Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 51

Ngôi trường nào cũng có vài anh chị cả, cho dù bầu không khí học tập ở trường cấp ba của Đại Ninh tốt đến đâu cũng không ngoại lệ.

Lạ là người làm trùm một phương ở trường cấp ba Phượng Minh số 9 không phải Lệ Hỗ- người vừa trông đã hợp làm trùm trường mà là một cô gái thích Lệ Hỗ- Chương Hữu Anh.

Đại Ninh không biết Chương Hữu Anh, Thanh Đoàn cảnh giác nghe ngóng không ít lời đồn mấy ngày qua nên nó biết rất rõ về cô gái này.

Hoàn cảnh gia đình của Chương Hữu khá tốt, điểm số ngang ngửa với Đại Ninh, tệ đến độ không nỡ nhìn thẳng. Nghe nói từ khi bắt đầu lên cấp hai đã thích Lệ Hỗ, tiếc là dù theo đuổi đến gần năm cuối cấp ba, hắn ta vẫn không thích người nọ.

Thái độ của Lệ Hỗ không mấy tốt với cô, còn hơi thấy phiền. Nhưng Chương Hữu Anh lại có tình cảm sâu sắc với Lệ Hỗ, càng không chịu nổi nửa lời không hay với hắn. Vì vậy ai dám trước mặt cô nói xấu Lệ Hỗ, em gái này sẽ quơ nắm đấm chào đón ngay.

Một cô gái mà có thể ngồi vững vị trí "trùm trường", ngoài bản thân hung hãn ra, nhóm fan của cô cũng đặc biệt mạnh mẽ.

Đại Ninh tan học bị chặn lại cũng là lúc Thanh Đoàn báo cáo tin tức.

Đừng nhìn nó chi, nó là đứa lắm chuyện nhất mà!

Tầm mắt Đại Ninh lướt qua mấy cô gái trước mặt.

Ai nấy mặc đồng phục, có điều nét mặt không được thân thiện cho lắm.

Nữ sinh đứng phía trước cũng đang đánh giá Đại Ninh, đúng là Chương Hữu Anh.

Đại Ninh ngẩng đầu nhìn cô.

Vẻ ngoài Chương Hữu Anh bình thường, ngũ quan trung bình, nổi bật nhất trên khuôn mặt là đôi mắt phượng hẹp dài, ánh nhìn sắc bén, quyết đoán không thuộc về một cô gái. Nhưng chắc chắn giữa một rừng người vẫn có thể liếc mắt chú ý đến cô, vì cô gái này cao tận 1m8 đấy!

1

Chiều cao 1m66 của Đại Ninh hoàn toàn không thể so sánh. Đây là lần đầu đại tiểu thư phải ngước nhìn một cô gái, cảm giác đầy mới lạ.

"Cô là Trần Đại Đại?" Chương Hữu Anh lên tiếng hỏi.

Giọng cô hơi trầm, mang theo vài phần trung tính, rất êm tai. Chỉ là một em gái men lì như thế, con trai bình thường ít ai hold được, với khí thế này cũng khó trách 5,6 năm vẫn không tóm được Lệ Hỗ.

Đại Ninh gật đầu: "Là tôi, cậu tên gì?"

Chương Hữu Anh còn chưa mở miệng, "cấp dưới" bên cạnh đã nói ngay: "Đây là chị Anh của bọn tao, nếu mày thức thời thì tránh xa anh Hỗ ra, anh Hỗ là của chị Anh! Trông mặt mày như con hồ ly tinh, còn đi quyến rũ anh Hỗ nữa chứ, chả biết xấu hổ gì cả!"

Đại Ninh vô tội chớp mắt, cười nói với Thanh Đoàn: "Mi xem họ kìa, đúng là thú vị mà. Rõ là ai cũng ghen ghét muốn chết, vậy mà cứ thể hiện mình đây chính nghĩa. Thậm chí còn khen ta đẹp nữa."

Thanh Đoàn hoảng rồi, lời này giống khen cô chỗ nào? Đại Ninh đến cùng đang cười gì vậy, đây chẳng phải là vụ bạo lực học đường đáng sợ trong truyền thuyết ư!

Chương Hữu Anh liếc nhìn nữ sinh vừa nói, ả lập tức ngậm miệng.

"Tôi tên là Chương Hữu Anh, nay đến đây chỉ muốn trò chuyện với cô chút thôi."

Vốn Chương Hữu Anh rất tức giận, cô và Lệ Hỗ là thanh mai trúc mã, nhiều năm thích hắn như vậy cũng xem như hiểu hắn đôi chút, đây là lần đầu thấy Lệ Hỗ chủ động lấy lòng một cô gái lâu như vậy.

