Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 106

Hai người vừa đi ra khỏi hội trường không xa liền bị quản gia tìm được ngăn lại.

"Cậu Lục Tuyệt, mợ chủ, bà chủ nói là đúng lúc ông cụ Ninh đang ở đây, muốn gọi mọi người cùng chụp chung một tấm ảnh." Quản gia đến truyền lời.

Ninh Tri thoáng sửng sốt, cô gật đầu, quả thực hiếm có lúc ông nội đến đây một chuyến: "Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ đến đó ngay."

Cô nhìn Lục Tuyệt ở bên cạnh, quả nhiên, bờ môi mỏng của anh đã mím chặt, vẻ mặt thất vọng, ngay cả tóc mái đã được tạo kiểu cũng rủ xuống vài sợi, trông đáng thương biết bao.

Ninh Tri nghĩ cũng thấy buồn cười, có an ủi anh: "Chúng ta về chụp ảnh trước đã, sau đó em sẽ đi cùng anh đi xem quà sinh nhật nhé."

Đôi mắt đẹp của Lục Tuyệt hơi u ám, cứ như đang tối sầm lại: "Được."

Ninh Tri đưa Lục Tuyệt trở lại sảnh tiệc, mẹ Lục nhìn thấy hai người liền vội vàng nói: "Nào, chúng ta đi chụp ảnh gia đình nào."

"Vâng." Ninh Tri cười đi tới.

Khi ông cụ Ninh biết có thể chụp ảnh chung với cháu gái thì rất vui, cực kỳ phối hợp.

Ninh Tri và Lục Tuyệt ngoan ngoãn đứng bên cạnh người lớn. Cảm nhận được sự cô đơn của Lục Tuyệt, cô liền ghé vào tai anh nói nhỏ: "Em rất mong được nhìn món quà sinh nhật anh tặng, em cũng rất muốn được nhanh chóng nhìn thấy đó."

Con ngươi đen nhánh của Lục Tuyệt sáng sực, khóe miệng hơi nhếch lên, "cậu nhóc đáng thương" bị mất hứng nhất thời được an ủi: "Tri Tri chờ một chút, đợi chút nữa thôi là cho Tri Tri xem ngay."

Ninh Tri không nhịn được cười, không ngờ anh lại cũng đang an ủi cô.

Sau khi chụp ảnh xong, ông cụ Ninh và bà ngoại Tống đều mệt mỏi, dù sao họ cũng đã già rồi. Ba Lục bảo người đưa hai người về chỗ nghỉ ngơi, mẹ Lục ở bên cạnh hỏi Ninh Tri và Lục Tuyệt có muốn đi với họ về cùng một chiếc xe không.

Ninh Tri nhìn vẻ sốt ruột trong mắt Lục Tuyệt liền từ chối: "Lát nữa Lục Tuyệt và con còn có chuyện khác."

Mẹ Lục hơi ngạc nhiên, bà nhìn về phía con trai mình thi biết là con trai bà muốn tổ chức sinh nhật riêng cho Ninh Tri.

Quan hệ giữa con dâu và con trai tốt như vậy vốn là điều bà ngày đêm mong mỏi, vậy là mẹ Lục rất vui mừng đồng ý: "Được rồi, hai con đi ăn mừng đi, ba mẹ không làm phiền hai đứa nữa."

Nghe vậy, Lục Tuyệt liền dẫn theo Ninh Tri rời đi.

Tốc độ đi của anh rất nhanh, có vẻ như không kịp chờ đợi.

Mẹ Lục cười ngả vào trong ngực ba Lục, chạm vào khoé mắt hơi ướt của mình: "Tiểu Tuyệt như bây giờ thật tốt."

Thằng bé có người để thích và cũng có người thích mình.

Ba Lục ôm chặt vợ rồi gật đầu.

Xe đã sớm chờ ở bên ngoài, Lục Tuyệt kéo Ninh Tri lên xe.

Đóng cửa lại, Ninh Tri ngồi vào bên cạnh anh, cô tò mò hỏi: "Anh đưa em đi đâu vậy?"

