Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 101

Ninh Tri bị ép dựa vào tường, trong mũi cô tràn đầy hơi thở thơm mát của Lục Tuyệt.

Cô hơi loạng choạng không đứng vững, hai tay chỉ có thể ôm chặt lấy cổ Lục Tuyệt.

Trong ánh sáng mờ ảo, hơi thở của cô càng ngày càng không ổn định, dường như đã bị Lục Tuyệt cuốn đi.

Một giây tiếp theo, cô nghe thấy giọng nói đầy nghi ngờ của vệ sĩ: "Cậu chủ Lục Tuyệt.".

Mặt Ninh Tri lập tức đỏ bừng, cô vẫn đang bị Lục Tuyệt đè trên tường, bị anh quấn lấy. May là vệ sĩ không nhìn thấy cô.

Còn Lục Tuyệt thì hoàn toàn không để ý tới sự tồn tại của vệ sĩ. Anh chỉ cảm thấy miệng chị gái kỳ lạ rất ngọt, anh còn muốn nhiều hơn nữa.

Vệ sĩ đứng bên cạnh quan sát, Ninh Tri không thể tiếp tục được nữa, cô dùng tay đẩy Lục Tuyệt, muốn lùi về phía sau.

Lục Tuyệt vội vàng tiến lên, Ninh Tri lại đẩy, nhưng Lục Tuyệt vẫn không nhúc nhích, lần đầu tiên cô phát hiện sức lực của chàng ngốc này mạnh hơn mình nhiều.

Vệ sĩ và Tiểu Tống Tụng một lớn một nhỏ nhìn Lục Tuyệt chằm chằm, vẫn chưa rời đi.

Ninh Tri Lo lắng đến mức vô thức cắn anh một cái, Lục Tuyệt run lên, chỉ cảm thấy môi dưới bị Tri Tri cắn có chút tê dại.

Ninh Tri nhân lúc anh đang sững sờ mà nghiêng đầu qua, mặt lập tức nóng như lửa đốt.

Nhìn thấy đôi môi mỏng của Lục Tuyệt lại tìm tới chỗ mình, cô nhanh chóng lấy tay che miệng anh: "Bên cạnh có người đang nhìn, không được đâu."

Nói xong, cô buông tay ra, nắm lấy tay anh: "Chúng ta mau đi về thôi."

Lục Tuyệt mím môi, anh không trả lời, quay người lại hung hăng trừng mắt nhìn vệ sĩ.

Vệ sĩ có chút sững sờ, hình như anh ta bị cậu chủ Lục Tuyệt ghét à?

Khi trở về nhà, mẹ Lục thấy Lục Tuyệt về nhà còn mang theo một đứa trẻ. Mặc dù đã nghe điện thoại báo cáo của vệ sĩ nhưng bà vẫn bị sốc.

"Tiểu Tuyệt, đây là đứa trẻ mà con đã cứu sao?" Mẹ Lục không phản đối việc Lục Tuyệt mang một đứa trẻ lạ về. Đối với mẹ Lục, cho dù con trai bà có làm gì thì bà cũng sẽ ủng hộ.

Đến một nơi xa lạ, Tiểu Tống Tụng cứ nắm chặt lấy vạt áo của Lục Tuyệt, lẽo đẽo đi theo anh.

"Mau lại chỗ dì, để dì nhìn con rõ nào." Mẹ Lục vẫy tay với Tiểu Tống Tụng.

Tiểu Tống Tụng mặc kệ không thèm để ý đến bà.

Mẹ Lục vươn tay muốn chạm vào tay cậu bé, nhưng giây tiếp theo, Tiểu Tống Tụng lại né tránh.

Phản ứng quen thuộc như vậy khiến mẹ Lục sửng sốt, phản ứng thế này cực kỳ giống con trai bà hồi bé. Bà nhìn Tiểu Tống Tụng bằng ánh mắt khó hiểu mà dịu dàng: "Đừng sợ, dì sẽ không làm tổn thương con đâu."

Tiểu Tống Tụng không trả lời, vẫn dán sát vào người Lục Tuyệt.