Ban đầu Chương Hữu Anh không tin, lấy tính cách kiêu ngạo, thối tha đó của Lệ Hỗ sao có thể như lời đồn mỗi ngày đều đi tìm một đứa con gái, mãi đến tiết thể dục hôm nay cô thấy cảnh Lệ Hỗ đút Đại Ninh ăn.

Hai người tìm một con đường rợp bóng cây, Chương Hữu Anh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt mà buồn bã. Cô ấy thực sự rất đẹp, nói chính xác hơn là người đẹp nhất mà Chương Hữu Anh từng gặp. Khi cô ấy ngước đôi mắt ướt át của mình nhìn mọi người, trông vừa ngây thơ vừa đáng yêu, trách không được hắn phải lòng cô ấy.

Chương Hữu Anh nói ngắn gọn: "Tôi thích Lệ Hỗ nên mong cô hãy tránh xa cậu ta ra, bằng không tôi sẽ nổi giận."

Đại Ninh nghiêng đầu nhìn cô nàng: "Cô nổi giận rồi thì sao? Định đánh tôi?"

Chương Hữu Anh cảm thấy khuôn mặt trắng nõn trước mắt mình rất khó khiến người khác chán ghét, dù cô có là con gái cũng cảm thấy Đại Ninh xinh đẹp đến mức không đành lòng phá hư.

Vì uy hiếp Chương Hữu Anh vẫn nói: "Ừ."

Đại Ninh bật cười một tiếng, cô vươn tay ngắt một chiếc lá để nghịch: "Cô thích anh ta thì cứ theo đuổi đi, đến đây cảnh cáo tôi làm gì. Theo đuổi được là bản lĩnh của cô, không được thì do cô không có bản lĩnh đó. Anh ta muốn đến gần tôi, tôi lại không thể bảo anh ta cút, cô nói đúng không?"

Chương Hữu Anh nhíu mày, cảm thấy bị xúc phạm. Nghĩ cô chưa từng theo đuổi sao? Theo đuổi nhiều năm vẫn thế, cô chỉ đành đuổi những đứa con gái bên cạnh hắn đi.

Đại Ninh mỉm cười, không hề sợ "trùm trường" đánh mình chút nào, cô đề xuất ý kiến cho Chương Hữu Anh: "Trông cô ngầu như vậy, Lệ Hỗ không thích cô thì cô cứ đánh hắn, đánh một trận không được thì hai trận, không chừng hắn sẽ thích cô liền ~"

"Cô đang mỉa mai tôi?"

"Không phải." Đại Ninh cực kỳ buồn bực: "Tôi rất ít khi khen người khác, bộ nghe như mỉa mai à?"

Giống, rất giống là đằng khác. Chỉ sợ có mình nó tin cô đang chân thành khen ngợi người khác thôi.

Kỷ Đại Ninh cũng muốn cao đến 1m8, trông ngầu biết bao nhiêu, cô mà cao được như vậy, rất muốn xem thử một đấm của mình có hạ đo ván tên nhân vật chính nào không, đáng tiếc ở giữa đám đàn ông toàn cao gần 1m9 cô chỉ là con gà mờ biết làm nũng.

Chương Hữu Anh nắm chặt tay, nện một đấm vào cái cây phía sau Đại Ninh, ánh mắt đầy uy áp và cảnh cáo.

Đôi mắt Đại Ninh sáng ngời, giọng điệu vui sướng bảo: "Đây là lần đầu tiên tôi bị nữ sinh kabe-don đó!"

1

Chương Hữu Anh: "..." Cô có chút bực, lại không thể ra tay với khuôn mặt nhỏ nhắn tươi đẹp trước mặt mình.

Tuy cô có tiếng là trùm trường cũng hiếm khi làm những việc thế này.

"Bất kể cậu ta ra sao cũng mong cô cách xa cậu ta một chút." Chương Hữu Anh nói câu đó xong liền xoay người rời đi.

Chờ người đi xa, Thanh Đoàn mới thở phào nhẹ nhõm. Đại Ninh quá gợi đòn, không bị đánh là tốt rồi.

Đại Ninh lắc đầu nói: "Chưa kết thúc đâu."

Quả nhiên khi sắp đến trước cổng trường, đám "cấp dưới" kia của Chương Hữu Anh đã quay đầu trở lại và chặn cô tại bồn hoa nhỏ.

Mấy cô gái lại vây Đại Ninh lần nữa.

"Chị Anh muốn bọn tao dạy mày một bài học thật tốt!"