"Không nói." Lục Tuyệt ngồi thẳng eo, trên gương mặt tuấn tú có vẻ thần bí.

Ninh Tri cũng không truy hỏi, yên tâm chờ sự ngạc nhiên do anh mang tới.

Xe chạy trên đường rất lâu, cuối cùng dừng lại ở một khách sạn nghỉ dưỡng ven biển.

Lục Tuyệt nắm tay Ninh Tri xuống xe, tim cô chợt vô cớ đập nhanh hơn.

Cô để mặc anh dẫn mình vào khách sạn.

Ninh Tri vẫn mặc váy dạ hội màu đỏ trong bữa tiệc, Lục Tuyệt cũng mặc một bộ âu phục màu đỏ, hai người đứng cùng nhau, xét trên cả trang phục lẫn ngoại hình đều thu hút rất nhiều khách du lịch trong khách sạn suốt dọc đường đi.

Lúc đi vào thang máy, Lục Tuyệt nhấc tay Ninh Tri lên, mở lòng bàn tay cô ra nhìn, có vẻ tò mò: "Tri Tri đang đổ mồ hôi này."

Ninh Tri:...

Bước ra khỏi thang máy, Ninh Tri nhìn thấy Lục Tuyệt lấy ra một thẻ phòng, cô còn không biết anh đã đặt phòng khách sạn từ lúc nào.

Lục Tuyệt mở cửa, anh kéo Ninh Tri đi vào. Bên trong tối như mực, thời điểm đèn bật sáng, Ninh Tri chợt nhìn thấy căn phòng được bao quanh bởi đầy ắp những bông hồng đỏ đang nở rộ, chẳng trách trong không khí đều là hương vị ngọt ngào.

Ninh Tri nhìn thấy bên trên mỗi bó hoa hồng đều có một tấm thẻ nhỏ, cô tiện tay nhặt từ dưới chân mình lên, trên đó viết: "Tri Tri hôn anh nhiều hơn."

Ninh Tri mỉm cười, cô lại nhặt một tấm khác: "Tri Tri nhìn anh nhiều hơn."

Cô lần lượt xem thêm một vài tấm nữa: "Tri Tri ôm anh nhiều hơn, Tri Tri cười nhiều hơn, Tri Tri chỉ thích mình anh..."

Ninh Tri cầm tấm thẻ nhỏ, cười hỏi Lục Tuyệt: "Hôm nay là sinh nhật của em, không phải nên để em ước sao? Tại sao đều là điều ước của anh vậy?"

Trong đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt có vẻ ngượng ngùng: "Điều ước của Tri Tri?"

Ninh Tri xoa đầu anh, cố ý vuốt phẳng mái tóc đã được tạo hình của an: "Điều ước của em là tất cả những điều ước của anh đều thành hiện thực."

Lúm đồng tiền nhỏ trên mặt Lục Tuyết lặng lẽ xuất hiện, Tri Tri thương anh kìa.

"Có bao nhiêu bông hồng ở đây vậy?" Gần như đã lấp đầy căn phòng luôn rồi.

Lục Tuyệt nói cho cô biết: "Nhà kính trồng hoa trống rồi." Anh đã hái tất cả những bông hoa trong nhà kính tầng thượng.

Những bông hồng này đều do Lục Tuyệt tự tay trồng và chăm bón.

Trong những chuyện liên quan đến Ninh Tri, Lục Tuyệt đều đặc biệt nghiêm túc.

Ninh Tri xoa mặt anh: "Em thích lắm."

Ninh Tri cho rằng những bông hoa này chính là quà sinh nhật của Lục Tuyệt tặng cho mình, vậy là cô bèn cởi giày cao gót, đôi chân trần bước lên tấm thảm mềm mại màu trắng, từ từ nhặt hết những tấm thẻ trên mặt đất lên xem.

Nét chữ của Lục Tuyệt rất đẹp, từng nét đều mạnh mẽ, viết rất cẩn thận.

Lúc Ninh Tri đã thu hết tất cả, trong tay cô có một xấp thẻ dày cộp, anh đã viết bao nhiêu điều ước rồi vậy?

