Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ

Chương 56

Năm thứ bảy sau khi cưới, Doãn Thiên Dã 29 tuổi, Tần Cảnh 26 tuổi
Doãn Thiên Dã vẫn không bao giờ từng có cảm giác về khoảng thời gian bảy năm nguy hiểm trong hôn nhân này, bởi vì, mỗi ngày sống bên Tần Cảnh luôn luôn là hạnh phúc của anh, không phải là chịu đựng.
Cho nên, một ngày nào đó, anh bỗng nhiên nhận thấy bạn học Tần Cảnh hình như với anh hơi lãnh đạm, anh lo lắng tiều tụy mà suy nghĩ bao lâu, rồi lại đột nhiên nhận ra sự thật là họ đã lấy nhau bảy năm rồi.
Doãn Thiên Dã không bình tĩnh được, xong rồi, chẳng lẽ Tần Cảnh cũng đến hạn bảy năm thấy ngứa ngáy rồi? QAQ, không được đâu! Nhìn anh một cái, nhìn anh đi, anh rõ ràng vẫn rất có mị lực đó!
Vì sao anh lại cho là Tần Cảnh lãnh đạm với anh chứ? Bởi vì gần đây, Tần Cảnh bận quay phim, không có thời gian để ý đến anh.
Nhưng mà, trước đây Tần Cảnh cũng phải vội đóng phim mà!
Được rồi, nói thật đi!
Là bởi vì, vai nam chính lần này của Tần Cảnh là Giang Tinh Vũ, anh chàng này rất ngưỡng mộ rất yêu thích Tần Cảnh, rất mong đợi được hợp tác với cô, cũng không chỉ một lần công khai nói Tần Cảnh rất tốt.

Doãn Thiên Dã mỗi lần như thế liếc nhìn hắn trong TV, ngọn lửa ghen tị bùng lên cao ba thước, sau đó, đem Tần Cảnh đẩy ngã xuống giường, tức giận phấn đấu.
Nhưng lần này, không ngờ Tần Cảnh lại muốn hợp tác với hăn ta, cái tên Giang Tinh Vũ đáng chết, không phải đã chủ động tìm bà xã mình xin tiềm quy tắc đó chứ?
Doãn Thiên Dã bất mãn vô cùng, kháng nghị với Tần Cảnh, lập tức bị bác bỏ, xin xét lại, phủ quyết lần hai.
Doãn Tiểu Dã: QAQ! Vợ không muốn anh rồi!
Nhưng, Doãn Thiên Dã đâu có dễ bị hạ gục như thế, rất nhanh chóng chuẩn bị một loạt kế hoạch tác chiến.
Chiêu thứ nhất: Ông xã nhị thập tứ hiếu dịu dàng ngọt ngào, yêu thương tha thiết!
Ba ngày liền chạy qua chạy lại hai nơi, lúc thì đưa ăn, lúc thì đưa uống, còn luôn mồm nói là vừa vặn tiện đường nên tới. Tần Cảnh cũng lười bóc mẽ anh, nhất là quay ở ngoại thành cách 60 km, anh tiện đường cũng tiện một tiếng đồng hồ đấy ạ!
Không quá vài ngày, tất cả mọi người đều biết đạo diễn Tần có một ông xã vô đối.
Có một lần, anh gặp Giang Tinh Vũ mời toàn bộ ekip đi ăn đồ ăn Quan Đông, Tần Cảnh ăn đầu đầy mồ hôi, không biết trời đất; Doãn Thiên Dã phẫn nộ, cái này là muốn lấy lòng cô ấy, trước hết hãy lấy lòng cái dạ dày của cô ấy đúng không?
Ngày thứ hai, Doãn Thiên Dã liền mời tất cả mọi người đi ăn đồ ăn Italia cao cấp, sau đó, vô cùng tà ác hưởng thụ lời tán tụng của mọi người, lại có rất giả nhân giả nghĩa nói không khách khí không khách khí.
Chiêu thứ hai: Con trai Thiên Thiên thông minh đẹp trai bình tĩnh.
Doãn Thiên Dã chọn tới lui trong ba đứa, cuối cùng vẫn chọn Thiên Thiên. Thiên Thiên rất được, còn trông giống Doãn Thiên Dã như đúc, tên nghe cũng giống tên ở nhà của anh, còn nữa, nó là đứa thông minh nhất!
Thế là, Doãn Thiên Dã quyết định, trong những lúc anh không ở điểm quay phim được, sẽ phải đem Thiên Thiên cài vào bên cạnh Tần Cảnh, với danh hiệu rất kêu là kế hoạch “Bảo vệ mẹ”.

