Nữ Phụ Hằng Ngày Cầu Ly Hôn

Chương 76

Vào khoảnh khắc đó, Châu Mạt chỉ muốn che mặt lại.

Tạ Xiễn híp mắt lại, Tần Tiêu đưa tay ra hiệu: “Ngồi chứ?”

Tạ Xiễn không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Châu Mạt, anh tựa người ra sau, chỉnh lại tay áo. Châu Mạt gọi phục vụ thêm một ly cà phê.

Nhưng có lẽ là vì sự xuất hiện đột ngột của Tạ Xiễn, không khí trong quán bỗng chốc trở nên dễ chịu hơn, khiến mọi chuyện dễ nói ra. Châu Mạt tranh thủ lúc uống cà phê, cười cười rồi chỉ vào chiếc túi xách nữ bên cạnh Tần Tiêu, trêu: “Mua cho bạn gái à?”


Tần Tiêu liếc nhìn Tạ Xiễn, người đang tựa người thoải mái, rồi nói: “Không phải, là bạn thôi.”

Châu Mạt gật đầu: “Cứ tưởng là bạn gái chứ.”

Vừa mới gặp Tần Hồi tối qua, hôm nay lại thấy Tần Tiêu ở đây, cũng không có gì lạ. Châu Mạt vặn vặn muỗng cà phê, hơi nghiêng đầu một chút, cô nhìn thấy Tạ Xiễn giả vờ tao nhã uống một ngụm cà phê, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, vài giây sau, Tạ Xiễn mới lên tiếng: “Mua cho Đỗ Liên Tây phải không?”

Tần Tiêu sững lại một chút.

Châu Mạt cũng quay đầu lại. Tần Tiêu mấp môi uống một ngụm cà phê rồi nói: “Không giấu được em rồi. Ban đầu anh định không nói, vì em và cô ấy trước kia không vui vẻ gì, nên không dám nói…”

Tạ Xiễn cười khẩy một tiếng, anh tiến lại gần Châu Mạt, tay nhẹ nhàng đặt vào hông cô, nói: “Nghe thấy rồi chứ? Đây mới là bạn trai chính thức, đừng hiểu lầm anh.”

Bàn tay anh ấm áp, áp vào bên hông cô, còn có chút không đứng đắn. Châu Mạt tránh đi, nhìn về phía Tần Tiêu. Tần Tiêu bất lực cười rồi lắc đầu, nói: “Không phải, chưa phải bạn gái, bố mẹ chỉ bảo liên lạc thôi…”

Những cảnh tượng lộn xộn lại hiện lên trong đầu cô, Châu Mạt mỉm cười gật đầu: “Hiểu mà.”

Tần Tiêu nghiêng đầu hỏi Tạ Xiễn: “Công việc ở đây xong hết rồi à?”

Tạ Xiễn nhìn Châu Mạt, nhướng mày: “Chưa xong, cô ấy không cho làm.”

Tần Tiêu ngẩn ra, rồi quay lại nhìn Châu Mạt. Dường như hiểu ra, anh cười nhẹ, lại uống một ngụm cà phê rồi nói: “Chuyện giữa hai gia đình chúng ta không dễ giải quyết, Tạ Xiễn…”

Tạ Xiễn: “Đừng nói với tôi mấy chuyện này.”

Tần Tiêu im lặng một chút, không nói thêm gì. Quả thật, việc hai gia đình như thế này không dễ nhìn chút nào, Châu Mạt thấy vậy, lập tức lên tiếng làm dịu không khí: “Tần Tiêu, anh không phải nói lúc trước anh cũng định nhập ngũ sao?”

“Lúc trước là thế, sau này sức khỏe bố anh không tốt, nên anh chọn ở lại giúp ông.” Tần Tiêu ngẩng đầu, nhìn Châu Mạt rồi cười đáp.


Châu Mạt trước mặt anh bây giờ khác hẳn với cô gái năm năm trước, mắt cô đã có ánh sáng, không còn như trước đây chỉ thấy mỗi Tạ Xiễn.

Nhìn sang Tạ Xiễn.

Anh chỉ liếc qua một cái, nhưng trong mắt Tạ Xiễn chỉ có mỗi cô.