Mẹ Lục cũng không giận, bà sai người hầu chuẩn bị một ít đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn.

"Vừa rồi Tiểu Tuyệt đưa Tống Tụng đi mua quần áo sao?" Mẹ Lục nghe vệ sĩ báo cáo qua điện thoại.

"Bà chủ, cậu chủ Lục Tuyệt đã tự tay chọn quần áo và giày dép cho đứa nhỏ."

Mẹ Lục rất ngạc nhiên.

Bà không ngờ con trai mình lại chọn những thứ như thế, xem ra như con trai rất thích đứa trẻ này: "Chị Hoa, chị giặt quần áo mới mua trước đi. Quần áo mới cần phải giặt sạch sẽ thì mới dùng được. Chị tìm xem quần áo hồi nhỏ của Lục Tuyệt ở đâu, mang ra đây."

"Dạ bà chủ, quần áo của cậu chủ Lục Tuyệt lúc nhỏ được giữ rất kỹ, thường xuyên giặt giũ phơi khô, rất sạch sẽ." Chị Hoa nói: "Bây giờ tôi đi tìm ngay."

Mẹ Lục gật đầu, bà lại nhìn về phía Tiểu Tống Tụng, thằng nhỏ quá gầy, cần phải được chăm sóc thật tốt. Bà nghiêm túc nhìn cậu bé một hồi, luôn cảm thấy trông cậu bé này rất quen, cứ như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

"Mẹ của đứa trẻ mất tích à?" Mẹ Lục hỏi vệ sĩ.

"Đúng vậy, cảnh sát đang điều tra tung tích của mẹ cậu bé. Còn về phần Tống Dật Hải, ông ta không phải là cha ruột của đứa bé. Ông ta bạo hành đứa trẻ này suốt một thời gian dài. Cảnh sát đã thu được chứng cứ. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ông ta sẽ bị kết án bạo hành trẻ em."

Mẹ Lục thấy xót xa, một đứa bé còn quá nhỏ như vậy mà lại bị mẹ bỏ rơi, bị người khác bạo hành, thật quá thương tâm.

Bà thở dài nói: "Cử mấy hợp tác với cảnh sát đi, tìm ra mẹ ruột của thằng bé càng sớm càng tốt."

Đến tối, chị Hoa tìm rất nhiều quần áo mà Lục Tuyệt mặc khi còn nhỏ cho Tiểu Tống Tụng, sau đấy liền đem bộ quần áo mới đi giặt.

Ninh Tri nhìn Tiểu Tống Tụng đã thay quần áo hồi nhỏ của Tiểu Lục Tuyệt, như thể nhìn thấy bóng hình xưa kia của Tiểu Lục Tuyệt.

Nhưng Tiểu Tống Tụng bây giờ gầy gò, trên khuôn mặt trắng trẻo không còn nhiều da thịt khiến người ta xót ха.

Lúc này, Lục Tuyệt cũng mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, một lớn một nhỏ, cả hai đều mặc bộ đồ ngủ hoa hòe hoa sói giống nhau.

Mắt Ninh Tri như bị đâm thủng, thật sự quá nhức mắt.

Vì Tiểu Tống Tụng đến một nơi xa lạ không quen nên mẹ Lục đã sắp xếp một phòng dành cho khách, cậu không muốn ở một mình, liền đến ngủ cùng Lục Tuyệt.

Nhìn thấy Lục Tuyệt đi ra, cậu lạch bạch chạy tới cạnh Lục Tuyệt, kéo gấu quần áo của anh. Thấy mình mặc bộ quần áo giống hệt Lục Tuyệt, đôi mắt to tròn đen nhánh của cậu bé lập tức sáng lấp lánh.

Cậu bé cũng đẹp trai như anh trai của mình.

Ninh Tri thấy hiện giờ có thêm Tiểu Tống Tụng, cậu bé sẽ ngủ cùng Lục Tuyệt, còn cô có thể ngủ trên sô pha.

Nhưng Lục Tuyệt lại không đành lòng, anh nhất định muốn ngủ với Ninh Tri.

