Trong xe có một chút ánh sáng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt Châu Mạt, khiến làn da cô trở nên sáng mịn, đôi mắt to và đẹp. Tạ Xiễn dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào tay vịn ở giữa, ánh mắt rơi vào khuôn mặt cô.
Châu Mạt nhìn anh một cái, rồi vội vàng nhét chiếc túi vào trong, đặt sang một bên.
Tạ Xiễn nhướn mày: “Không muốn thì vứt đi.”
Giọng nói của anh bá đạo và thẳng thừng.
Châu Mạt nhíu mày, nói: “Anh đem đi trả lại đi.”
Tạ Xiễn cười khẩy: “Anh đã mua rồi mà còn trả lại? Anh nói anh tặng vợ mình, được chưa?”
Châu Mạt: “…..”
Cô dựa vào cửa, xoay nắm cửa, quay lại nói: “Mở cửa đi.”
Tạ Xiễn lười biếng tựa vào ghế, nói: “Mở cửa làm gì?”
“Ăn khuya.” Châu Mạt muốn đấm chết anh.
Tạ Xiễn quay mặt sang, nở nụ cười nhẹ, vẻ mặt như không quan tâm: “Không chạy à?”
Châu Mạt: “Không chạy.”
“Được.”
Nói rồi, anh vặn ổ khóa, lại nói: “Muốn chạy, em cũng không chạy nổi đâu.”
Nói xong, cửa sau được mở ra. Châu Mạt xuống xe, Tạ Xiễn theo sau, Châu Mạt lấy khẩu trang từ trong túi ra và đeo vào.
Tạ Xiễn chỉnh lại tay áo sơ mi, giơ tay định nắm tay cô, nhưng thấy cô che kín mít, chỉ còn lại đôi mắt, anh dừng lại một chút.
Anh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía mình.
Châu Mạt không kịp phản ứng, loạng choạng vài bước. Anh cúi người, từ ghế phụ lái kéo ra một chiếc áo vest rồi khoác lên vai cô.
Châu Mạt muốn giãy giụa.
Sau một hồi suy nghĩ, cô thôi không giãy giụa nữa, chỉ vươn tay kéo chặt chiếc áo khoác.
Ngoài trời khá lạnh.
Mà chiếc váy cô đang mặc thì không phải kiểu đồ mùa đông.
Hải Thị là một thành phố hạng nhất, ban ngày và ban đêm có những dáng vẻ khác nhau. Châu Mạt cúi đầu, Tạ Xiễn nắm tay cô kéo vào sảnh lớn, hai người đi một trước một sau. Anh chỉ mặc chiếc sơ mi đen, đồng hồ cũng đen, cộng thêm khuôn mặt lạnh lùng.
Rất thu hút ánh nhìn, nhưng anh không quan tâm đến những chuyện khác, ánh mắt liếc nhìn Châu Mạt, người có chiều cao không bằng anh, chiếc váy ôm sát đôi chân dài trắng nõn.
Vóc dáng cô cao ráo.
Đôi giày cao gót cô đi rất vững, ánh mắt anh dừng lại nơi mắt cá chân cô…
Bàn tay vô thức nắm chặt lại.
Châu Mạt vì hành động của anh mà ngẩng đầu nhìn anh một cái. Hai người nhìn nhau một lúc, Châu Mạt quay đầu lại, vào thang máy.
Tạ Xiễn vẫn nắm tay cô, tay còn lại của anh đút vào túi quần, yết hầu khẽ động, nói: “Chúng ta không phải đã lâu rồi chưa ra ngoài ăn cơm như thế này sao?”
Châu Mạt liếc nhìn anh một cái.
Khuôn mặt anh căng thẳng, hỏi câu này giống như đang nói “Hôm nay thời tiết đẹp quá.”
Nhớ lại những chuyện hỗn độn trong sách cùng những trải nghiệm ấy. Châu Mạt đáp: “Đúng.”
Cả hai đều đang tranh cãi, ra ngoài ăn cơm vẫn tranh cãi. Còn có một lần…Tần Hồi đặt tay lên bả vai anh, cô lập tức làm ầm lên.
Có rất nhiều chuyện nực cười.
Yết hầu Tạ Xiễn khẽ độc, nghe xong câu trả lời rồi không hỏi thêm. Chỉ siết chặt tay cô, thang máy lên đến tầng trên.
Cả một tầng là nhà hàng, lúc này nhà hàng khá đông khách. Những cặp đôi ngồi rải rác, thỉnh thoảng cũng có gia đình cùng đi ăn, phục vụ đến dẫn họ tới bàn, nơi ấy gần cửa sổ, góc có nhiều cây cảnh. Hai chỗ ngồi đối diện nhau.
Tạ Xiễn thấy vị trí rồi nhíu mày, quay đầu hỏi phục vụ: “Không có bàn nào cho hai người ngồi cạnh nhau à?”
Phục vụ hơi ngẩn ra, có chút bối rối: “Xin lỗi, anh Tạ, anh nhìn xem, không còn…”
Châu Mạt vội vàng rút tay khỏi tay Tạ Xiễn, trực tiếp ngồi xuống.
Tạ Xiễn buông tay, rũ mắt nhìn cô một cái.
Châu Mạt quay lại nói với phục vụ: “Tôi muốn gọi món, cảm ơn.”
Nhân viên phục vụ thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào mã QR trên bàn nói: “Quét ở đây, quét xong là có thể trực tiếp gọi món, cảm ơn.”
Nói xong, anh ta vội vã chạy đi. Tạ Xiễn dùng đầu ngón tay chạm vào bàn, kéo ghế ngồi xuống, tựa người ra sau, ánh mắt híp lại nhìn Châu Mạt.