Đại Ninh nhìn họ: "Tự các cô muốn ra tay thì đúng hơn. Sao nào, ai cũng thích Lệ Hỗ nhưng lại lấy danh nghĩa của Chương Hữu Anh đi bắt nạt các cô gái lại gần hắn ta?"

Mấy nữ sinh bị nói trúng tâm sự, sắc mặt đều thay đổi.

Có người lên tiếng: "Nói nhảm với nó nhiều làm gì, chụp hình xong để xem sau này nó còn dám quyến rũ anh Hỗ nữa không."

Mọi người nhìn nhau, có kẻ lấy điện thoại, có kẻ bước đến muốn kéo quần áo Đại Ninh xuống.

Ánh mắt Đại Ninh lạnh lẽo, cô cũng thích ức hiếp người khác, nhưng sống ở trên đời cô ghét nhất là lấy cách thế này nhục nhã một cô gái.

Nhóm trẻ vị thành niên bạo lực học đường này thực sự đáng chết.

Cô chạm vào điện thoại trong túi, hỏi Thanh Đoàn: "Đoàn ngốc, Trần Cảnh đến chưa?"

Thanh Đoàn sợ tới mức mấy cọng lông sắp dựng cả lên, nó còn không hiểu Kỷ Đại Ninh sao? Cái miệng nhỏ lợi hại là thế chứ sức chiến đấu bằng âm! Nó vội vã cảm nhận xung quanh.

"Đang ở đây! Khi anh ta nghe thấy nội dung cuộc gọi đã đến trường ngay rồi, khoảng chừng 30 giây nữa sẽ đến!"

Lúc này Đại Ninh mới dời sự chú ý lên người các cô, họ nắm lấy cánh tay cô, Đại Ninh lo họ làm đau mình nên không giãy giụa, có người thành thạo cởi quần áo cô. Dưới bộ đồng phục học sinh của thiếu nữ dần hiện ra đồ lót màu hồng nhạt.

Quần áo cởi đến dưới bả vai, các nữ sinh nhìn thấy dáng người kiêu ngạo của cô lại ghen tị một trận.

Hừ, đúng là con yêu tinh đi mê hoặc anh Hỗ!

Đại Ninh đứng yên cho họ cởi, đến nào, Kỷ Đại Ninh cô lớn chừng này còn chưa biết sợ ai!

Thấy cũng tàm tạm nên khi bọn họ muốn chạm vào trong, lúc này Đại Ninh mới giãy giụa tượng trưng hai cái.

Vốn dĩ nhóm nữ sinh thấy cô không chống cự gì đã lấy làm lạ, trước kia xảy ra chuyện này có cô gái nào không liều mạng vùng vẫy? Bây giờ Đại Ninh mới phản kháng, ai nấy đều nở nụ cười, biết sợ rồi hả! Lát còn màn đánh nữa đấy.

Ai ngờ ngay sau đó, bọn họ còn chưa kịp phản ứng đã trực tiếp bị một sức mạnh đá bay.

1

Không nói quá khi nói cả đám người đã bay qua nửa cái bồn hoa.

Mọi việc xảy ra quá nhanh đến nỗi trước khi kịp phản ứng, phần lưng và bụng của các cô gái đã đau nhói trước. Bọn họ cuộn mình lại, nước mắt tuôn rơi vì đau.

Chỉ có một mình Đại Ninh đang đứng là ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn người vừa tới.

"Huhuhu anh ơi!"

Sắc mặt Trần Cảnh âm trầm, bước qua kéo quần áo Đại Ninh lên, che đi phần da thịt bị lộ.

Cô gái sợ đến mức không khóc được, muốn nhào vào lòng anh nhưng nhớ đến câu nam nữ khác nhau của anh, cô đành nhút nhát, sợ sệt đứng tại chỗ.

Trần Cảnh rũ mắt, ngón tay mảnh khảnh thắt nút ruy băng trên cổ áo cô, thắt xong liền vươn tay ôm cô vào lòng. Đại Ninh quàng tay qua ôm cổ anh rồi khóc rấm rứt.

Cả đời này Trần Cảnh chưa từng đánh con gái, đây là lần đầu.

Anh xoa đầu em gái, buông cô ra, nghĩ đến những gì nghe thấy trong điện thoại, ánh mắt anh lạnh lẽo đi đến trước mặt đám nữ sinh kia.

Trần Cảnh giơ tay dứt khoát tát cho mỗi người một cái.

1

Tiếng vang đáng sợ ấy khiến Đại Ninh nghe mà đau răng. Cô lặng lẽ buông tay đang che đôi mắt đẫm lệ, loại người sát thần như Trần Cảnh, một khi ra tay đánh người cũng đau lắm chứ đùa!