Ninh Tri chợt nhận ra Lục Tuyệt rất yên lặng, cô quay đầu sang, động thẻ nhỏ màu đỏ cô thu được ở trong tay đồng loạt rơi xuống đất.

Cô thấy Lục Tuyệt đứng trước mặt mình mặc một bộ âu phục chỉnh tề màu đỏ, dáng người rất cao. Không biết từ khi nào đã có một dải ruy băng màu sắc rực rỡ được buộc quanh cổ anh thành hình một chiếc nơ bướm thật lớn. Trên đầu anh đội một chiếc vương miện nhỏ bằng vàng.

Đẹp trai mà dễ thương vô cùng.

Phối với bộ đồ màu đỏ của anh khiến anh trông giống y như một món quà.

Ninh Tri đứng lặng tại chỗ nhìn anh, trái tim loạn nhịp không thể tự chủ được.

Dưới ánh đèn, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Lục Tuyệt thật chói mắt, khóe miệng hơi nhếch lên, ngay cả vành tai cũng lặng lẽ đỏ lên, anh nhấc đôi chân dài đi về phía Ninh Tri.

"Tri Tri, mở quà đi." Lục Tuyệt nắm lấy tay Ninh Tri, đặt lên chiếc nơ sặc sỡ trên người mình.

Ninh Tri vừa thấy kinh ngạc quái lạ, lại vừa muốn bật cười: "Quà sinh nhật của em là anh sao?"

Tóc mái của Lục Tuyệt che di vầng trán, nhưng không giấu được vẻ ngượng ngùng và ngoan ngoãn của anh. Anh gật đầu, chiếc vương miện nhỏ trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo, đáng yêu không chịu nổi: "Anh là quà sinh nhật của Tri Tri."

Anh nắm tay cô: "Tri Tri bóc quà đi."

Anh đã đợi rất lâu, giờ Tri Tri đã có thể "mở anh ra" rồi.

Ngón tay Ninh Tri chạm vào dải ruy băng trên cổ anh, đầu ngón tay như nhũn ra, nóng rực lên, dường như cô đột nhiên hiểu được ý tứ trong món quà sinh nhật của Lục Tuyệt, nhưng nhìn vào đôi mắt trong trẻo của anh cô lại không thể chắc chắn: "Anh muốn tặng minh cho em sao? Tặng thế nào?"

Khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo lạnh lùng của Lục Tuyệt đột nhiên đỏ lựng lên, dưới ánh đèn, ngay cả mí mắt hơi mỏng của anh cũng ửng đỏ, lông mi dài khẽ run lên: "Cho Tri Tri, anh đã học kỹ rồi."

Anh đã tiếp thu xong tri thức về mặt lý thuyết rồi, giờ thì có thể thực hiện bước tiếp theo là thực hành.

Ninh Tri vốn thông minh, làm sao lại không hiểu ý của Lục Tuyệt chứ, đầu ngón tay cô khẽ run, cổ họng khô khốc.

"Tri Tri, có thể bóc anh được rồi." Lục Tuyệt liếc nhìn đồng hồ trên tường, Ngụy Tinh nói rằng quà sinh nhật tốt nhất phải được tặng vào ngày sinh nhật của cô.

Đã mười giờ đêm, chỉ còn hai giờ nữa là qua sinh nhật của Ninh Tri.

Đầu ngón tay Ninh Tri quấn quanh một vòng dải ruy băng, cô nhìn vào đôi mắt mờ mịt và sốt ruột của Lục Tuyệt, nhếch môi: "Được, em mở quà đây."

Đầu ngón tay móc lấy một góc của dải ruy băng, kéo nó ra, chiếc nơ bị nới lỏng, dải ruy băng tuột khỏi cổ Lục Tuyệt rồi rơi xuống đất.

Ninh Tri để chân trần giẫm lên dải dây, đầu ngón tay khẽ run, bắt đầu cởi cúc áo bộ đồ màu đỏ của Lục Tuyệt.

Lục Tuyệt cúi đầu nhìn xuống.

