Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 76

Lục Tuyệt vừa thật thà lại đáng yêu, Ninh Tri càng ngày càng không có sức kháng cự với anh.

Nhất là những lúc bị đôi mắt đen óng của anh nhìn chằm chằm, Ninh Tri cảm giác như trong lồng ngực cất giấu một chú thỏ, nhảy nhót không ngừng.

Cô không nhịn được niết mặt anh, tông da Lục Tuyệt thiên hướng lạnh, làn da tốt đến đáng ghét, cảm xúc rất tốt, “Thế công việc thì sao?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lục Tuyệt để kệ Ninh Tri sờ mó mặt mình, anh chớp mắt, tiếp tục nói: “Làm việc rồi, vẫn nhớ Tri Tri.”

Trái tim Ninh Tri run rẩy, cưng chết đi được.

Lúc về đến nhà họ Lục, mặc dù mẹ Lục đã nghe Nguỵ Tinh báo cáo tình huống của Lục Tuyệt ở công ty nhưng bà vẫn muốn quan tâm, tự mình hỏi han con trai.

“Tiểu Tuyệt, hôm nay ở công ty đã quen chưa con?” Mẹ Lục không lo lắng con trai bị bắt nạt, dù gì cũng có trợ lý đi theo, bà chỉ lo con không thích nghi và sợ hãi khi tiếp xúc với người lạ.

Ninh Tri còn lo Lục Tuyệt sẽ nói mấy lời làm cô xấu hổ, một lúc sau, cô nghe thấy Lục Tuyệt đáp lời “Vâng”, rồi không nói nữa.

Nhận được câu trả lời, mẹ Lục vui mừng khôn xiết.

Bên cạnh, Lục Thâm Viễn cười nói: “Em trai có thể đi làm là chuyện đáng mừng, hiện giờ em đã tốt hơn so với trước kia nhiều, giống như lời chuyên gia đã nói, bệnh của em sẽ tốt dần lên.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hôm nay Lục Thâm Viễn quay về nhà họ Lục là bởi vì anh ta nghe nói Lục Tuyệt đã quay lại công ty, muốn về thám thính xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Mẹ Lục vui mừng gật đầu, “Giờ mẹ nói chuyện em nó đều đáp lại lời.”

Đôi mắt Lục Thâm Viễn xẹt qua tia sáng lạ, khuôn mặt lạnh lùng đem theo ý cười: “Quá tốt rồi, em trai ở công ty có khó khăn gì cứ nói với anh, anh sẽ giúp em giải quyết ngay lập tức.”

Anh ta nói: “Anh sẽ dặn dò cấp dưới, bảo người trong nhóm nghiên cứu chăm sóc Tiểu Tuyệt nhiều hơn.”

“Hơn nữa, em trai vừa quay lại công ty không thể làm quá nhiều việc, phải từ từ làm quen, từ từ thích nghi, không được quá vội vàng.” Lục Thâm Viễn hỏi mẹ Lục, “Mẹ có muốn con tìm người chăm sóc Tiểu Tuyệt ở công ty không?”

Ninh Tri híp mắt, kể từ sau khi biết được bộ mặt thật của Lục Thâm Viễn, hiện giờ cho dù anh ta có nói cái gì cô cũng đều thấy giả dối. Lục Thâm Viễn như con sói choàng lên nhiều lớp da cừu, dù có bắt chước bao nhiêu cũng không che giấu được đôi mắt hung ác.

“Không cần tìm người, Nguỵ Tinh, trợ lý trước kia của Tiểu Tuyệt rất tốt. Mẹ đã bàn bạc với cậu ấy, để cậu ấy quay lại làm trợ lý cho Tiểu Tuyệt, ít nhất Tiểu Tuyệt cũng không kháng cự người này.”

“Có trợ lý quen cũng tốt, em trai không cần tập thích nghi với người khác.” Lục Thâm Viễn như người anh trai đang quan tâm em, chủ đề nói chuyện với mẹ Lục đều xoay quanh Lục Tuyệt.

Mẹ Lục nghe đến gật gù, đến cả Ninh Tri nếu không biết bộ mặt thật của anh ta cũng suýt chút nữa tưởng rằng Lục Thâm Viễn thật lòng quan tâm người em trai Lục Tuyệt này, anh ta là người anh tốt.

Ánh mắt Ninh Tri tối dần, lớp mặt nạ của Lục Thâm Viễn càng hoàn hảo, cô muốn xé toạc nó càng khó khăn. Nếu như không có chứng cứ xác thực, một kích trí mạng, e rằng rất khó đối phó với anh ta.