Bọn họ làm đủ loại chuyện xấu, đây là lần đầu bị đánh mà không hề có sức chống trả, trước đây bắt tay cùng nhau dọa nạt những cô gái yếu đuối, bây giờ thì bị tát đến hộc máu.

Có người chịu không nổi bật khóc tại chỗ.

Đại Ninh rất ghét mấy người như họ, cô chạy đến cho mỗi người một cước.

Trần Cảnh cũng không ngăn cản, muốn cô thoải mái đôi chút. Anh tức giận đến phát run, nếu anh đến chậm một lát, không thể tưởng tượng nổi Đại Ninh sẽ xảy ra chuyện gì.

Những người này đã tệ từ trong xương, anh không định bỏ qua cho bọn họ.

Đại Ninh vơ vét điện thoại của các cô, tìm ảnh và video. Quả nhiên trong đó có không ít hình nữ sinh bị hại, ai cũng xinh xắn.

Cô xóa hết những thứ ấy, hừ lạnh lại đá mỗi người một cước.

Đúng là một lũ khốn khiếp, cô còn chưa tệ thế! Chí ít cô chưa từng bắt nạt cô gái tốt nào.

Đám nữ sinh không đứng dậy nổi, càng không có sức khóc, đau quá, hóa ra mùi vị bị đánh là thế này.

"Đợi bị thôi học vào tuần sau đi!" Đại Ninh làm xong hết mới nói: "Chúng ta đi thôi anh."

Ánh mắt Trần Cảnh như dao, lạnh lùng lướt qua những người trên mặt đất. Bọn họ không dám ngẩng đầu, lúc trước quan sát thấy cô không giống kẻ có tiền. Cũng từng nhìn thấy tờ giấy của Đại Ninh, hóa ra những gì viết trên giấy đều nói thật! Anh cô đánh siêu giỏi.

Trần Cảnh thấy Đại Ninh đã xả giận đủ, không còn tủi thân như trước bèn đưa cô rời khỏi.

Hai người về nhà, đây là đêm kiềm nén cảm xúc nhất của anh.

Hôm nay bị cô Mao tố cáo, ngay cả thi đấu quyền anh anh cũng không đi mà đến thẳng trường đón Đại Ninh, anh đi trên đường đang nghĩ "chuyện em gái" do thiếu dạy bảo hay do thiếu điều trị, ai ngờ lại nhận được cuộc gọi từ cô.

Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh nói chuyện của một đám con gái, đôi mắt Trần Cảnh lạnh lẽo ngay lập tức.

Anh may mắn vì em gái mình thông minh đã gọi anh ngay nên không bị đám nữ sinh đó bắt nạt. Có điều mỗi lần nhớ đến chuyện này vẫn khiến trong lòng anh tức giận không ngừng.

Anh không thể nào quên được cảnh vừa nãy, trên mặt Đại Ninh toàn nước mắt, quần áo đã cởi một nửa, nhìn anh vừa tủi thân vừa đáng thương.

Kể từ năm anh mười sáu đến nay chưa từng khiến phụ nữ trong nhà phải chịu bất kỳ uất ức nào, lần đầu tiên có kẻ dám tổn thương người được anh che chở.

Anh đâu chỉ muốn đánh họ, anh còn muốn giế.t chết đám không bằng súc sinh đó.

Đại Ninh thấy cơ bắp anh căng chặt, dáng vẻ tàn nhẫn y như tên ăn thịt người. Sát khí nặng thật, nếu không phải hiểu rõ Trần Cảnh, có lẽ cô đã sợ anh rồi.

Đáng tiếc đã đến trình độ này mà cô còn sợ Trần Cảnh, vậy chẳng khác gì trò cười.

Cô ôm lấy mình cuộn thành ổ nhỏ đáng thương trên sô pha, trông như thể tâm hồn bị tổn thương.

Trần Cảnh quan tâm tình trạng của cô, anh trấn tĩnh lại, vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: "Dọa em rồi sao?"

Đại Ninh gật đầu, khẽ nức nở: "May là anh đã đến."

"Đừng sợ, có anh ở đây."

Năm mười sáu tuổi Trần Cảnh cầm dao trong tay là cứu tinh của mẹ con nhà họ Trần, bây giờ nói ra lời này anh cũng là thần hộ mệnh của cô.

Hiếm khi Đại Ninh nghe thấy ý dịu dàng, trấn an từ chất giọng khàn của anh. Nước mắt còn đọng trên hàng mi, cô nắm lấy ngón trỏ của Trần Cảnh: "Em sẽ luôn tin anh."

Ngón trỏ trong lòng bàn tay cô khẽ run.
Bình Luận (0)
Comment