, Nghiêm Doanh cười nói: “Đêm hôm đó, vấn đề mà Phương cô nương hỏi lão gia, ta cũng nghe được. Hắn đã tức giận phủ nhận chuyện đó. Nhưng nếu chuyện đúng như hắn phủ nhận, thì địa đạo thông ra ngọn núi phía sau ấy lại tính là gì? Ngay dưới sườn bên kia của ngọn núi đó, lại chính là nhà mẹ đẻ ta, Nghiêm phủ nha.”

Hồng Đậu bỗng nhiên ho khan kịch liệt, là vì bị sặc nước miếng, nàng vội uống một ngụm trà, làm mình nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nghiêm Doanh khẽ cong môi, “Lão gia và Tiểu Sanh đều có vận khí không tệ, đứa trẻ Tiểu Sanh sinh ra cũng không bị thiếu tay thiếu chân hay có vấn đề khác, là một đứa trẻ khỏe mạnh nha. Đáng tiếc lúc ấy lão gia ở nơi khác, không kịp chứng kiến đứa nhỏ này sinh ra.”

Đó là điều dễ hiểu, vì ngay cả khi họ hàng gần sinh con, thì tỷ lệ sinh ra đứa trẻ mắc dị tật cũng không phải một trăm phần trăm.

Hồng Đậu hoàn toàn nghe không hiểu những lời này của Nghiêm Doanh rốt cuộc là đang châm chọc hay phẫn nộ, trên mặt Nghiêm Doanh trước sau vẫn hiện vẻ tươi cười ôn hòa, bà nói rất bình tĩnh, tựa như đang nói một chuyện chẳng liên quan tới mình.

“Bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau, mà con ve này, lại trở thành hoàng tước đứng sau cùng đó.” Nghiêm Doanh cảm thán cười cười, “Thợ săn tự cho là bắt được con mồi, cuối cùng lại chết dưới tay con mồi, vở kịch này mới xem như thực sự thú vị.”

“Tiêu phu nhân…” Hồng Đậu thu cảm xúc lại, nghi vấn, “Vì sao phải nói với ta nhiều như vậy?”

“Một chuyện ta đã nghẹn hơn hai mươi năm, khó khăn lắm mới tìm được người để nói, nói ra xong ta sẽ thấy thoải mái hơn nhiều.”

Đương nhiên, còn có một lý do lớn hơn nữa, tất cả mọi chuyện đều đã có kết cục, cho dù bà có nói ra nhiều hơn nữa, thì ai lại có thể thay đổi đây?

Hồng Đậu không đợi Minh Châu, vội vàng cáo từ rời khỏi Tiêu phủ. Vừa bước ra cổng lớn Tiêu phủ, nàng liền thấy được nam nhân đứng trước cổng không biết đã đợi bao lâu.

“A Miên…” Hồng Đậu buồn bực giang hai tay, bước đến ôm lấy A Miên, cả người đều chôn trong lòng hắn, mới thở phào nhẹ nhõm, nàng nói: “Chàng đã sớm biết, đúng hay không?”

A Miên nhẹ nhàng vuốt đỉnh đầu nàng, “Hồng Đậu đang nói chuyện Tiêu Chính An và Tiêu Sanh huynh muội dan díu, hay là chuyện Tiêu phu nhân đổi con?”
Bình Luận (0)
Comment