Những ngón tay trắng nõn thon mảnh lần lượt cởi từng cúc áo của anh.

Anh nuốt nước bọt, yết hầu trượt lên xuống không thể kiểm soát nổi.

Tri Tri đang mở ra.

"Tri Tri có thích quà sinh nhật này không?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp của Lục Tuyệt vang lên, nghe có vẻ hơi căng thẳng.

Ninh Tri cũng căng thẳng: "Em còn chưa dùng, không biết có thích hay không."

Lục Tuyệt lập tức đứng thẳng thắt lưng: "Tri Tri phải thích."

Chiếc áo khoác đỏ được cởi ra, Lục Tuyệt mặc một chiếc áo sơ mi đen bên trong. Mặc dù anh không thích màu đen, nhưng không thể không nói anh mặc đồ đen có cảm giác lạnh lùng trong sáng khó tả, trên đầu còn đeo một cái vương miện nhỏ nữa, thật là một anh chàng mềm mại đẹp trai.

Hàng cúc áo sơ mi không dễ cởi như của áo vest, Ninh Tri thả chậm động tác, đầu ngón tay lơ đãng chạm vào da trên ngực anh, khiến anh bỏng đến tê dại.

Lần đầu tiên Ninh Tri phát hiện việc mở quà lại có thể kích thích như vậy.

Lục Tuyệt cởi quần áo trên người ra, ngực rộng, eo thẳng. Anh đứng trước mặt Ninh Tri, nhìn cô bằng ánh mắt vừa ngượng ngùng vừa mong đợi, Ninh Tri thấy mà đỏ mặt.

"Đến lượt anh." Lục Tuyệt rất tích cực: "Đến lượt anh cởi cho Tri Tri."

Lục Tuyệt biết phần này là công việc của anh.

Dưới ánh đèn rực rỡ, khuôn mặt trắng như tuyết của Ninh Tri ửng hồng, cô không ngăn cản động tác của Lục Tuyệt, chàng ngốc này không hiểu chuyện gì, lần đầu tiên vẫn cần cô dạy dỗ, cô không thể nhát gan dược.

"Được rồi, anh kéo khóa sau giúp em đi." Ninh Tri quay lưng lại với Lục Tuyệt.

Chiếc váy đỏ bó sát eo Ninh Tri, cô vén mái tóc dài sau lưng lên.

Cái cổ trắng ngần mảnh mai lộ ra ngoài, Lục Tuyệt không khỏi liếc nhìn thêm vài lần, ngón tay thon dài của anh cầm đầu khóa trên bộ lễ phục, cẩn thận kéo xuống.

Giống như một lớp vỏ đỏ được lột ra, lộ lớp da trắng nõn và mềm mại nhất ở bên trong. Nhìn tấm lưng tuyết trắng mịn màng không tì vết trước mặt, Lục Tuyệt liền ngây dại, lưng Tri Tri thật đẹp.

Ninh Tri cảm thấy váy trên người mình đã nới lỏng ra, một giây tiếp theo chợt có lòng bàn tay ấm áp áp vào lưng cô, khiến cô nóng bỏng người run cả lên.

Lục Tuyệt ghé sát vào tai cô, vương miện nhỏ trên đầu dán vào tóc cô, căn phòng yên tĩnh khiến giọng nói trầm thấp vô cùng rõ ràng: "Tri Tri, anh muốn hôn lưng em."

Ninh Tri còn chưa đáp lại thì Lục Tuyệt đã cúi đầu, bờ môi mỏng rơi trên tấm lưng màu tuyết trắng.

Hơi thở ấm áp thiêu đốt trái tim Ninh Tri, hai tay cô vô thức níu chặt váy, áo mềm nhũn.

Cô không nhìn thấy mười mặt trời nhỏ đã ló ra trong khung hình trên đầu Lục Tuyệt.

"Tri Tri, Tri Tri..." Lục Tuyệt ôm lấy cô từ phía sau, giọng nói khàn đi mà chính anh cũng không biết, anh còn muốn nhiều hơn nữa.