Anh đứng trước mặt Ninh Tri, đôi mắt đen láy mấp máy nhìn cô, tóc mái trước trán anh hơi ướt, cứ dán nhẹp vào trán anh, dáng vẻ trông ngoan ngoãn vô cùng, khiển trong lòng Ninh Tri mềm nhũn.

Anh còn chưa mở miệng thì cô đã đầu hàng rồi.

Cuối cùng, ba người họ nằm trên giường.

Tiểu Tống Tụng bị Lục Tuyệt đẩy ra xa tít bên phải, còn anh với Ninh Tri nằm bên trái, đã thế anh còn ranh ma nói: "Giường hẹp, phải ôm chị gái kỳ lạ ngủ."

Thân hình to lớn và ấm áp của Lục Tuyệt dán vào lưng Ninh Tri, bàn tay anh đặt nhẹ trên eo cô, khóe miệng khẽ nhếch lên. Ninh Tri không nhìn thấy, trong mắt anh đong đầy ý cười.

Đầu Lục Tuyệt kề sát cổ Ninh Tri, hơi nhướng lên, áp vào tai cô thì thào: "Mùi hương của chị gái kỳ lạ."

Anh thích được ôm chị gái kỳ lạ như thế này.

Vừa nói xong, anh còn như không nhịn lòng được, hôn lên vành tai của Ninh Tri.

Tai Ninh Tri bỗng chốc mềm nhũn ra, cô gần như phải nghiến răng nghiến lại mà xoay người lại, vươn tay nhéo mặt Lục Tuyệt: "Đồ hư đốn này, còn để cho người khác ngủ không thế?"

Lục Tuyệt rất thành thật: "Không muốn ngủ, muốn hôn chị gái kỳ lạ."

"Không được, Tiểu Tống Tụng còn đang ở đây, anh không được làm những chuyện không thích hợp với trẻ con!" Ninh Tri vẻ mặt đỏ bừng nói.

Lục Tuyệt chớp mắt, anh xoay người, thẳng tay kéo chăn bông qua đỉnh đầu của Tiểu Tống Tụng bên cạnh: "Không được nhìn."

Sau đó anh quay đầu lại, giống như đưa ra một bảo vật, nói với Ninh Tri: "Không nhìn thấy đâu."

Ninh Tri tức giận đến mức bật cười, cô cảm thấy Lục Tuyệt bị dạy hư mất rồi.

Cô nhướng người lên rồi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lục Tuyệt, vừa tiêu hao một mặt trời nhỏ được cầm vào vật thật để đưa tay kéo chăn bông trên đầu Tiểu Tống Tụng ra.

Lục Tuyệt nếm được vị ngọt, lập tức tham lam muốn thêm nữa, nhưng Ninh Tri lại bật cười che miệng anh lại.

Đôi mắt của Tiểu Tống Tụng lại sáng lên, cậu nhìn thấy hai mắt anh trai sáng ngời nhìn chằm chằm phía trên, giống như đang nhìn bảo bối nào đó.

Cậu thấy anh trai còn đang vươn tay ôm lấy vật báu vô hình, nhưng rồi, hai bàn tay của anh như bị bắt hụt, không bắt được thứ gì cả.

Ánh sáng trong đôi mắt của anh trai mờ đi, trông anh có vẻ không vui.

Tiểu Tống Tụng không biết anh trai bị làm sao. Cậu thấy anh trai xoay người vùi đầu vào gối, cả người như chìm trong màn đêm u uất.

Tiểu Tống Tụng vươn tay nắm chặt vạt áo của anh trai.

...

Ngày hôm sau, ánh nắng chiếu vào bên trong xuyên qua màn cửa sổ màu trắng, điểm xuyết bằng ánh sáng dịu nhẹ của căn phòng.

Ninh Tri tỉnh lại, đầu óc còn chưa tỉnh hẳn. Nhìn rèm cửa sổ màu trắng, cô biết lúc này mình đã trở lại thực tại.

Trước đây rèm cửa sổ có màu xanh xám, về sau cô đã gọi người thay bằng rèm màu trắng.

Ninh Tri tắm rửa xong, thay quần áo đi xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy Lục Thâm Viễn cũng đi xuống lầu.

