Nữ Phụ Em Thuộc Về Tôi

Chương 26


Vài ngày sau cô lại như thường lệ , cô không mấy đi xe nên hôm nay cô đi bộ đến trường với hai người bạn là cô bạn Đồng Tuyết và Minh Hạo Vũ , nhưng cô không nhàm chán khi đi với họ mà cô nhàm chán khi cả hai người đều luyên thuyên nhắc tới cái tên ZERO và MY làm cô thực sự rất đau đầu.
Thực sự rất nhức đầu về chuyện này, hai người cứ khen hết câu này đến câu khác , rồi lại tự hỏi bản thân rốt cuộc hai người mang danh ZERO và MY là ai, không biết các đại lão bao nhiêu tuổi rồi.
...Ê, Thư Thư chờ với cô đang đau đầu với vấn đề của hai cô cậu bạn này thì một giọng nói cất lên từ phía sau...
Một cô gái mái tóc vàng suồn chạy hình hịch về phía cô từ đằng sau.

Cô vẫy tay chào lại vì biết đó là bạn thân của cô Giang Hạ Vân cũng đang trên đường đi học.
Giang Hạ Vân chạy tới chỗ cô thở hồng hộc nhìn cô nói cho tui đi ké với nhé , Thư Thư.
Uk đi thôi Cô vui vẻ trả lời câu nói của Hạ Vân vì cô đến rất đúng lúc , Hạ Vân còn không đến chắc đầu cô sẽ nổ tung vì hai cậu bạn này quá.


Nhưng vui vẻ đến chưa được bao lâu, mặt cô lại thêm ba vạch đen dài ngắn kéo từ trán xuống.
Trời ơi, M* kiếp sao tên họ Hoắc này cũng ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Cô bực dọc bước đi nhanh chóng để không đụng mặt với anh nhưng mà chưa kịp bước thì một bàn tay to lớn áp lên bả vai cô nói Linh Thư sao em thấy tôi mà không chào gì hết vậy.
Chị khinh, chị đây không phải người hầu hay quản gia của anh, thì mắc mớ gì phải chào anh chứ , hừ.
Cô vẫn không nói gì dùng ánh mắt sắc lạnh lườm anh rồi không hiểu sao đầu cô lại nhớ đến buổi tối hôm đó, buổi tối hôm thi thử olimpic về thì không khỏi đỏ mặt.
Nhưng lập tức bình ổn lại bản thân, bước đi nhanh chóng,nhưng cô cứ nghe mấy lời nhảm nhí của đám bạn cùng với mấy lời trêu ghẹo của Hoắc Hàn Lâm thì tức quá chịu không nổi mà vung tay qua bên trái.
Ai đi qua nhìn thấy cũng phải trợn mắt, cô đấm nứt bức tường kế bên cô, rồi lại lặng lẽ đi tiếp, nhưng anh vẫn cứ kè kè đi theo không muốn rời , cô mặc kệ anh như vậy mà đi thẳng đến trường.
Nhưng cô lại không biết hai đứa bạn thân của cô là Minh Hạo Vũ và Đồng Tuyết đứng ngơ ngác nhìn bức tường vừa bị cô đấm , còn Giang Hạ Vân thì không hề ngạc nhiên bổi hành động của Linh Thư cô chỉ tò mò không biết cô bạn này sao mà tức giận vậy.

Nhưng rồi cũng rất nhanh, họ lại tiếp tục bước đi, để lại bức tường lúc nãy đẹp hoàn mĩ thì bây giờ in luôn một dấu đấm trên đó.
(Bức Tường : anh em nhà tôi làm gì sai mà lúc nào cũng phải hứng chịu sự phấn nộ của cô hoài vậy, huhu , tôi mách ba.)
-Ở một nơi nào đó

trong thành phố này _____________________
Một tên Sát thủ nào đo : thưa Lão Đại, chúng tôi vừa mới nhìn thấy một trang wes trên mạng đề cập tới hai cái biệt danh.
Mộ Phong Đằng nói : các ngươi làm việc kiểu gì vậy hả, tao bảo các ngươi tìm thử có ai cùng xuyên tới đây nữa không, chứ tao không bảo mày tim biệt danh gì gì đó".

Tên Phong Đằng nổi cáu quát lớn.
Tên sát thủ có chút run người nhưng lập tức quay về trạng thái cũ nói:" thưa Ngài, xin hãy nghe tôi nói hết, hai cái biệt danh trên Weibo này không phải bình thường như bao biệt danh khác, chúng tên là " ZERO và MY ".
"Ngươi nói gì chứ, ý ngươi là rất có khả năng hai tên đặc công quân đội đó cũng ở đây ư ?".

Hắn dùng giọng nói lớn kinh ngạc thốt lên.Không ngờ hai con nhỏ chết tiệc đó cũng ở đây " mau mau điều tra danh tính chúng cho tao".
" Dạ..dạ chúng tôi đã tra kĩ rồi nhưng đối phương đã lập các lớp phòng thủ chuyên nghiệp, chúng ta không phá được chỉ biết đối phương học ở Trường Nhất Trung gần đây thôi ".

" Hừ như thế đủ rồi, chuẩn bị lực lượng cho tốt vào, chúng ta đi bắt chúng ".
Tên sát thủ " vâng lão đại ".
Hừ mối thù mà ngươi đã giết ta, ta sẽ trả lại hết, tại ngươi giết tao ở kiếp trước nên tao mới chết và đến nơi quỷ quái này , nếu như không phải ở đây còn có những thuộc hạ của tao cũng xuyên tới thì chắc giờ tao cũng không còn sống nữa rồi, tao sẽ trả mối thù này, haha".
Nói rồi hắn bắt đầu chuẩn bị dụng cụ cùng với khá nhiều người đến bắt hai cô gái Cố Linh Thư và Giang Hạ Vân dưới thân phận ZERO và MY.

Nhưng hai cô chẳng hay biết gì về chuyện này.
...****************....

Bình Luận (0)
Comment