Lúc này, Ninh Tri cảm giác bàn tay bị Lục Tuyệt nắm chặt, ngón tay thon dài của anh đan chặt vào tay cô, khuôn mặt mù mờ mà yên tĩnh nhìn cô.

Ninh Tri cười, Lục Thâm Viễn như một con hồ ly giảo hoạt còn Lục Tuyệt lại đơn thuần ngây ngô như một chú cún con.

Cô phải bảo vệ cún con, không để cho chú bị hồ ly nuốt chửng.

Buổi đêm, Ninh Tri kiểm lại kho, mặt trời nhỏ còn tồn trong kho cộng với số đêm qua kiếm được, tổng là 250 mặt trời nhỏ, còn thiếu 350 cái nữa.

Đêm qua cô phát hiện, miệng Lục Tuyệt bị cô khai quật kha khá rồi, cố ép cũng thì sẽ có mặt trời nhỏ, nhưng dồn dập trong khoảng thời gian ngắn cũng chỉ thu được 1 cái, thậm chí hôn nhiều lần liên tiếp mới có được mặt trời nhỏ. Xem ra phải hoà hoãn, đợi tích lại đã.

Ninh Tri thấy cô cần phải nghĩ cách khai phá chỗ khác để kiếm được nhiều mặt trời nhỏ hơn.

Cô đi đến trước mặt Lục Tuyệt, quan sát anh từ trên xuống dưới.

Trán, mũi, miệng, cằm, yết hầu, đều bị vắt kiệt rồi.

Ánh mắt Ninh Tri dịch chuyển dần xuống dưới, dừng lại chỗ xương quai xanh nơi cổ áo màu đỏ.

Lục Tuyệt vai rộng, thân hình gầy gò, xương quai xanh lộ rõ, lấp ló bên trong cổ áo màu đỏ, lộ ra vài phần gợi cảm.

Đúng là đẹp mắt.

Ở đây sẽ có mặt trời nhỏ chứ?

Đột nhiên Ninh Tri cảm thấy miệng hơi khô, cô áp sát Lục Tuyệt, duỗi tay ra, đầu ngón tay bay lượn trên xương quai xanh của anh.

Một mặt trời nhỏ nhảy ra ngoài.

Đôi mắt Ninh Tri sáng bừng, ở đây cũng có!

Ngón tay Ninh Tri nhẹ nhàng lướt qua lướt lại trên xương quai xanh của Lục Tuyệt, mặt trời nhỏ thứ hai, mặt trời nhỏ thứ ba, mặt trời nhỏ thứ tư…

Từng cái từng cái chen nhau chui ra ngoài.

“Tri Tri, Tri Tri.” Lục Tuyệt căng cứng người, chỗ quai xanh ngứa ơi là ngứa, như có con kiến đang cắn anh từng ngụm từng ngụm, không đau, vừa khó chịu lại thoải mái.

Lực tay Ninh Tri rất nhẹ, cô nhìn hàng mi dài của Lục Tuyệt rung rung, mặt trời nhỏ càng ngày càng nhiều, cô hỏi anh, “Có thích em chạm vào chỗ này không?”

Lục Tuyệt không biết nói dối, anh thật thà, “Thích, thích.”

Anh thích Tri Tri chạm vào anh.

Nghe xong, Ninh Tri cong mắt, ngón tay nhẹ nhàng vẽ từng nét miêu tả xương quai xanh của anh, mặt trời nhỏ thứ mười, mặt trời nhỏ thứ mười một, toàn bộ đều bị cô thu vào kho.

Dưới ánh đèn, đôi mắt hoa đào của Lục Tuyệt long lanh ánh nước, lông mi run lẩy bẩy. Xương quai xanh như bị Ninh Tri chơi đến hỏng, đỏ rực một mảng.

Mặt trời nhỏ thứ hai mươi nhảy ra, rồi không có thêm nữa.

Ninh Tri tiếc nuối.

“Tri Tri.” Lục Tuyệt kéo lại đôi tay đang rời đi của Ninh Tri, đặt tay cô lên xương quai xanh, “Sờ nữa đi.”

Cún con không biết thế nào là giới hạn, cũng không biết cái gì gọi là dừng chân đúng lúc. Anh tham lam mà muốn càng nhiều, nhiều hơn nữa.

Thẳng thắn, thành thật.

Nhìn Lục Tuyệt hé môi, gấp gáp không chịu được, Ninh Tri không tiếp tục trêu anh.

Cô thu tay về, đầu tiến sát vào, đôi môi dừng lại ở xương quai xanh của Lục Tuyệt.

Cả người Lục Tuyệt cương cứng, cảm nhận được hơi thở ấm áp, đôi mắt dần toả ra ánh sáng, “Tri Tri, Tri Tri…”

Mặt trời nhỏ thứ hai mươi.