Anh học theo trong sách, vụng về hôn lên lưng và vành tai Ninh Tri, như một chú chó con đang ngâm nga, để lấy lòng chủ nhân, rất cần sự an ủi của chủ nhân.

Khóa kéo sau lưng bị nới lỏng, Ninh Tri chỉ có thể lấy tay che ngực, lưng và tai bị Lục Tuyệt hôn ẩm ướt vô cùng. Cô xoay người lại, đôi mắt đen sóng sánh nước cũng ngượng ngùng đến cực hạn: "Anh nằm trên giường đi."

Trong khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt có một đám mặt trời nhỏ màu vàng rực rỡ, lúc nghe thấy Ninh Tri bảo anh nằm xuống giường, những mặt trời nhỏ kia càng bắn ra một cách điên cuồng hơn.

Vương miện nhỏ của anh cũng xiêu vẹo, trông vừa ngốc ngếch vừa dễ thương, anh gật đầu, chiếc vương miện nhỏ lắc lư, nhưng lại không thể rơi ra.

Trái tim trong lồng ngực Lục Tuyệt nhảy thình thịch, hệt như bị một con quái vật nhỏ điên cuồng không ngừng đánh vào. Anh nắm lấy tay Ninh Tri, đặt cô ở trên giường cùng mình, anh ở trên nhìn Ninh Tri ở dưới, trái tim trong ngực càng đập dữ dội hơn.

Cứ như thể chỉ một tích tắc sau là con quái vật nhỏ bên trong sẽ ăn sạch Tri Tri của anh.

Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt lặng lẽ nhìn Ninh Tri, dưới ánh đèn, trước mặt anh cô mặc váy đỏ, da trắng như tuyết, xinh đẹp đến tột cùng.

Lục Tuyệt cúi đầu, đôi môi mỏng tìm đến cái miệng nhỏ nhắn anh thích rồi hôn lên.

Trao bản thân cho Tri Tri.

Khung hiển thị trên đầu Lục Tuyệt đang điên cuồng bắn ra những mặt trời vàng rực rỡ, Ninh Tri đột nhiên cảm thấy có lẽ chỉ trong tối nay thôi là cô có thể nhận được 5.000 mặt trời nhỏ.

Ninh Tri vươn tay qua đầu Lục Tuyệt cởi bỏ vương miện nhỏ cho anh, hoàng tử nhỏ trong sáng sạch sẽ chuẩn bị làm chuyện xấu rồi.

Chiếc váy đỏ trước ngực tuột xuống đất, quần tây đỏ cũng rơi xuống phủ lên trên cái váy.

Đèn trong phòng đã tắt, ánh sáng xung quanh mờ ảo.

Con ngươi đen nhánh của Lục Tuyệt không nhìn rõ, dưới mắt anh là một thân hình trắng nõn, Tri Tri của anh là đẹp nhất.

Lục Tuyệt như khám phá ra một vùng đất mới, vừa mới lạ lại vô cùng thần thánh, lần đầu tiên anh không nghe lời Ninh Tri mà học hỏi không biết mệt mỏi.

Sự hoang dã của chú sói nhỏ dần bộc lộ ra, anh tham lam nếm vị ngon của mỹ thực trong ngực mình.

Đôi mắt hoa đào xinh đẹp ướt át, vành tai đỏ bừng, ngay cả trán cũng lấm tấm đầy mồ hôi, anh vội vàng hôn lên khóe môi Ninh Tri, giọng nói khàn khàn bắt chước lời dỗ dành nhẹ nhàng của Ninh Tri: "Sẽ mất nửa giờ, Tri Tri chờ chút thôi..."

Mặt trời nhỏ vàng chói điên cuồng bắn ra trên đầu Lục Tuyệt.

Năm mươi cái, trên trăm cái, hơn mấy trăm cái, một đống, một đống mặt trời nhỏ lũ lượt kéo về dâng cho Ninh Tri.

Ánh sáng vàng của mặt trời nhỏ soi sáng cả căn phòng tối tăm.

Dưới ánh đèn, Ninh Tri chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen láy đầy ham muốn của Lục Tuyệt.
Bình Luận (0)
Comment