Tần Tiêu cười nói: “Châu Mạt, mấy năm qua em thay đổi nhiều nhỉ.”

Châu Mạt hơi khựng lại.

Cảm thấy hơi ngượng ngùng, cô nhìn Tạ Xiễn.

Tạ Xiễn một tay tựa vào tay ghế, một tay cầm ly cà phê, mắt hạ xuống, nhẹ nhàng nhấp ngụm.

Khóe miệng anh hơi cong lên.

Có chút giễu cợt.

Mấy năm nay.

Như thể mấy đời.

“Con người mà, ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi.” Châu Mạt cười nhẹ đáp lại. 

Tần Tiêu gật đầu, lại nghĩ đến Tần Hồi, anh nhớ lại cảnh tối qua Tần Hồi quay về trong bộ dạng hỗn loạn, vừa về đến nhà là khóc, tại sao khóc cũng không nói, xé luôn tấm vé máy bay rồi về thị trấn Hạnh Lâm.

Anh dừng lại, cuối cùng không nhắc tới Tần Hồi nữa.

Quán cà phê người ra kẻ vào, Châu Mạt nói chuyện qua loa vài câu với Tần Tiêu, Tạ Xiễn thỉnh thoảng xen vào, vhỉ là Châu Mạt hỏi Tần Tiêu khá nhiều.

Tạ Xiễn có vẻ hơi khó chịu, anh đặt ly cà phê xuống, hỏi Châu Mạt: “Em tò mò về anh ta thế à?”

Hai người đang trò chuyện thì khựng lại, Châu Mạt suýt nữa cắn phải lưỡi, mặt cô tối lại, nhìn Tạ Xiễn: “Chỉ là trò chuyện thôi, có gì đâu?”


Tạ Xiễn: “Nói đủ chưa?”

Châu Mạt: “Chưa đủ.”

Hai người sắp có chút tranh cãi, Tần Tiêu cầm điện thoại lên, nói: “Tôi còn có việc nên phải đi trước, hai người nói tiếp nhé.”

Nói xong, anh đứng dậy, cầm theo túi xách, vội vã rời đi.

Châu Mạt nhìn Tần Tiêu vội vã rời đi mà cảm thấy bất lực. Cô còn rất nhiều điều muốn hỏi, ví dụ như Tần Tiêu và Đỗ Liên Tây quen nhau lâu chưa…

Cô nhìn chằm chằm Tạ Xiễn.

Tạ Xiễn lại nhấc ly cà phê lên, từ từ nhấm nháp từng ngụm, sắc mặt anh tự nhiên, ánh mắt mang chút vẻ đắc ý.

Châu Mạt đột nhiên cảm thấy hơi đau đầu. Cô đẩy ly cà phê ra, nói: “Tôi phải đi mua đồ.”

“Anh đi với em.”

Nói rồi, anh đứng dậy, nhưng Tần Tiêu đã thanh toán rồi, Tạ Xiễn nghe vậy, mặt đột nhiên tối sầm. Châu Mạt đi ra ngoài, đôi giày cao gót vang lên những tiếng lộc cộc trên nền đá hoa. Khi ra đến cửa, cô lại đeo khẩu trang vào.

Tạ Xiễn đi đến, ôm lấy hông cô.

Tầng này có khá nhiều cửa hàng, Châu Mạt nhẫn nhịn cơn đau đầu, chọn áo khoác và dây chuyền. Tạ Xiễn xắn tay áo, đi cùng cô. Khi Châu Mạt chọn xong, cô đưa thẻ ra, vừa định đưa cho nhân viên bán hàng, thì cô nhân viên cười nhẹ và đẩy thẻ lại, nói: “Người đàn ông kia đã thanh toán rồi.”

Châu Mạt quay lại.

Tạ Xiễn ngồi trên ghế sofa, chống cằm nhìn cô, “Cần anh mua hết cả cửa hàng này không?”

Châu Mạt nhận túi xách, mắng nhỏ một tiếng “thần kinh”. Cô tiếp tục bước đi trên đôi giày cao gót, những bước đi vang lên đều đặn. Tạ Xiễn lại đứng dậy, ôm lấy hông cô từ phía sau, lại nói: “Chúng ta đúng là chưa đi mua sắm cùng nhau bao giờ…”


Giọng anh trầm thấp, mang theo chút thở dài.