Mặt trời nhỏ thứ hai mươi mốt.

- -----

Trong chăn, đầu Lục Tuyệt nhô ra bên ngoài, mái tóc ngắn màu đen rối bù, vài sợi tóc mái vểnh lên, vành tai thoáng hồng mà vị trí xương quai xanh không chỉ đỏ chót mà còn có hai vết răng nhỏ nhỏ, như bị cắn hai ngụm.

Anh như tên nhóc đáng thương, ngây ngô nhìn Ninh Tri, đôi mắt chìm trong sự yêu thích và vài phần chưa thoả mãn.

Anh cứ cảm thấy, càng đạt được nhiều hơn, sẽ càng thoải mái hơn.

Ninh Tri đếm số mặt trời nhỏ vừa thu được, tổng cộng 80 cái, cộng thêm trước đó có 250 mặt trời nhỏ, tổng có 320 cái, còn thiếu 280 mặt trời nhỏ nữa.

Vẫn chưa đủ, nhưng khi nãy cô đã ép khô chỗ xương quai xanh rồi, hiện giờ đến một cái mặt trời nhỏ cũng không ép ra được, chỉ có thể để đó, qua thời gian nữa lại tiếp tục.

“Tri Tri, Tri Tri.” Bàn tay Lục Tuyệt trong chăn móc lấy ngón tay Ninh Tri, lồng ngực đập rộn ràng từng tiếng từng tiếng, anh thích sự động chạm của Tri Tri, cũng thích được Tri Tri hôn.

Chỉ cần là cô ấy, anh đều thích.

Chuyện Ninh Tri tham gia biểu diễn mừng ngày kỷ niệm thành lập trường không chỉ đến tai mẹ Lục mà bà ngoại Tống, ông nội Ninh đều biết.

Cô cật lực giải thích bản thân chỉ có năm câu thoại, diễn vai chị kế ác độc của Lọ Lem không quan trọng, bọn họ không cần đặc biệt đến xem cô biểu diễn.

Nhất là ông nội Ninh tuổi đã cao, cơ thể cũng không tốt, Ninh Tri không muốn ông vất vả đường xá xa xôi.

Nhưng mà ý ông cụ đã quyết, “Lúc nhỏ con biểu diễn ở trường học ông không có cơ hội chiêm ngưỡng, hiện giờ khó lắm mới có cơ hội xem con biểu diễn ở đại học, ông không thể bỏ lỡ.” Lời nói đến là thương tâm, khiến cho Ninh Tri có cảm giác ông cụ ở đầu bên kia điện thoại đang chuẩn bị gạt nước mắt.

Ninh Tri mềm lòng, chỉ có thể đồng ý.

Đến cả bà ngoại Tống, trong điện thoại cũng hỏi thời gian lễ kỷ niệm thành lập trường của cô đến ba lần, bà cụ cũng nói chưa được nhìn cháu dâu biểu diễn bao giờ, nhất định phải đi xem.

Ninh Tri không còn cách nào, cũng đành đồng ý.

Còn mẹ Lục, văn chương hoa mỹ là dẫn Lục Tuyệt đi ủng hộ cô.

Ninh Tri không hiểu, vai diễn chị kế Lọ Lem chỉ có năm câu thoại thì cần ủng hộ cái gì.

Trong phòng nghiên cứu.

Lục Tuyệt yên lặng gõ bàn phím, nhưng đôi tai lại dỏng lên, nghe đồng nghiệp trêu đùa.

“Cậu xem anh đây có giống người có tiền không? Tiền lương hàng tháng đều nộp cho vị trong nhà rồi.”

Khoé môi Lục Tuyệt vểnh lên, tiền của anh đều đưa cho Tri Tri hết rồi.

“Cô ấy mỗi tháng chỉ cho anh vài trăm tiền tiêu vặt, cũng may anh tích được quỹ đen.” Đồng nghiệp khuôn mặt đắc ý.

“Chị dâu mà biết anh giấu quỹ đen, kiểu gì cũng cho anh biết tay.” 

“Anh đâu có ngu, quỹ đen anh giấu kĩ lắm, cô ấy chắc chắn không tìm được.”

Lục Tuyệt chớp mắt, tiền của anh đều là của Tri Tri, anh không giấu quỹ đen.

“Anh, đúng là cao tay.” Đồng nghiệp nam trẻ tuổi thổi phồng.

“Cái này tính là gì, anh có hàng vạn chiêu, dù có chọc cô ấy tức đến như nào cuối cùng vẫn sóng êm biển lặng.” Đồng nghiệp nam đã kết hôn đắc ý, “100% hiệu quả.”