Anh nói: “Không ăn đồ ngọt.”
Châu Mạt nhìn thực đơn, chọn rấy nhiều món ngọt. Sau đó, cô trực tiếp thanh toán.
Tạ Xiễn: “…..”
Anh nói: “Tính khí của em càng ngày càng mạnh mẽ đấy.”
Châu Mạt dựa lưng ra sau, bắt chước tư thế của anh. Còn anh nghiêng đầu, cứ thế nhìn cô. Châu Mạt thở dài, nói: “Giờ chúng ta không giống trước nữa đúng không?”
Tạ Xiễn gật đầu: “Đúng.”
Anh đã hiểu rõ rất nhiều chuyện, và anh rất vui vì đã có lại ký ức. Hạnh phúc hơn là cô vẫn còn ở bên cạnh, cả hai có thể bắt đầu lại từ đầu.
Châu Mạt gõ nhẹ lên bàn, nói: “Nếu đã không còn như trước nữa, tôi muốn bắt đầu lại. Bây giờ, tôi có bố, có mẹ, có sự nghiệp, có gia đình…”
“Vậy mối quan hệ của chúng ta, những món nợ cũ, hãy để nó qua đi. Giờ đây, mọi chuyện đau buồn đều chưa xảy ra, chúng ta có thể chia tay trong hòa bình, tôi không cần chút tài sản nào của gia đình anh, tuyệt đối sẽ không cứ mãi bám víu như trước. Anh thấy sao?”
Cô nói càng lúc càng rõ ràng, ánh mắt Tạ Xiễn càng trở nên lạnh lùng. Anh cười nhạt: “Vậy sao?”
“Vậy sao?”
“Em không hiểu sao?” Anh nghiêng người về phía trước, nắm chặt tay cô, siết thật mạnh, “Lúc em điên lên anh còn không ly hôn với em, giờ anh sẽ ly hôn sao? Em làm ảnh hậu xong ngốc luôn rồi à?”
Người đàn ông đến gần, ánh mắt lạnh lẽo, có chút tức giận. Châu Mạt nghiến răng, “Anh mới ngốc.”
Tạ Xiễn nhếch môi, nghiêng đầu cười một cách nhẹ nhàng, sau đó cúi đầu một chút, lại nâng tay cô lên, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, nói: “Nhiều hiểu lầm, anh sẽ giải thích cho em, để em hiểu, là anh đã sai. Em không biết… khi đó anhl..”
Khi đó.
Em rời đi.
Anh cũng điên rồi.
Khi ấy, ông nội cũng đã không còn.
Châu Toàn đã chiếm hết tài sản của anh, Tạ Xiễn đứng trong văn phòng, nhìn Châu Toàn bước vào. Khi đó, Châu Toàn đã có tóc bạc, khí thế vô cùng mạnh mẽ. Hai người đối diện nhau qua tấm kính, trong mắt Châu Toàn chỉ toàn hận thù. Anh cầm bút ký vào giấy chuyển nhượng toàn bộ tài sản.
“Anh muốn gì?” Châu Mạt đang muốn nghe tiếp, nhưng lúc này, nhân viên phục vụ đã mang đồ ăn đến.
Bốn món ăn, tất cả đều là đồ ngọt.
Tạ Xiễn chống cằm, lấy thìa múc một miếng caramel pudding cho cô.
Châu Mạt nói: “Anh ăn đi, anh nên học cách ăn đồ ngọt rồi.”
Ông nội rất thích ăn đồ ngọt, tôi cũng vậy. Ngày xưa vì phải chiều theo anh, tôi đã từng không dám ăn.
Tạ Xiễn: “…Không ăn.”
Anh đặt thìa xuống, Châu Mạt cúi đầu ăn, nhìn món pudding vàng óng, rất lâu sau, cô ngẩng đầu lên, hỏi: “Phải làm thế nào thì anh mới đồng ý ly hôn?”
Tạ Xiễn nhíu mày, khuôn mặt càng trở nên u ám, “Sao? Vẫn còn luyến tiếc sao? Anh nói rồi, không ly hôn.”
“….. Nếu tôi ngoại tình thì sao?”
“Em dám!” Sắc mặt Tạ Xiễn lạnh lùng, nếu không phải đang ở ngoài, anh thật sự sẽ làm cô không còn đường sống.
Thực ra, Châu Mạt chỉ nói cho vui, cô đặt thìa xuống, dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, tay cô đặt bên cạnh chiếc túi xách giá trị ngất ngưởng.
Chiếc túi đen, rất hợp với chiếc váy cô đang mặc.
Cô đưa tay, vỗ nhẹ lên chiếc túi, nói: “Tối nay tôi tham gia buổi gặp mặt các tiểu thư.”
“Ừ.” Anh đáp lại.
Châu Mạt nói chậm rãi: “Thực ra, tôi thấy chẳng có gì thú vị, không bằng lúc tôi làm nữ diễn viên nổi tiếng.”
Lúc này, Tạ Xiễn không đáp lại, anh chỉ nhìn cô.
Nếu lúc đó cô là cô của hiện tại, hai người tuyệt đối sẽ không đi đến bước đường này.
Châu Mạt nói: “Thực ra, Tần Hồi cũng chỉ vậy thôi, chẳng có gì đặc biệt.”
Tạ Xiễn cười khẩy một tiếng, “Cô ta luôn xấu xa như vậy.”
Châu Mạt: “…..”
Một lúc sau, Châu Mạt nói: “Nếu có thể quay lại [Đặc sắc…].”
Tạ Xiễn cười lạnh, “Vậy không được, nơi đó không có anh.”
Châu Mạt: “Chính vì không có anh, tôi mới muốn quay lại.”
Tạ Xiễn: “…..”