Châu Mạt nhắm mắt một lúc, chỉ cảm thấy huyệt thái dương đau nhói.

Cô nói: “Tôi phải về nhà rồi.”

Cô cần về nhà nghỉ ngơi, đầu côthật sự rất đau. Tạ Xiễn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy cô nhíu mày, anh hỏi: “Sao vậy?”

Châu Mạt dùng ngón tay ấn vào huyệt thái dương: “Có chút đau, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Anh đưa em đến bệnh viện.”

“Không cần, tôi chỉ muốn về nhà thôi.” Châu Mạt buông tay, nắm chặt túi xách. Tạ Xiễn im lặng một lúc, rồi đột nhiên ôm cô lên, bước nhanh xuống tầng.

Bên ngoài trung tâm mua sắm.

Tài xế mà Châu Toàn sắp xếp đã đợi sẵn. Khi nhìn thấy Châu Mạt đi ra, anh vội vàng lái xe đến gần, nhưng khi nhìn thấy Tạ Xiễn, tài xế tỏ ra lo lắng.

Anh đã nhận chỉ thị từ Châu Toàn, nếu thấy người chồng danh nghĩa của cô, nhất định phải tránh đường. Tài xế nhanh chóng bước xuống xe, mở cửa rồi dùng thân hình to lớn của mình che chắn một phần đường, “Tạ thiếu gia, tôi đưa tiểu thư nhà tôi…”

Câu chưa dứt, Tạ Xiễn nhướng mày nhìn anh, đôi mắt hẹp dài đen láy, khí thế tỏa ra khiến tài xế phải nuốt ngược lời vào trong.

Châu Mạt cố gắng thoát ra, “Tôi về… nhà.”

Tạ Xiễn cúi nhìn cô, lạnh lùng hừ một tiếng, “Về thì về, đừng có ồn ào nữa.”

Châu Mạt: “……”

Mẹ kiếp.


Sau đó, cô bị Tạ Xiễn ôm vào xe, đầu tựa vào ghế, cảm giác không còn đau đớn như vừa rồi nữa.

Một tiếng “bộp” vang lên, Tạ Xiễn đóng cửa xe lại, quay sang tài xế nói: “Anh lái xe đi, tôi sẽ theo sau, đưa cô ấy về an toàn.”

“Tôi biết rồi, biết rồi!” Tài xế gần như quỳ xuống.

Anh vội vàng vòng ra trước xe, lên ghế lái.

Chiếc Mercedes màu đen vút đi nhanh chóng, không lâu sau, chiếc Cadillac màu đen tiếp tục theo sau. Hai chiếc xe một trước một sau chạy ra ngoài đường lớn.

Châu Mạt ấn tay lên trán, cảm thấy hơi mơ màng. Xe chạy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước cửa biệt thự. Tài xế nhanh chóng xuống xe, mở cửa xe, khi đỡ Châu Mạt xuống, anh còn nhìn thoáng qua chiếc Cadillac đen đang đỗ không xa, cửa sổ xe mở, Tạ Xiễn đang dựa vào xe, châm thuốc, mắt nhìn họ.

Tài xế suýt nữa ngã xuống.

Cửa biệt thự mở ra, người giúp việc vội vàng chạy ra đỡ lấy Châu Mạt, Trần Tố Duyên cũng nghe thấy tiếng chạy tới, tài xế vừa buông tay cũng cảm thấy toàn thân như nhũn ra.

“Mạt Mạt?” Trần Tố Duyên cầm khăn lau nhẹ mặt Châu Mạt, “Mẹ đã gọi bác sĩ rồi.”

Châu Mạt lắc đầu, “Không cần đâu, con đỡ rồi, mẹ, con lên lầu nghỉ chút.”

Cô thực sự đỡ hơn nhiều rồi, cơn đau cũng dịu bớt, nhưng trong đầu vẫn cứ quay cuồng những hình ảnh, cô cần phải nghỉ ngơi, cần phải ngủ một chút.