Đứa con trai bốn tuổi sớm đã rất khôn, Thiên Thiên, vô cùng kiệm lời nhìn ba nó một cái, giọng ông cụ non nói: “Ba, con biết rồi, các chú khác nói chuyện với mẹ con nhiều hơn ba câu, con sẽ tới ôm chân mẹ, để ẹ nhìn mặt con một cái, ân, mặt con giống của ba!”
Doãn Thiên Dã rất hài lòng, xoa đầu nó: “Nhiệm vụ thành công, mua súng ngắn cho con!”
Thế là, Thiên Thiên đi theo chị giúp việc, cả ngày chạy đến điểm quay phim. Tần Cảnh còn cảm thấy rất kì lạ, đứa con trai này vốn là đứa người lớn nhất, làm sao đột nhiên lại dính người thế?
Chỉ có điều, Tiểu Thiên Thiên trong lòng vẫn rất khổ sở a, bởi vì ở điểm quay phim các di cô các chị rất thích chạy tới sờ nó, còn nói: “Tiểu Thiên Thiên nhỏ như vậy, đã trông thật đẹp trai a!”
Tiểu Thiên Thiên nghiêm mặt, không trả lời, trong lòng nghĩ, người lớn thời này, thực sự là tầm thường quá!
Bất quá, mỗi khi nghe mấy người ấy nói: “Tiểu Thiên Thiên lớn lên thật đẹp tri, còn giống bố như đúc nữa!” Tiểu Thiên Thiên sẽ bình thản mà ở trong lòng đắc ý: Oh yeah, nhiệm vụ ba giao cho hoàn thành được một nửa!
Bộ kế hoạch tác chiến đến cuối cùng là bao giờ có kết quả, hình như là vào một đêm nọ,
Doãn Thiên Dã hết giờ làm việc về nhà, rón rén thay giày, lên tầng đẩy cửa phòng ngủ ra, ánh trăng sáng trong phòng, nhưng không có cô giống như rất nhiều năm trước anh về nhà muộn như thế, lúc ấy điềm tĩnh ngủ sau giữa một mảnh trăng sáng vằng vặc.
Trong phòng ngủ, đêm trống trải.

Anh vô cùng kinh ngạc, quay người lại, lại phát hiện phòng các con đèn sáng, từ khe cửa ló ra ánh sáng da cam ấm áp.
Anh nhẹ nhàng đi tới, không tiếng động đẩy cửa ra, chỉ thấy trên giường lớn của mấy đứa trẻ, Khiêu Khiêu và Đường Đường đã ngủ say từ lâu, còn Thiên Thiên vẫn còn dựa vào lòng Tần Cảnh, lông mi dài rũ xuống, lại rũ xuống.
Tiếng của Tần Cảnh tinh tế mà chậm rãi: “Sư tử nhỏ hỏi mẹ, mẹ ơi, hạnh phúc ở đâu? Mẹ sư tử nói, hạnh phúc ở ngay trên cái đuôi con! Sư tử nhỏ thế là đuổi theo đuôi, xoay vòng quanh, nói, vì sao con không băt được hạnh phúc vậy? Sư tử mẹ nói, đừng đứng một chỗ mà xoay vòng vong, ngẩng đẩu mà bước về phía trước, hạnh phúc sẽ luôn luôn đi theo con!”
Tần Cảnh kể xong chuyện, cúi đầu nhìn, Thiên Thiên cũng đã ngủ rồi. Cô nhẹ nhàng đặt nó nằm xuống, lại kéo chăn cho nó, chầm chậm đứng dậy đi ra, lại thấy Doãn Thiên Dã đứng bên cửa, trong mắt là nhu tình không thể nói thành lời.
Cô mỉm cười hạnh phúc, bước mấy bước lên, nhào vào ngực anh.
Giống như trong lòng anh, ở đây, chính là cả thế giới!

Bình Luận (0)
Comment