“Anh, chiêu gì thế?”

“Dỗ cô ấy, phụ nữ là phải dỗ dành, cật lực dỗ dành, cái gì cũng đều là lỗi của mình, vợ không có lỗi.”

Đồng nghiệp nam truyền thụ: “Một khi chọc vợ tức giận thì phải nhanh chóng nhận lỗi, hiệu quả không lệch phát nào.”

Lục Tuyệt nghiêm túc nghe, anh học được rồi, phải dỗ dành Tri Tri.

Tất cả đều là lỗi của anh, Tri Tri không sai.

Đồng nghiệp nam trẻ tuổi hơi ghét bỏ, “Thế này không có tí chất đàn ông nào cả.”

“Cậu không hiểu, so bì thắng thua với vợ để làm gì? Cậu đạt được cái gì? Còn không bằng rộng lượng một chút, nhận thua trước. Cậu muốn chất đàn ông, đấy là chuyện trên giường, còn xuống giường rồi thì phải nghe lời vợ.”

“Nói chung là thế này, trên giường cậu là đàn ông, nắm quyền chủ động, cậu phải dẫn dắt. Bình thường không được ưỡn à ưỡn ẹo, tính toán chi li, phải biết dỗ dành vợ.”

Lục Tuyệt cụp mi run run, anh nhanh chóng ghi nhớ, phải nắm quyền chủ động, không được chọc Tri Tri tức giận.

“Lại nói, vợ tôi trông xinh xắn, hồi còn đi học, cô ấy được rất nhiều người theo đuổi. Tôi không cưng chiều, đối tốt với cô ấy, cô ấy bị người khác cướp đi phải làm sao?” Đồng nghiệp nam bùi ngùi nói.

Đôi môi Lục Tuyệt mím chặt, Tri Tri xinh đẹp, Tri Tri đang đi học, sẽ có người cướp Tri Tri.

“Trường học là nơi có rất nhiều con trai, nhất là mấy cậu đàn em, rất thích các đàn chị xinh đẹp. Khi ấy có một chàng trai theo đuổi vợ tôi, đương nhiên, sức hấp dẫn của tôi lớn hơn, ánh mắt vợ tôi tốt lắm mới chọn được tôi đấy.”

Đồng nghiệp nam trẻ tuổi cười trêu, “Anh, có ai như anh tự khen mình không?”

Đối phương tiếp tục cảm thán, “Cũng may mắn lúc đó tôi hay đến trường tìm vợ, nếu không dễ bị mấy chàng trai đó nhân cơ hội chen vào.”

Đôi tai chui dưới lớp mũ áo hoodie đỏ của Lục Tuyệt khẽ động, anh đã không nghe được đồng nghiệp đang nói những gì nữa rồi.

Đôi môi anh mím chặt.

Lục Tuyệt không biết thế nào là cảm giác nguy hiểm, nhưng anh hơi lo sợ Tri Tri sẽ bị mấy chàng sinh viên nhỏ ở trường học bắt mất.

Lúc Ninh Tri đến nhà, Lục Tuyệt đã sớm tan ca về nhà.

Trong phòng không mở đèn, ánh sáng ảm đạm, Lục Tuyệt sớm đã thích nghi với bóng tối.

Hôm nay anh mặc chiếc hoodie màu đỏ, anh đội mũ áo lên, bọc kín bản thân, trông vừa lạc lõng lại đáng thương.

Nhìn thấy cô tiến vào, anh nhanh chóng bước lên, nắm chặt tay cô.

“Sao vậy?”

Ánh mắt Lục Tuyệt gấp gáp, còn mang theo chút rụt rè, từ yết hầu phát ra vài tiếng ậm ừ rồi mới chầm chậm mở miệng: “Sinh viên nhỏ, không anh tốt.”

Ninh Tri ngơ ngác, không hiểu vì sao Lục Tuyệt nói vậy. Nhưng mà cô biết anh so với mọi người càng thiếu thốn cảm giác an toàn, cần càng nhiều tình yêu và lòng bao dung. 

Ninh Tri cười đáp: “Ừm, anh là tốt nhất.”

Đôi mắt Lục Tuyệt sáng lên, anh đã học được được đằng chân lân đằng đầu, còn biết đòi quyền lợi: “Tri Tri chỉ thích anh, Tri Tri chỉ nhìn anh.”

Lục Tuyệt rầm rầm rì rì đòi được yêu như này, thơm ngon hơn nhiều so với mấy cậu sinh viên nhỏ ở trường.

Con ngươi Ninh Tri toàn là ý cười, “Ừm.”
Bình Luận (0)
Comment