“Được rồi, A Mạn, đỡ cô ấy lên lầu đi.” Trần Tố Duyên buông khăn xuống, nói với người giúp việc. Người giúp việc gật đầu, nhẹ nhàng đỡ Châu Mạt lên lầu.

Châu Mạt tháo giày cao gót ra, thay dép đi trong nhà. Về đến phòng, cô nằm vật xuống giường, tay vươn ra ngoài, cả người nằm dạng ra như hình chữ đại.

Người giúp việc đắp chăn cho Châu Mạt, nhẹ nhàng rời đi.


Châu Mạt nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Tuy nhiên, trán cô vẫn cứ nhức nhối, trong đầu những ký ức cứ đan xen vào nhau, cuối cùng… chúng hình thành thành một cuốn sách. Mỗi câu mỗi chữ…

Thời niên thiếu, Tạ Xiễn lần đầu tiên hút thuốc, dựa vào tường sau lớp học, Tần Tiêu và mấy người bạn đứng vây quanh anh, vừa trò chuyện vừa nói cười.

Một lúc lâu sau, Tần Tiêu cười hỏi Tạ Xiễn: “Cậu dám thừa nhận là thích cô vợ nhỏ của nhà cậu không?”

“Cô vợ nhỏ của cậu là cái cô tên Châu Mạt phải không?”

“Đúng rồi.”

“Cậu dám thừa nhận không?”

Tạ Xiễn thổi một làn khói thuốc: “Im miệng đi.”

“Ồ, vậy là thích rồi.”

“Thích tới mức nào?”

Tạ Xiễn nghiến răng: “Thích cái đầu, đừng làm phiền tôi.”

Rồi anh quay đầu lại, nhìn thấy Châu Mạt đang đứng đó, nắm lấy vạt áo đồng phục của mình: “Anh Xiễn, thầy giám thị sắp đến rồi.”

Tạ Xiễn chớp mắt một cái.

Anh dập tắt điếu thuốc, nắm lấy tay cô rồi kéo chạy.

Tần Tiêu ở phía sau gọi với theo: “Ôi ôi ôi.”

Năm mười bốn tuổi, Châu Mạt ngủ gục trên bàn học của Tạ Xiễn. Tạ Xiễn đi tắm ra nhìn thấy cô, vẻ mặt có chút khó chịu. Anh ngồi xuống bên cạnh cô, lấy khăn tắm che lên mặt cô, rồi cuối cùng cúi xuống, hôn lên chiếc khăn.


Khi hai mươi bảy tuổi, Tạ Xiễn nhìn thấy Châu Mạt ướt sũng, anh vội vàng kéo cô vào xe, sắc mặt lạnh lẽo, nhưng vẫn cởi áo khoác phủ lên người cô.

Đỗ Liên Tây ôm con đứng trước cổng bệnh viện, không lâu sau, có xe đến đón cô ta, chở cô tới căn hộ của nhà họ Tần ở Kim Đô.

Cô ta đứng trước cửa, Tần Tiêu mãi mới bước ra, hai người đứng đối diện nhau. Tần Tiêu cười nhạo: “Cô nghĩ chỉ vì hạ thuốc tôi, có con của tôi mà có thể vào được nhà họ Tần sao?”

“Cô ở với tôi nhưng lại gọi mãi tên Tạ Xiễn, cô có biết không? Đứa trẻ này, tôi không nhận đâu.”

Lúc đó, một chiếc xe hơi màu đen đỗ trước cổng căn hộ, Tạ Xiễn ngồi trong xe, hạ cửa kính xuống, miệng anh nở một nụ cười lạnh lùng: “Tôi nhận, đứa trẻ này tôi nhận.”

Tần Tiêu không thể tin vào mắt mình, nhìn Tạ Xiễn: “Tại sao anh nhận?”

Tạ Xiễn thong thả dựa vào cửa xe, “Châu Mạt ngày nào đều nghĩ tôi ngoại tình, vậy thì… tôi sẽ làm cho cô ấy thấy.”