Bước đi của anh ta có vẻ hơi vội vàng: "Mẹ, con phải lên công ty sớm, con đi trước đây."

Mẹ Lục nói: "Mẹ đã chuẩn bị bữa sáng rồi, sao con không ăn chút đi?"

Vẻ mặt Lục Thâm Viễn gấp gáp: "Ba đi công tác rồi. Cuộc họp hôm nay cần có con làm chủ trì. Con sẽ báo trợ lý đi mua đồ ăn sáng. Con đi trước đây ạ."

Mẹ Lục gật đầu: "Ừ, đi đi."

Nhìn thấy Lục Thâm Viễn vội vàng rời đi, Ninh Tri híp mắt lại. Sau khi Lâm Điềm Điềm cùng Lục Thâm Viễn dọn ra khỏi nhà họ Lục, thỉnh thoảng anh ta cũng trở lại ăn cơm với mẹ Lục và ba Lục vào thứ bảy và chủ nhật, Ninh Tri nhớ hôm nay không phải cuối tuần.

"Tiểu Tri, con dậy rồi đấy à? Sao con còn đứng ngây ra vậy, lại đây ngồi đi." Mẹ Lục cười.

Ninh Tri bước tới, ngồi xuống bên cạnh mẹ Lục.

Lúc này, mẹ Lục như nhớ ra điều gì đó: "Dạo này trí nhớ của mẹ chán quá, ban nãy mẹ quên báo cho Thâm Viễn biết buổi hẹn mặt tối nay mất rồi."

"Hẹn mặt ấy ạ?" Ninh Tri có chút tò mò.

"Con gái út nhà họ Lý mới đi nước ngoài về. Mẹ định để Thâm Viễn đến gặp gỡ làm quen với con bé. Bọn trẻ cứ tiếp xúc thử với nhau, nếu hợp ý thì là tốt nhất."

"Mẹ, ý mẹ là để Lục Thâm Viễn xem mắt với cô tiểu thư nhà họ Lý này ấy ạ?" Ninh Tri không khỏi kinh ngạc.

Lục Thâm Viễn không cưới Lâm Điềm Điềm sao? Hai người còn chưa ly hôn thì sao lại xem mắt vô cớ thế này?

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn thanh tú tràn đầy kinh ngạc của Ninh Tri, bà Lục buồn cười: "Có gì đáng ngạc nhiên vậy? Mặc dù bọn trẻ bây giờ không thích hẹn hò xem mắt, nhưng từ nhỏ mẹ đã gặp cô bé nhà họ Lý này rồi, trông xinh xắn lắm, không chừng hai đứa vừa ý nhau thì sao."

"Tiểu Tuyệt và con đã kết hôn rồi, Thâm Viễn thì vẫn còn độc thân. Là mẹ của thằng bé, mẹ không thể không thu xếp hôn nhân cho nó được." Dù sao cũng là đứa nhỏ mà mình chứng kiến nó trưởng thành.

Lục Thâm Viễn vẫn luôn độc thân ư?

Đến giờ Ninh Tri mới nhận ra, mọi chuyện lại thay đổi nữa rồi, lần này Lâm Điềm Điềm không kết hôn với Lục Thâm Viễn!

Chẳng lẽ vì chuyện xảy ra trong con hẻm kia?

Lúc này, điện thoại di động của Ninh Tri đột nhiên vang lên. Thấy là cuộc gọi là Lâm Điềm Điềm, cô thẳng thừng tắt máy.

Bên kia gọi lại, Ninh Tri lại ấn tắt đi.

Lâm Điềm Điềm gửi một tin nhắn tới: Tôi có chuyện quan trọng muốn tìm cô. Mau trở về nhà họ Lâm đi. Nếu không, hậu quả thế nào cô tự chịu.

Ninh Tri nhếch môi cười, cô suy tư một lúc rồi đáp: OK.

Cô đột nhiên muốn xem thử, hiện giờ Lâm Điềm Điềm không gả vào nhà họ Lục thì sẽ trông như thế nào.
Bình Luận (0)
Comment