Giấc mơ, những hình ảnh, những dòng chữ lướt qua như một cuốn phim quay chậm. Tạ Xiễn chưa bao giờ ở chung một không gian với Đỗ Liên Tây, mỗi lần, đều là khi Châu Mạt xuất hiện, anh cố tình tỏ ra thân mật với Đỗ Liên Tây…

Mỗi lần, Châu Mạt điên cuồng kêu gào, chỉ khi Tạ Xiễn ôm cô vào lòng mới khiến cô im lặng. Anh vuốt nhẹ trán cô, “Sao em không biết là anh yêu em, hả?”

Sau này, Tạ Xiễn đã chán với điều đó, anh đưa Châu Mạt đi du lịch, cùng cô thảo luận về việc có con, cả hai có một khoảng thời gian khá hạnh phúc.

Nhưng chỉ một cuộc điện thoại gọi đến, Tạ Xiễn nghe xong rồi đặt điện thoại xuống. Châu Mạt bắt đầu lục lọi điện thoại của anh rồi ném nó đi.

Một chuyến du lịch đẹp đẽ cuối cùng chỉ còn lại một hồi ức khó xử.


Khung cảnh lại chuyển sang một cảnh khác.

Châu Mạt đi rồi, Tạ Xiễn quỳ trước mộ cô suốt bảy ngày bảy đêm, trên mặt đất là tất cả tài sản của anh.

Không biết từ khi nào, tất cả tài sản đều đã trở thành của Châu Mạt. Còn anh, chỉ là giám đốc điều hành của cô, làm việc cho cô. Cuối cùng…

Châu Toàn xuất hiện.

Ông làm phá sản rồi mua lại công ty của bố mẹ Tạ Xiễn, ép anh phải rời đi. Tạ Xiễn tự tay ký tên, chuyển nhượng tất cả tài sản của nhà họ Tạ.

Trên bia mộ của Châu Mạt.

Có dán bức ảnh của cô.

Cảnh tượng dừng lại tại đây.

Châu Mạt đột ngột mở mắt, hổn hển thở d,ốc. Trần nhà trắng mờ… Ánh sáng cam in rõ trên khuôn mặt nghiêng của cô.

Tại nơi khoẻ mắt.

Một giọt nước mắt rơi xuống.

Tạ Xiễn.

Từ thời niên thiếu, anh đã… yêu cô rồi.

Đó là cô.

Cô chưa bao giờ biết điều đó. Sáu năm hai người dây dưa, cô chỉ nhớ đến nỗi đau, chỉ nhớ những hiểu lầm.

Cô đột ngột bật dậy khỏi giường, vơ lấy chiếc áo khoác trên móc, khoác vội vào người rồi lao ra ngoài. Cô cúi đầu bấm một số điện thoại: “Anh đang ở đâu?”

Bên kia, Tạ Xiễn hơi ngẩn ra, giọng anh trầm thấp vang lên: “Ở sân bay.”


“Đợi đó.” Châu Mạt vội vã chạy xuống cầu thang.

Nửa giờ sau, trước cổng chính sân bay. Tạ Xiễn ngậm điếu thuốc, dựa vào cột, ánh mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, vẻ lười biếng, thả lỏng.

Chiếc Mercedes đen phóng đến, dừng lại trước cửa sân bay, cửa xe mở ra, gió lạnh ập vào, Châu Mạt bước ra khỏi xe, cô đóng cửa xe lại.

Tạ Xiễn bỏ điếu thuốc xuống, đứng thẳng người, nhướng mày.

Còn chưa kịp nói gì, Châu Mạt đã tiến lên, nắm lấy vai Tạ Xiễn, đầu gối cong lại, mạnh mẽ đá vào bụng anh. Sau đó, cô ném chiếc túi nhỏ vào mặt anh, điếu thuốc trên môi Tạ Xiễn rơi xuống đất.

Anh nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô, nâng người cô lên, Châu Mạt nhảy lên đập vào trán anh.

Tạ Xiễn lùi lại, nhưng sau đó, phía sau đầu anh va phải cột.

‘Bộp’ một tiếng

Anh bị đánh cho choáng váng…

Châu Mạt vỗ vào mặt anh, “Từ nhỏ anh đã thích tôi rồi?”

Tạ Xiễn vẫn còn ngạc nhiên, ánh mắt hẹp dài của anh hơi hoảng hốt: “Đúng vậy…”

Bình Luận (0)
Comment